Cự Phách

Chương 79 : Tính toán lợi cho mình

"Ba, mẹ, hai người đúng là nuôi được một đứa con tốt, lại để con trai mình chống lại bác cả của nó, bây giờ thì hay rồi, nhà bọn họ vui vẻ tuyển người làm, Ninh Khải thì bị hại đến nỗi chia tay với bạn gái nó, nếu thực sự chia tay, thì Ninh Khải đi đến đâu tìm được một cô bạn gái có tiền như Lisa đây?". Lý thị nghe Trương thị nói xong thì hận nghiến răng, tương lai tốt đẹp của nhà bọn họ đã bị nhà chú ba phá hỏng rồi. "Nếu sớm biết thằng ba là cái đồ bất hiếu vong ân phụ nghĩa như vậy, thì lúc trước đã bóp chết nó rồi". Vương lão thái bị lời của Lý thị làm tức giận theo, nhìn lại những ngày gần đây của nhà bọn họ đi, nào còn nở mày nở mặt như trước kia nữa, tất cả đều là do thằng ba sai. Vương Hoằng Vĩ ngồi trên sô pha hút thuốc, nghe lời vợ và mẹ nói, ông ta cũng không mở miệng, nhưng thái độ im lặng như vậy dường như cũng ngầm đồng ý lời hai người nói, trong lòng ông ta hơn nửa cũng cho rằng là nhà chú ba sai. "Anh cả, chị dâu, theo em thấy chuyện này đều do thằng nhãi Vương Thành kia hết, chắc chắn là nó nghe được tin gì rồi mới nghĩ đến chuyện nhận thầu Bắc Sơn, bây giờ nó huênh hoang tuyển người làm, rõ ràng là coi thường anh chị mà". Trương thị ở một bên đổ dầu vào lửa. "Đúng vậy, tuy ngoài miệng chú ba nói vậy nhưng ai biết là thật hay giả chứ, nói không chừng là vì trong lòng nó oán hận chúng ta, nên mới cố tình trả thù chúng ta". Những lời ba Vương nói với Vương lão thái lúc đó có rất nhiều người nghe được, Vương lão thái không dám nói, Trương thị sau khi đi nghe ngóng liền biết được rồi nói cho Lý thị, Lý thị lại nói cho chồng mình, mọi người mới biết nhiều năm qua trong lòng chú ba vẫn luôn oán hận bọn họ. "Được rồi, đừng nói nữa". Cây gậy trong tay Vương lão nhân gõ gõ xuống đất, cắt ngang mấy lời căm giận của mọi người. "Sao nào, lão già chết tiệt này, không phải là xót cho thằng ba đấy chứ? Nó hại nhà thằng cả thảm như vậy, nếu ông dám nói giúp nó một câu thì tôi không tha cho ông đâu". Vương lão thái như nghĩ đến gì đó, lập tức không vui. Vương lão nhân trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó, chuyện đã xong rồi, bây giờ các người có nói gì cũng chẳng thay đổi được, còn không bằng nghĩ xem làm cách nào để giúp Ninh Khải níu kéo bạn gái nó". Nói đến đây, mọi người lại im lặng. Thật ra điều bọn họ để ý nhất không phải là Bắc Sơn, mà là cô búp bê vàng Lisa này, dù Bắc Sơn có giá trị lớn thế nào cũng không mạnh bằng công ty của ba Lisa, đó là công ty vật liệu xây dựng nổi tiếng khắp thành phố Sơn Hải đó, công ty có số vốn vượt hơn trăm triệu lận. "Chuyện này không phải là không có cách". Vương Ninh Khải bất ngờ đi vào, khuôn mặt hôm qua còn hơi tiều tụy đã có tinh thần hơn, nhìn thấy anh ta, mọi người đầu tiên là ngạc nhiên, rồi sau đó là vui vẻ. "Ninh Khải, sao con lại về rồi? Dỗ được Lisa rồi hả?". Lý thị phản ứng lại đầu tiên, vội vàng đứng dậy đi đến kéo anh ta ngồi xuống. Vương Ninh Khải lắc đầu, "Vẫn chưa được, nhưng con đã nghĩ được một cách có thể khiến Lisa đổi ý, có thể thành công hay không toàn nhờ cách này". "Cách gì?". Lý thị vội hỏi. Người trong phòng đều chăm chú lắng nghe. "Đơn giản lắm, lúc trước không phải chú ba nói Vương Thành nhận thầu Bắc Sơn chỉ vì dược liệu trên núi sao? Mà chúng ta thì chỉ cần cây trong núi, vậy không phải không xung đột với nhau hay sao?". Vương Hoằng Vĩ lập tức hiểu lời con trai, "Ý con là chúng ta đến tìm chú ba con bàn bạc, để chú ấy đồng ý cho chúng ta khai thác cây trong núi?". "Đúng vậy". Vương Ninh Khải đắc ý nói. "Được a, cách này rất tốt". Lý thị vỗ tay khen, đúng là con trai mình mà, rất thông minh, như vậy không chỉ níu kéo được Lisa, Lisa cũng không chia tay với con trai nữa, tuy không nhận thầu được Bắc Sơn nhưng bọn họ vẫn đạt được mục đích, quan trọng nhất là có thể bớt được một số tiền. Sắc mặt u ám của Vương lão thái rốt cục cũng đổi, người một nhà lại thắp lên hy vọng mới, chỉ có Trương thị là không để bụng, bà ta không tin là chú ba sẽ đồng ý chuyện thế này, cho dù chú ba mềm lòng, thì thằng nhãi Vương Thành kia chắc chắn không đồng ý, nhưng bà ta không nói cho nhà bác cả, một là dù nói bọn họ cũng không nghe, hai là bà ta muốn xem nhà bác cả và nhà chú ba tiếp tục mâu thuẫn với nhau. Vương Thành và ba Vương đi chợ về, phía sau xe ba bánh chất đầy công cụ để hái trái cây mà bọn họ mua, ngoại trừ sọt và rổ đựng trái cây, còn có thang dài và gậy dài có lưới nữa, bởi vì có cây quá cao không thể trèo lên hái được, cho nên chỉ có thể dùng mấy cái này. Ngoài ra còn có hơn mười cây đao nhỏ, có thể chặt mấy cành mềm, những điều này đều do nhà vườn thường hái trái cây nói, nếu không nhờ bọn họ thì Vương Thành và ba Vương cũng không biết cần nhiều thứ như vậy, chờ ngày mai hái quả sẽ rối lắm. Hai cha con hợp sức đưa đồ vào nhà, đặt trong góc phòng ở tầng một, chờ ngay mai thôn dân đến đây thì có thể cầm theo mang lên núi. Mẹ Vương và Vương Tử Vũ về khá muộn, hai người cũng thuận đường mua đồ về nấu bữa tối, hai mẹ con vừa ý mấy món đồ, tiền đặt cọc đã thanh toán rồi, mẹ Vương đã hẹn trước với bọn họ, chờ mấy ngày nữa cửa hàng sẽ đem đồ đến. Hơn sáu giờ, người một nhà ăn xong cơm tối, Vương Tử Vũ và Vương Thành chuẩn bị đi dạo tiện thể dắt heo đi cùng. Hai ngày nay bọn họ đều rất bận, heo mini lại bị nhốt trong chuồng gà khiến nó rất tủi thân, tưởng là Vương Tử Vũ về sẽ được tự do, ai ngờ vẫn bị nhốt trong chuồng gà. Bây giờ người trong thôn Quan gia quen biết bọn họ càng lúc càng nhiều, một đường đi qua đã có hơn mười người chào hỏi với bọn họ, có người còn hỏi Vương Thành không tuyển thêm một người nữa sao? Cứ bị quấy rầy mãi, Vương Thành sợ đến nỗi không đi nữa, kéo heo về nhà. Trước khi đi ngủ, Vương Thành và Chử Diệc Phong nói chuyện qua điện thoại, mấy ngày không có cậu, Chử Diệc Phong chỉ có thể ăn đồ chị Lưu nấu, nhưng khẩu vị của anh đã bị Vương Thành nuôi quen rồi, ăn vào thấy không ngon. "Ông chủ Chử, xem ra anh không thể rời khỏi tiểu gia được". Vương Thành nghe vậy đắc ý nói. "Em biết là tốt rồi, khi nào thì về?". Ở lâu với cậu, da mặt Chử Diệc Phong cũng bị rèn cho dày hơn một chút. Vương Thành nghẹn lời, đúng là tìm đường chết mà, sao lại nói về chuyện này với anh chứ, "Chuyện đó á, ngày mai em mới bắt đầu lên núi hái trái cây, gần đây có thể không có thời gian...". "Em nên tính kỹ đi, nhẫn nại của anh là có hạn". Có một người yêu bá đạo đúng là không biết tốt hay xấu nữa, Vương Thành thấy hơi hâm mộ Viên Hạ, tuy cậu chưa từng thấy người yêu của Viên Hạ, nhưng nghe giọng điệu của anh ta thì hình như người yêu anh ta đối xử với anh ta rất tốt, hơn nữa cũng rất tôn trọng anh ta. Bảy rưỡi sáng hôm sau, người dân đến chân núi tập hợp, có người mang theo công cụ nhà tự chế đến nữa, Vương Thành và ba mẹ cậu mấy phút sau đã mang theo đống công cụ chạy đến nơi, chia cho mỗi người hai món, sau đó cùng nhau lên núi, có mấy đứa trẻ thấy chơi rất vui cũng đi lên cùng. Quả Sơn và Bắc Sơn có dược liệu không giống nhau, tuy địa hình không khác nhau lắm, nhưng Quả Sơn nhiều đường, hơn nữa đi cũng dễ, có vài thôn dân quen thuộc Quả Sơn đã chủ động dẫn bọn họ đến nơi trái cây chín nhiều. Từ xa nhìn lại, quả đã chín đỏ treo trên cây, có táo tàu, có hồng, có táo, có lê vân vân, một vùng rất lớn, chủng loại rất nhiều, nếu mà hái xuống hết thì số lượng chắc chắn không ít, Vương Thành thấy may vì mình đã tính trước, nếu chỉ thuê mười mấy người chắc chắn sẽ rất bận rộn. Mọi người phân công công việc, Vương Thành cũng cầm một cái sọt lớn và một cái gậy dài đi hái trái cây trên cao. Vì là trái cây dại nên có quả có vẻ ngoài đẹp, to, vị cũng ngọt, nhưng cũng có quả nhỏ hơn những quả bán ở chợ nhiều, thịt quả cũng chua, nhưng cứ để đó sẽ thối hết, nên Vương Thành và ba Vương đều bảo các thôn dân hái xuống. Vương Thành đi đến dưới một cây ăn quả, quả mọc trên cây vừa to vừa trĩu nặng, đây là cây mận, quả to bằng nửa nắm tay, có quả đã đỏ lên chín dần, cũng có hơn nửa số quả là quả xanh, mà xung quanh đó đều là cây mận hết. Bởi vì mận chín đều ở trên cao, nên Vương Thành dùng gậy dài có lưới hái mận chín, đây là lần đầu tiên cậu làm việc này, không thuận tay lắm, nửa tiếng trôi qua mà ngay cả một phần năm cái sọt trúc cũng chưa đến. Lúc này, một người đàn ông sắp ba mươi tuổi chạy đến, "Anh Thành Thành, cần em giúp không?". Người đàn ông này nhìn là biết lớn tuổi hơn Vương Thành, thế mà lại gọi cậu là anh, Vương Thành cũng không thấy ngạc nhiên chút nào, đây là đứa con trai trí thông minh chỉ mới tám tuổi của dì cả Quan Mai Phương – Hà Bình. Tuy đầu óc không tốt, nhưng sức lực và tay chân cũng là người thành niên, để anh làm việc nặng đơn giản này là rất thích hợp, hôm qua khi thuê người, Vương Thành đã nghĩ đến anh họ này đầu tiên. "Thì ra là anh Bình Bình, anh biết hái trái cây không?". Vương Thành cũng không xem anh như người lớn, mà gọi anh bằng nhũ danh như là dì cả, ba mẹ cậu và ông bà ngoại cũng gọi như vậy. "Tất nhiên rồi". Hà Bình đắc ý nói, "Trước đây em vào núi hái quả với mẹ, mẹ đã dạy em rồi, còn khen em nữa, em giỏi lắm đấy". "Oa, anh Bình Bình giỏi như vậy sao, vậy anh hái quả phía trên giúp em đi". Vương Thành đưa cái gậy dài cho anh. Sau khi Hà Bình cầm lấy đã rất thuần thục hái được mận trên cao, thành quả suốt nửa tiếng của Vương Thành anh chỉ cần mười lăm phút là xong, hiệu suất gấp đôi cậu. Vương Thành nhìn một lúc, chắc chắn anh có thể làm được mới yên tâm rời đi.