Cự Phách
Chương 135 : Thuyết phục
Lúc Vương Thành về nhà thì ba Vương mẹ Vương vẫn chưa về. Vì những lời của cô gái kia làm cậu ăn mất ngon, nên cũng không ăn được nhiều. Cậu lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra nấu một bát, ngồm ngoàm ăn hết, đang định dắt heo mini đi tản bộ nhưng đến chuồng gà mới biết nó bị ba mẹ mang đến nhà bà ngoại cùng rồi. Mẹ Vương và ba Vương về nhà thấy đứa con thứ đã tắm rửa sạch sẽ ngồi trong phòng khách xem TV, hai người cũng không vội hỏi kết quả, một người đi tắm, một người dắt heo mini đến chuồng gà, nhưng nó lại giãy dụa không chịu đi.
Một tiếng sau, hai vợ chồng ngồi trước mặt Vương Thành. Thực ra mẹ Vương rất sốt ruột, quần áo chưa giặt sơ qua đã ném thẳng vào trong máy giặt, ngồi xuống liền hỏi cậu buổi xem mặt thế nào.
"Mẹ, sau này mẹ đừng sắp xếp những buổi xem mặt này cho con nữa, điều kiện của con mẹ không kém đến nỗi phải đi xem mặt mới cưới được vợ đâu, huống hồ gì hôn nhân là chuyện lớn, dù vội thế nào cũng không thể làm qua loa vậy được, chẳng lẽ mẹ muốn con chọn đại một người rồi kết hôn sao?". Vương Thành không nói về những điều kiện của cô gái kia ngay, nếu vậy thì chắc chắn mẹ Vương sẽ nói không người này thì người khác, sẽ chọn được người ưng ý thôi, cậu là muốn cắt đứt suy nghĩ này của mẹ Vương.
Hai vợ chồng vừa nghe là biết con trai không hài lòng về đối tượng xem mặt lần này. Ba Vương rất đồng ý với lời của con trai, ông cũng không muốn nó đi xem mặt, vì vậy gia nhập vào hàng ngũ khuyên nhủ.
"Lan Phương, tôi thấy Thành Thành nói không sai, nếu không được thì thôi luôn đi, chúng ta không cần phải vội".
Mẹ Vương nhướng mày, "Con và cô gái đó nói chuyện gì vậy?".
Vương Thành biết chỉ bằng những lời đó chắc chắn không thể thuyết phục được mẹ Vương, đây chẳng qua chỉ là làm nền cho lời phía sau thôi, vì vậy cậu nói hết những lời của cô gái kia cho hai người kia, thậm chí còn thêm mắm dặm muối, mục đích là muốn mẹ Vương biết những cô gái đến xem mặt sẽ đáng sợ thế nào.
Nam nữ vì sao lại đi xem mặt, chính là vì không tìm được đối tượng vừa ý, nhưng lại đến tuổi phải kết hôn, nên đành lui mà cầu tiến chọn đi xem mặt. Còn đã đi xem mặt thì chỉ cần hợp là được, hai bên thuận mắt là được rồi, còn tình yêu chỉ là hư vô, nếu không có tình yêu để giữ gia đình thì tất nhiên sẽ muốn mặt vật chất có thể bù lại, ít nhất là điều kiện gia đình không thể kém quá, vậy sau khi kết hôn cuộc sống mới đảm bảo được.
Nhưng người há mồm ngoạm lớn như Chu Bích, lấy mình làm trung tâm thì cũng không phải là người phù hợp để chọn kết hôn, cưới người như vậy sau này sợ là không nể nang gì lấy tiền nhà chồng đi cho nhà mẹ đẻ, hơn nữa không chỉ một hai lần là xong thôi đâu.
Mẹ Vương cũng không ngờ cô gái mà bà mối giới thiệu lại cực phẩm như vậy, vì bà mối nói hay lắm nên bà tưởng là không đến nỗi nào, nào ngờ lại có suy nghĩ khiến người ta giật mình như vậy, dù là nam nữ yêu nhau kết hôn cũng không thể nào đề ra yêu cầu quá phận như thế.
"Mẹ, thực ra chỗ xấu của đi xem mặt là chúng ta không biết đối phương, bà mối muốn nói thế nào thì nói thế ấy, tiếp xúc trong thời gian ngắn không thể hiểu hết tính cách đối phương được. Lần này xem như là may mắn, lần gặp đầu tiên đã biết cô ta nghĩ gì, nếu là gặp một người biết che dấu suy nghĩ của mình thì sao?". Vương Thành rèn sắt nhân lúc còn nóng.
Người khôn ngoan sẽ không lập tức đề xuất muốn nhà muốn tiền biếu thế nào, mà sẽ nịnh cho bạn hài lòng, đến khi có giấy đăng ký kết hôn rồi thì trừ khi ly hôn, nếu không sẽ chỉ cãi nhau hoặc nhượng bộ, cuộc sống đừng mong được bình yên.
Mẹ Vương không muốn con trai kết hôn rồi lại ly hôn, ở nông thôn, đàn ông ly hôn cũng có thể không lấy được vợ, dù bà có phản đối Vương Thành và Chử Diệc Phong, muốn chia rẽ bọn họ thế nào, cũng không dám phá nát cuộc đời con mình.
Sự dao động của mẹ Vương không tránh được đôi mắt sắc bén của Vương Thành, cậu không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng thành công thuyết phục đươc mẹ Vương đồng ý không sắp xếp đi xem mặt cho cậu nữa.
Vương Thành lại không biết sau đó mẹ Vương đã hỏi thăm về cô gái kia, kết quả không khác với những gì cậu nói lắm. Cô gái đó đã đi xem mặt nhiều lần rồi, nghe nói cũng được hai ba năm, nhưng danh tiếng ở Thành Bình không tốt lắm. Thực ra vẻ ngoài của cô ta cũng không tệ, mặt trái xoan thanh tú chính là đối tượng lý tưởng trong lòng nhiều người đàn ông, nghe nói từ nhỏ đã có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều bị suy nghĩ một lòng vì nhà mẹ đẻ của cô ta làm chùn bước, vì vậy đi xem mặt bao nhiêu lần thì thất bại bấy nhiêu lần, ngay cả bà mối cũng thấy sầu lo, chẳng qua đã nhận tiền rồi cũng chỉ có thể giới thiệu đối tượng cho cô ta thôi, tiếc là giới thiệu hết đối tượng mà mình có cũng đều thành công cốc. Bà mối rất sốt ruột, nên chỉ cần có ai là lại đẩy cô ta ra, hơn nữa chỉ nói ưu điểm ra thôi, bố mẹ nhà trai hoặc nhà trai nghe thấy không tệ cũng sẽ đồng ý gặp một lần.
Hành vi này ít nhiều gì cũng đã phụ sự tin tưởng của người ta, nếu người ta đã nhờ mình rồi thì nên có trách nhiệm giới thiệu cho phù hợp, chứ không phải nói xấu thành tốt, đây rõ ràng là hố nhà trai rồi.
Mẹ Vương nghe được mấy chuyện đó cũng rất tức giận, xem mặt quả nhiên là không đáng tin, không chỉ phí tiền mà còn phí công, vì vậy Vương Thành đã tránh được kiếp nạn này.
Sáng hôm sau, vì đã hẹn gặp chủ cửa hàng nên Vương Thành ra ngoài từ sáng, mẹ Vương cũng không ngăn cản, cũng không nói muốn đi với cậu, mà chỉ dặn dò cậu đi sớm về sớm, thái độ tốt hơn trước nhiều, không uổng công Vương Thành đi xem mặt theo ý bà, với Tô Vân Vân còn có thể trò chuyện, chứ Chu Bích thì chính là đàn gảy tai trâu.
Vương Thành và người kia hẹn gặp nhau trong một hội sở, thời gian là vào buổi chiều, cậu chẳng qua là ra ngoài trước mà thôi. Mới xuống xe đã bị gió đông ập đến trước mặt, môi cũng bị thổi đến nỗi khô nứt, cậu vội quấn chặt khăn quàng, bước vào khách sạn Kim Đính.
Đây là lần thứ ba cậu đến khách sạn năm sao này, cậu chợt nhớ đến Ngụy Đan Đan, từ khi Ngụy Đan Đan tỏ tình bị cậu từ chối, bọn họ cũng không liên lạc với nhau.
Trước đây khi chưa đâm thủng lớp giấy kia cậu và Ngụy Đan Đan cũng không có gì đặc biệt, hầu hết đều là Ngụy Đan Đan chủ động liên lạc với cậu, bây giờ tỏ tình thất bại, chắc Ngụy Đan Đan cũng đã dập tắt ý nghĩ kia, không liên lạc lại với cậu nữa.
Không thể làm người yêu cũng có thể làm bạn, nhưng người thực sự làm được như vậy thì không nhiều lắm.
Vương Thành không quen đường trong khách sạn Kim Đính lắm nên tìm một nhân viên, dưới sự chỉ dẫn của người nọ đi đến trước phòng tổng thống, gõ cửa ba lần mới có người mở ra, Chử Diệc Phong vừa tắm xong người đầy hơi nước xuất hiện bên trong.
"Sắp mười giờ rồi, không phải anh vừa dậy đấy chứ?". Vương Thành vừa đi vào vừa nói, hôm qua cậu mới biết mấy ngày nay Chử Diệc Phong ở trong khách sạn Kim Đính, thì ra là chị Lưu xin nghỉ mấy ngày, công ty dọn vệ sinh vốn định cử người khác đến, nhưng quan hệ của bọn họ không thể để nhiều người biết được, may mà lúc Chử Diệc Phong mới đến Sơn Hải đã từng nghỉ ở khách sạn Kim Đính.
"Mẹ em cho phép em đi ra sao?". Chử Diệc Phong đóng cửa lại đi theo sau cậu, cách ngày bọn họ bị phát hiện mới chỉ qua ba bốn ngày thôi, lúc sáng nhận được điện thoại của Vương Thành anh còn thấy bất ngờ, mẹ Vương không giống như là người sẽ buông tay sớm như vậy.
"Còn không phải nhờ em túc trí đa mưu sao". Đầu tiên Vương Thành ca ngợi mình một cậu, sau đó nói qua chuyện đi xem mặt lần hai, bởi vì lần đầu gặp được đối tượng xem mặt như Chu Bích, nên cậu còn nói nhiều thêm mấy câu.
Bên cạnh Chử Diệc Phong cũng không thiếu tuấn nam mỹ nữ, muốn làm bà Chử cũng có không ít người, nhưng dù sao cũng là thân phận khác nhau, cho nên từ trước đến giờ anh chưa từng gặp người nào như vậy, nhưng không ảnh hưởng đến việc anh hiểu tính cách của con người, đúng là kỳ lạ thật, nhưng cũng có thể hiểu tại sao lại thế.
"Em nói em không định mua nhà ở thành phố, sau khi kết hôn muốn ở cùng cha mẹ, tiền bạc thì càng không thể giao hết cho vợ quản lý, kết quả cô ta còn muốn xin số điện thoại của em, may mà em thông minh không cho cô ta". Có một vài người phụ nữ da mặt còn dày hơn cả tưởng tượng của đàn ông.
"Ở cùng cha mẹ?". Chử Diệc Phong bắt được chỗ quan trọng, lông mày khẽ nhướn lên.
Vương Thành nghe vậy không tự chủ được hiểu thành ý mình nghĩ, vẻ mặt khác lạ nói, "Cửa ải khó khăn trước mắt còn chưa qua, những chuyện khác anh không cần nghĩ đâu, chờ qua cửa thành công rồi nghĩ cũng không muộn".
Tuy hai người không nói rõ nhưng đều có ý ở bên nhau mãi mãi, nên chuyện sau này cũng không phải là chuyện bất ngờ gì.
Nói đến mẹ Vương, Chử Diệc Phong không thể không ngừng đề tài lại, "Hôm nay em đến đây có việc gì vậy?".
"Em đến xem một cửa hàng trong khu mua sắm, chiều nay đã hẹn gặp chủ cửa hàng bàn chuyện thuê cửa hàng, nếu thành công thì sau này có thể thường đến đây. Vậy cũng là một tin tốt".
Vương Thành đến không đúng lúc lắm, Chử Diệc Phong từng nói từ nhỏ đến giờ anh chủ yếu là sống ở nước ngoài, cho nên cậu đoán chắc anh có kinh doanh ở nước ngoài, hôm nay đã chứng thực được suy đoán này.
Hôm nay là cuối tháng, lại đúng buổi tổng kết công việc mỗi tháng một lần, vì Chử Diệc Phong không ở nước ngoài nên bọn họ tiến hành thông qua webcam, Chử Diệc Phong đã mấy tháng rồi chưa về, tuy là người phụ trách không cần việc gì cũng phải tự mình làm, nhưng không thể không tham dự gì mà biến mất tăm mất tích, ít nhất buổi tổng kết hàng tháng phải tham dự.
Cả buổi họp đều nói bằng tiếng Anh, thỉnh thoảng có mấy câu vang lớn từ máy tính, nói rất nhanh, Vương Thành không hiểu được, hơn nữa lại có rất nhiều từ chuyên ngành. Lúc học cấp 3 tuy thành tích của cậu không đạt được hạng nhất như anh cả và em gái mình, nhưng cũng thuộc loại tốt trong khối, lúc thi tiếng Anh hầu hết đều đạt điểm cao, tiếc là cậu đã bỏ rất nhiều năm, có lẽ cậu nên ôn lại ngôn ngữ này?
Vương Thành lướt nhìn giá sách gắn trên tường, trên đó có rất nhiều sách, đều là khách sạn xếp vào, rất thâm ảo đủ loại ngôn ngữ, ví dụ như tiếng Ý tiếng Đức tiếng Pháp tiếng Anh vân vân, chói mù mắt cậu, ai mà ở cái phòng đắt như này chỉ để học ngôn ngữ chứ, còn không bằng đến mua ở hiệu sách, mua cả trăm quyển chắc cũng không đắt bằng một đêm ở đây.
Phun tào thì phun tào, nhưng Vương Thành vẫn rất khiêm tốn hiếu học lấy hai quyển sách tiếng Anh xuống lật xem.
Cậu không biết vì hành động này của mình mà đám cấp cao ở đầu bên kia đã bùng nổ, vị trí của quyển sách mà câu lấy xuống trùng hợp ở phía sau Chử Diệc Phong, cậu vừa đi đến lập tức lọt vào phạm vi camera, tuy cậu không đứng lâu, nhưng một người to như vậy không thể nào không thấy được.
Mọi người đều biết, buổi họp tổng kết hàng tháng trừ việc báo cáo mọi chuyện của tháng vừa qua, thì còn có một vài dự định quan trọng của tháng kế tiếp, vì vậy không thể có người ngoài ở trong, nhưng bọn họ vừa thấy gì đó, có người lúc ẩn lúc hiện ở phía sau boss lúc đang họp sao?
Oh! My! God!
Truyện khác cùng thể loại
63 chương
49 chương
83 chương
28 chương
40 chương
7 chương