Cứ Lạnh Lùng Đi ! Rồi Anh Sẽ Mất Em !

Chương 89 : Có tật mới giật linh tinh

Vẫn tiếp tục công việc tìm ra người con gái đó. Anh vẫn lang thang khắp mỏi nẻo đường, những phòng trọ từ cao cấp đến thấp hèn. Chưa bao giờ anh thấy bản thân mình lại nực cười như vậy, hết chặn đường người này hỏi rồi chặn đường người kia hỏi về cô gái ấy. Hơn là cô mất tích không bằng. ~~Nhưng anh vẫn chưa tìm được cô. … Chiếc ô tô phân khối lớn của Hoàng đang lăn bánh chầm chậm trên con đường dẫn đến trường đại học Star World. Ngôi trường đại học nổi tiếng toàn thế giới và anh cũng chẳng nghĩ Thiên Anh đang học ở đó. - Chết rồi lại muộn học. – Vừa giơ tay lên xem đồng hồ, Thiên Anh vừa nhanh chóng chạy thật lực để cho kịp giờ vào lớp, mồ hôi chảy ra khiến toàn thân cô mệt mỏi dã dời. Vì thức đêm nhiều nên mỗi sáng cô đều dậy muộn hơn so với mọi lần, nhìn thân hình gầy gò đi bao nhiêu. Kít… Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên một âm thanh đáng sợ. Nhận ra bóng dáng quen thuộc ấy đang hấp tấp vội vã chạy. Hoàng đơ người một lúc rồi nhảy xuống xe theo phản xạ có điều kiện. - Thiên Anh. – Anh gọi trong hi vọng, hi vọng đó là anh. Nhưng không một tiếng trả lời lại, cô gái ấy càng chạy nhanh hơn, vội vàng hơn. Anh chạy theo nhưng không kịp *Rầm…* - A Tiếng kêu của một cô gái khác vang lên, lúc bấy giờ Hoàng mới nhận ra mình va vào một cô gái. Một cô gái xinh đẹp theo nét đẹp cổ truyền của Trung Hoa. Mái tóc dài xõa xuống. Đôi mắt nâu nâu to tròn, khuôn mặt trái xoan mĩ miều. Anh vẫn nhìn theo bóng dáng kia mà chẳng thèm quan tâm đến người con gái ngã trước mặt. Cô tự đứng dậy phủi bụi trên quần áo và khó chịu nói - Mất lịch sự. Nghe cô nói, anh cứ nghệch mặt ra, hơi nghiêng đầu nhìn cô, nhíu mày nói lại. - Tiếng tây tiếng tàu, tôi không hiểu gì đâu mà nói.! – Anh cười cười. Tại cô nói tiếng Trung Hoa nên anh chả hiểu lắm. Từ bé anh chưa tiếp xúc với thứ tiếng này bao giờ, nói bằng tiếng Pháp, tiếng Mĩ anh mới hiểu được Cô gái thầm nghĩ “ Thì ra là người Việt Nam, sao dạo này mình có duyên với người Việt Nam thế nhỉ?” - Tôi nói là…mất lịch sự.! Đã trễ học rồi mà còn bị tên vô ý tứ như anh va vào, ngày gì mà đen đủi quá vậy trời.! – Cô than vãn, trình độ nói tiếng Việt của cô lại được nâng cao. Đã trễ rồi, cổng trường cũng đóng, cô ở ngoài luôn, không cần học nữa. - Này, cô nói ai mất lịch sự, cô đi không nhìn đường để tôi đâm vào đó thôi – Hoàng cáu tiết nhìn cô - Tôi nói thế thôi mà cáu tiết à? Ha ha, hay là thật, người ta thường nói có tật mới giật linh tinh, anh đúng là mất lịch sự. Anh mới không nhìn đường đó thôi, mắt anh để đâu vậy? – Cô trừng mắt lườm - Mắt để dưới lông mày chứ còn câu nữa, hỏi ngu. – Anh đốp lại. Lâu lắm anh mới có cảm giác lạ lạ như này, chêu người thật là thích. - Anh nói con nhà người ta ngu anh là đồ vô giáo dục. – Cô tức đến mắt nổ đom đóm - À mà này. – Như nghĩ ra điều gì đó, anh kêu cô bằng giọng khác vừa nãy - Gì? - Cô là người Trung Quốc à? – Anh hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên - Đúng vậy – Cô gật đầu - Ơ nhưng sao cô nói tiếng Việt thạo thế? – Anh ngu ngơ hỏi - Mẹ tôi là người gốc Việt, tôi là con lai mà. – Cô mỉm cười nói, giọng nói có vẻ hiền hơn ban nãy rất nhiều - A thì ra là vậy, mà tôi nhìn cô chẳng giống con lai gì cả? Người đanh đá như cô mà lai người Việt thì thật là mất mặt người Việt chúng tôi quá.! – Anh đá đểu Ban đầu, cô nhìn anh tí nữa ngất ra đấy vì sự đẹp trai đến mức hoàn hảo của anh, thêm vào đó là cái vẻ mặt có gì đó lo lắng đẹp đến hút hồn, thế mà tiếp xúc mới biết anh chẳng đáng yêu tẹo nào mà còn đáng ghét từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài…trừ cái mặt >< Hám trai đến thế đấy nhưng cô sẽ chính thức loại cái người đứng trước mặt mình khỏi danh sách trai đẹp toàn thế giới. Cô chẳng thèm đoái hoài gì nữa nên nói tạm - Nói với người hâm phải âm thầm chịu đựng, nên tôi sẽ chịu lần này, lần sau đừng để tôi thấy mặt. Hừ…- Cô nói rồi bỏ đi luôn, không quên dẫm lên chân anh một cái, để cho anh kêu trong đau khổ còn cô thì cười ha hả. - Hừ…cô giỏi lắm! – Anh tức tối nhìn xuống đôi giầy có một vết bẩn in hình đế dép của cô gái kia mà lòng sôi sùng sục tưởng chừng có thể nấu chín cả người. Anh bực tức lên xe, lau giầy rồi phóng xe về…phía cuối con đường. … Quán bar đông vui náo nhiệt, cánh cửa cảm ứng lại mở ra, anh bước vào trong với gương mặt lạnh lùng nhưng ai đâu biết ẩn chứa bên trong là gương mặt ưu tư đến phát điên. Vẫn chưa tìm được cô, anh nhớ cô vô cùng da diết, giá như hôm đó anh không lạnh lùng thì đâu đánh rơi một thứ đáng quý như cô vậy. Đúng là… Muốn biết thứ gì quan trọng thì hãy thử đánh mất nó. Đôi chân dài tiến về phòng vip SA, anh mong một ngày được đưa cô đến đây để vui chơi, đưa cô đến với tất cả bar mà anh đặt tên SAL. Anh chưa nói với ai vì sao anh đặt tên bar như vậy, chỉ mình anh biết nó có ý nghĩa như thế nào nhưng anh cũng chắc chắn những người thân thiết xung quanh anh cũng hiểu được ba từ viết tắt ấy là… SONG ANH LOVE - Tôi muốn uống cocktail giống hệt hôm qua.! – Anh ra lệnh cho quản lý Endy, cô ta thoáng cười rồi vâng vâng dạ dạ đi ra bên ngoài - Mok, pha chế cho tôi 1 ly cocktail sling màu xanh dương giống hệt tối hôm qua cậu làm đi. – Cô đến quầy pha chế, ra lệnh cho người mang cái tên Mok - Cocktail sling xanh tối hôm qua mang vào phòng ông chủ đó hả.? – Mok hỏi - Đúng vậy, làm nhanh nên – Cô thúc giục - Dạ thưa quản lý. – Mok cười rồi bắt tay vào pha chế. - Cẩn thận vào, ông chủ uống đấy.! – Endy dặn dò Một lúc xong, Mok khéo léo nốt phần trang trí rồi trao lại ly cocktail đó cho Endy. Cô lạnh lùng bê lấy rồi mang vào phòng vip SA cho ông chủ. Khánh Anh đưa lên miệng thưởng thức, mùi rượu có vẻ cay hơn xông đến mũi anh, vừa nhấp nháp, sắc mặt anh thay đổi hẳn. Choang… Tiếng vỡ vụn rơi xuống đất, những mảnh vụn của ly thủy tinh lấp lánh trên sàn nhà, dung dịch màu xanh loang nổ đáng sợ. Không cần nói cũng biết anh đáp thẳng ly cocktail đó xuống một cách vô tình - Không giống vị đó, pha lại.! – Anh nhức mắt nhìn cô quản lý của mình. Endy run sợ rồi xin phép ra ngoài Vẻ mặt căm phẫn nhìn Mok - Này, cậu làm ăn cái kiểu gì đó hả? Tôi bảo pha chế giống hệt vị tối qua cơ mà, cậu không nhớ à? – Endy quát - À, nếu giống hệt thì tôi không làm được thưa cô. Hôm qua gấp quá nên tôi có nhờ Lệ Băng làm hộ, chắc ly cocktail ông chủ uống và thích đó là do cô ấy pha chế. – Mok nói - Vậy thì cô ta đâu rồi, gọi đến pha chế nhanh nên. – Endy tức, ánh mắt trở nên đáng sợ và có chút ganh ghét nổi lên - Giờ này cô ấy vẫn chưa đi làm. Theo lịch thì cô ấy làm đêm. Nghe Mok nói xong, sắc mặc và thái độ của Endy thay đổi như tắc kè hoa. Bây giờ mới có 12h trưa, 9h tối Thiên Anh mới đi làm, sao cho kịp pha chế đây? Suy nghĩ một hồi lâu, cô bặm môi đi vào phòng vip SA - Dạ thưa ông chủ, tạm thời nguyên liệu pha chế đã hết, ông chủ đợi tối được không ạ? Tôi đã cho người đi mua bổ sung rồi. – Endy vừa nói vừa run sợ, sợ Khánh Anh không nghe mà tức điên hất cả bàn ăn vào mặt cô thì die. - Thôi được rồi, cô lui đi – Anh hất hất tay, lúc cô vừa định quay mặt đi thì màn hình điện thoại của anh sáng trưng, hiện thị cuộc gọi đến. Cô thoáng giật mình khi thấy màn hình của anh là hình của người con gái đó. - Lệ Băng ư? – Cô lẩm bẩm trong miệng. Vẫn đứng đó và không đi ra. - Đi ra ngoài – Anh nói như quát trước khi trượt điện thoại để nghe. Cô giật mình lủi thủi chạy ra ngoài. Trong đầu không ngừng nghĩ mình có nhìn nhầm không? Hay chỉ là giống nhau thôi, chứ một đứa thấp hèn đi làm thêm ở quán bar sao đủ trình độ được “ngồi” trên màn hình điện thoại của ông chủ chứ? … Yun bước từ siêu thị ra, một gã thanh niên lôi nhỏ lại một góc khuất và cười đểu. Bị túm tay bất ngờ, đồ đạc trên tay bị nhỏ đáp luôn xuống đất một cách vô tâm. Nhỏ hất tay mình để thoát khỏi vòng tay bạo lực của tên con trai hống hách kia. - Này, tôi quen anh sao? – Yun hét lên tức giận nhìn tên đó bằng ánh mắt giết người - Quen đấy, rất quen là đằng khác – Hắn cười ranh mãnh khiến cho Yun sôi sùng sục vì khó chịu - Chả liên quan. Điên hết cỡ - Yun nói rồi định bỏ đi, ngỡ là gặp tên điên nào đó “thấy sang bắt quàng làm họ” nhưng chưa đi được trọn vẹn một bước thì chân nhỏ đã khựng lại vì lời nói phát ra từ miệng tên kia - Cái thai của em liên quan đấy.! Cô hơi lui người lại, hất hằm khó chịu nhìn tên kia và phán - Anh bị điên à? Hay anh nhận nhầm người, tôi chả quen anh, tôi chưa gặp anh lần nào đâu nhé.! Đừng làm tôi tức lên, anh không sống yên đâu. – Yun quắc mắt lạnh lùng - Nếu tôi không sống yên thì em cũng chẳng sống yên với thằng Kevin được. – Hắn lại cười ranh mãnh, nụ cười khả ố nhất từ trước đến nay mà Yun được “thưởng thức”. Đôi tay hắn bỗng giơ lên, toan vuốt ve Yun, nhận thức được việc làm đó, Yun né người đến tránh cái va chạm dơ bẩn đó - Kĩ thuật trên giường của em thật quyến rũ đàn ông đấy nha. – Hắn nói, đôi mắt nhìn Yun đầy gian xảo khiến nhỏ bất ngờ lùi về sau hai bước. Ánh mắt trở nên âm u lạ thường, thân thể như đông cứng lại vì biết rằng đó chính là lời uy hiếp dành cho cô. Cô nghi ngờ hỏi - Rốt cuộc anh là ai? - Là cha của đứa bé đó, cha ruột…- Hắn chỉ vào bụng Yun, nhấn mạnh hai từ sau cùng… “cha ruột” - Anh nói bậy gì thế, có tin tôi cắt lưỡi của anh không? – Yun tức giận lườm hắn. - Tôi tin, tôi tin, nhưng em cũng phải tin lời tôi nói chứ - Hắn khươ khươ tay nói - Căn cứ đâu? Anh dựa vào gì mà nói đó là con anh? – Yun bất giác sợ hãi, nhìn vào hắn đầy nghi hoặc - Đó, xem xong, em hãy liên lạc với tôi bằng số điện thoại này, nếu em không liên lạc, tôi sẽ đến tìm Kevin, ok – Hắn nói rồi bỏ đi cùng nụ cười hài lòng trên khuôn mặt. Để lại sau lưng một khuôn mặt tái mét lại như tờ giấy trắng. Đôi mắt sâu hoắm đáng sợ nhìn vào USB trên tay… Thì ra cảnh quay có sắp đặt. Mau chóng lấy xe rồi phóng thẳng vào nhà, nhỏ chạy vội lên nhà, bật laptop rồi cắm USB vào. Quên không hỏi cái cần thiết xem ở mục nào, mất một ít thời gian để nhỏ tìm thấy cái cần xem. Cảnh quay hơn 20 phút, mới xem được 10 giây đầu, mắt của Yun trợn nên vì ngạc nhiên đến kinh hãi, nhỏ đưa hai tay lên bịt miệng để tránh phát ra tiếng thốt. Hốt hoảng và lo lắng, nhỏ nhìn vào tờ giấy nhỏ ghi số điện thoại của tên vừa nãy mà nghiến răng chịu đựng. Cả người run lên vì lo lắng, vội rút USB ra rồi dẫm nát nó, xóa hết, xóa toàn bộ dữ liệu trong đó. - Tôi có thể gặp anh chứ? 8h tối nay, anh cứ đợi ở chỗ cũ siêu thị đó, rồi tôi ra – Cô gọi điện cho tên đó, nói nhanh rồi cúp máy luôn không đợi câu trả lời. Ánh mắt xám xịt nhìn lên trần nhà, hai tay xoa bụng cười nhạt. … - Tuyết ơi, tối nay đi ăn đi – Nam ra yêu cầu, hai mắt long lanh như cún con - Ăn ở đâu? – Tuyết hỏi, hai tay gõ phím thoăn thoắt, đôi mắt vẫn dán chặt lên màn hình máy tính - Nhà hàng butffe gần siêu thị đó. Nha nha, đang thèm…- Nam cười nói - Được rồi, đợi làm nốt cái này, 8h xong thì đi – Tuyết nói - Ok, 8h nhé.! – Nam nói rồi chạy lon ton ra ngoài. Tích tắc…tích tắc. Đồng hồ điểm 8h tròn, Nam đã có mặt tại trận, cười nhăn nhở. Cả cơ thể anh phi nhanh như cơn lốc đến chỗ Tuyết, xoay xoay vài vòng rồi đáp đất, những cú bay ngoạn mục trên truyền hình thì người ta thường đáp đất bằng hai chân trong tư thế hiên ngang hùng dũng nhưng Nam thì hoàn toàn ngược lại, chân chổng lên trời và đáp đất bằng mông. Sau cú ngã long trời lở đất, anh đau đớn xoa xoa mông nhăn nhó đứng dậy. Thúc giục Tuyết bằng giọng năn nỉ - Tuyết ơi, đi thôi, đói quá rồi, bụng réo rồi này… - Rồi…đi. Vừa còn cười ha hả vì cú ngã đẹp mắt của Nam, cô ho nhẹ vài tiếng rồi lên giọng tựa như bà chủ khi nhân viên nịnh hót Nam cười mãn nguyện rồi kéo Tuyết chạy ra xe. Chiếc xe lăn bánh rời khỏi gara, trên con đường rộng thênh thang, ánh đèn đường chiếu vàng. Chiếc xe màu cam kiểu dáng thể thao nổi bật giữa dòng người về đêm tấp nập. - Ô ai kia mà trông quen quen, ô ô – Nam vừa lái xe vừa vi vu ngắm cảnh, nhưng cảnh đẹp trước mặt hiện lên lại bị một thân hình che lấp. Làm gì mà lộ liễu vậy trời. Với con mắt tinh anh được rèn rũa khá lâu của mình, Tuyết cười khi nhận ra đó là Yun. Cô nàng với chiếc váy xòe chữ A nổi bật màu trắng sữa. Trông không khác gì thiên thần, đây có thể gọi là “thiên thần gẫy cánh” - Vương Thiên Anh, Thiên Anh, chuẩn con nhỏ đó rồi – Tuyết hò hét trong xe y như chưa bao giờ được gọi tên Thiên Anh lần nào, cứ như gặp “oppa” của mình ngoài đời không bằng. Đi cùng Nam lên chẳng cần giữ hình tượng, cô đập túi bụi vào xe rồi kéo tóc Nam kêu anh dừng xe lại. Kít…. Xe dừng hẳn với lực ma sát mạnh khiến Tuyết suýt chút nữa thì đập đầu về phía trước. Cô cằn nhằn - Ai ày dừng lại. Đi tiếp đi – Tuyết gõ đầu Nam một cái rõ đau, anh kêu oái oái rồi trừng mắt dọa nát. - Muốn chết à? Vừa kêu dừng xe lại xong. Ông tát cho phát giờ? - Ai bảo dừng xe lại bao giờ, dừng thì phải báo một tiếng chứ cứ thế mà kít tí nữa vỡ mặt – Tuyết hăm he - Ơ nhưng mà…hình như nhỏ Thiên Anh đứng chờ ai hay sao ý, nhìn cái mắt ngu ngu chưa kìa? – Nam đập tay vào vô lăng cười ha hả như phải bệnh. *Choang…rầm…* Chiếc điện thoại trên tay Tuyết rơi xuống mang theo tiếng kêu xoang xoảng, lúc bấy giờ Nam mới nhận thức được điệu cười của mình rất ư là “dễ thương”. Nó có sức tàn phá ghê gớm khiến Tuyết run tay đánh rơi cả điện thoại - Quan tâm làm gì? Đi ăn không? – Tuyết nhặt điện thoại lên, phủi phủi bụi. Nhìn Nam bằng nửa con mắt. Bụng đang biểu tình ầm lên rồi mà còn thích lằng nhằng mãi. Quán ăn xuất hiện trước mắt rồi, thế nhưng Tuyết bỗng giựt tóc Nam làm anh kêu như được mùa - A A A làm cái gì vậy này? Trời đất ơi…đau chết má… - Dừng lại dừng lại đê…dừng xe lại…- Tuyết hét vào tai Nam, được thưởng thức điệu hét có nghệ thuật, tai của Nam như đóng băng ngàn năm, giờ bị gió thổi vào vừa ù vừa lạnh. Tưởng chừng ngất nhưng may nội công thâm hậu nên anh vẫn vững vàng cho dừng xe được. - Con ranh này dám hẹn với trai kìa.! – Tuyết tức tối nhìn về hướng Yun đứng, bên cạnh nhỏ là một người con trai, hắn ta thì trông nghênh ngang còn Yun thì có vẻ e dè, nén nút - Thằng cha này hâm à? Tránh ra anh coi phát – Bị Nam che mắt mất tầm nhìn, Tuyết véo má véo mũi anh bắt anh tránh ra. Thấy Tuyết định leo xuống xe, Nam kéo lại và hỏi - Này, làm gì thế? - Rình chứ còn làm gì nữa, đã yêu Khánh Anh nhà mình rồi còn lẳng lơ là không được, nếu nhỏ “ngoại tình” thật thì Khánh Anh nhà mình đuổi thẳng cổ, không phải sướng hơn sao? – Tuyết nhìn Nam giáo huấn - Không hiểu cho lắm.! – Nam ngu ngơ nghệch cái mặt ra, nhìn vậy Tuyết chỉ muốn đấm cho phát cho tỉnh. Chứ cứ ngơ ngơ như vậy ai mà chịu nổi - Óc lợn à mà không hiểu? Lái xe đến bên đó đi rồi rình. – Tuyết thay đổi thái độ, cười tinh nghịch với Nam, Nam bặm môi rồi lái xe đến gần đó. - Trời đất ơi, đã đói rồi bà còn cứ ám.! – Nam cảm thán, đứng cạnh Tuyết rình trộm kiểu vợ rình chồng ngoại tình mà sốt ruột kêu, bụng biểu tình dữ dội, chỉ một lát nữa thôi biểu tình kết thúc, cuộc kháng chiến nội tạng sẽ nổi lên làm tan nát dạ dày Nam luôn. - Mày nói nhiều bà đập cho chết giờ? Im đi, bỏ máy quay ra, à mà thôi ghi âm là đủ. – Tuyết giục. Trong khi Nam hí hoáy bỏ điện thoại ra thì Yun và người con trai kia đã đi chỗ khác. - Ở đây nguy hiểm, đi chỗ khác kín hơn để nói chuyện – Yun nói… - Ơ kìa nó đi rồi kìa, mau đuổi theo chứ. – Tuyết kéo kéo tay Nam, anh vừa móc túi quần ra đánh rơi luôn cả chìa khóa xe, vừa chạy đến xe, leo lên xe rồi mới nhận ra chìa khóa không còn. Anh nhìn Tuyết cười hì hì tránh tội rồi chạy đi tìm chìa khóa - Thằng kia, nó chạy đâu mất tiêu rồi. – Tuyết ngó theo bóng chiếc xe đó chạy về phía trước mà nóng lòng nói - Chạy rồi thì thôi, giờ đi ăn đi, đói quá rồi. Xin người giời đấy. – Nam chắp tay như cún con trông rất đáng yêu, nhưng trong trường hợp này thì đáng thương mới phải, tí nữa thì bị Tuyết đá bay thẳng vào nhà hàng luôn rồi. - Không ăn uống nữa, về.- Tuyết chốt lại một câu mà mặt Nam méo xệch “lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa” …. Đến một khu trung tâm thương mại lớn của thành phố, tiếng nước chảy từ vòi phun nước cỡ lớn hòa vào tiếng gió vi vu, đượm buồn. Hai thứ tiếng khác nhau quện vào như tiếng nhạc không lời, hiu hắt đến lạ thường. Bước qua cánh cửa tròn xoay vòng là một nhà hàng sang trọng đầy đủ tiện nghi, ánh đèn trắng sáng soi rọi, trên những khe tường là những chiếc đèn vàng nhỏ được thắp sáng, lung linh huyền ảo. Không gian ấm cúng khác hẳn với không gian thô ráp, lạnh lẽo bên ngoài. - Này, sao trong điện thoại anh lắm ảnh gái thế, bộ chúng nó hấp dẫn thế hả? – Vy cáu tiết, tay lướt lướt trên điện thoại của Minh không ngừng. - Đâu, anh tải về đâu, nó tự có trong máy. – Minh cười cười - Thế thì anh lại phải dùng đen trắng rồi, dùng thứ đó mới không tải ảnh linh tinh về ngắm được, ngắm cho đã mắt thì phải xóa đi chứ, sao cứ để em thấy là sao? Bực mình. Ăn cũng không ngon. – Vy vứt trả Minh điện thoại, cầm đôi đũa chọc chọc vào món cá hấp trên bàn kiểu “giận cá chém thớt” Ánh mắt Minh ánh lên một tia cười, chống cằm nhìn vẻ mặt giận dữ mà đáng yêu của Vy, anh cứ thế cười như trúng tà. - Quay sang kia mà nhìn gái kìa…- Vy hất mặt sang bên phải phía cô ngồi, Minh cười cười rồi cũng quay theo để chêu ngươi Vy, ai ngờ bắt gặp Yun cũng ngồi bên đó, anh cười khều khều tay Vy - Ngắm nhỏ Thiên Anh đó hả? Chán mắt rồi. - Thiên Anh nào? Nhắc đến tên Thiên Anh, Vy chợt buồn, chợt nhớ đến cô bạn thân của mình, lâu lắm rồi cô chưa được ngồi cạnh cô bạn thân đó cùng cười cùng khóc. Thời gian trôi nhanh nên, hết 4 năm nhanh nên mà… Vy quay mặt ra phía Minh chỉ, mắt trợn tròn lên khi nhìn thấy Yun ngồi đối diện với người con trai khác. Trông mặt mũi tên kia có đẹp gì đâu chứ mà nhỏ vẫn “ngoại tình” được nhỉ. - Không quan tâm đâu. – Vy nói rồi quay mặt về bàn ăn của mình, chẳng thèm đoái hoài gì đến nhỏ, nhìn mặt nhỏ là cô không thể chịu được rồi, chỉ cần nhìn thêm lúc lâu hẳn là có chiến tranh thế giới thứ n bùng nổ. - Tôi muốn hỏi anh, tôi với anh làm như vậy lúc nào? Sao tôi không nhớ, à không, sao tôi không biết? Anh sắp đặt đúng không? Anh ghép hình đúng không? – Yun nghi ngờ hỏi tên đối diện, hắn trưng mắt ngạc nhiên nhìn Yun, cười khanh khách - Công nghệ tiên tiến thì tiên tiến thật nhưng ghép hình mặt em vào đoạn băng đó quả thật phải rất công phu, tôi lại không có cái công phu đó, em từng ghép à mà em biết, hay chỉ cho tôi phần mềm ghép đó xem nào.? - Hừ…tôi chưa từng gặp anh và biết anh, không thể nào như thế với anh được, anh đừng tưởng lừa tôi dễ dàng – Cô quắc mắt với hắn. Đáng ghét, đáng ghét thật, không đâu tự nhiên vớ phải tên thần kinh này, sóng gió còn dài mới yên bình với tình yêu này hay sao đây??? - Nếu không tin, khi nào sinh đứa bé ra, em hãy cho nó xét nghiệm ADN nhé, ok. – Hắn nói gọn, đầy xúc tích, nghe vậy, Yun thoáng rùng mình, nhìn vẻ mặt tự tin thấy ớn của hắn, nhỏ không khỏi lo lắng bàng hoàng và tạm thời tin hắn. - Anh cần tiền chứ gì? Anh cần bao nhiêu tôi sẽ cấp cho anh. - Không, tôi không cần tiền, thứ tôi cần là em cơ. – Anh ta giở trò chêu chọc, nụ cười phảng phất có cứ như không khiến Yun khó chịu - Làm ơn hãy nghiêm túc giùm tôi được không? Anh cần bao nhiêu? Nhỏ cố gắng kìm chế cơn tức giận trong lòng, nghĩ đến hạnh phúc, nghĩ đến tương lai, nghĩ đến Khánh Anh, nhỏ đã cố tạo ra nguồn nước lạnh trong lòng để đánh bại cơn nóng bừng trong cổ họng. Nếu không kịp thời ngăn cản được cơn nóng dữ dội ấy, nhỏ sẽ điên lên mất. - 100 tỉ? – Hắn nói gọn với sự tham vọng giàu sang hiện rõ lên mặt - Cái gì? Anh định giết người à? – Cố kiềm chế nên cô hét nho nhỏ, đủ để hắn biết cô đang tức giận. Máu trong người sôi sùng sục, ở cấp độ nguy hiểm. Ánh mắt rực lửa như muốn thiêu đốt thân hình trước mặt mình. Kiềm chế…kiềm chế…muốn tốt đẹp thì phải kiềm chế… Quân tử báo thù nghìn năm chưa muộn… - Sao? Ít so với em à? Vậy thì 150 tỉ? Ok – Hắn cười ma mị - Tôi lấy đâu ra được số tiền khủng lồ đấy, làm ơn tha cho tôi đi, được không? Tôi sẽ không quên ơn anh đâu, vả lại tôi và anh không có thù oán gì cơ mà. – Nhỏ xuống giọng cầu xin, niềm kiêu hãnh bấy lâu bị nhỏ gạt phăng sang một bên. - Tôi biết địa chỉ của cô đấy, đừng để tôi đến tận nơi hỏi cưới.! – Hắn đe dọa bằng chiêu thức “ngọt ngào” - Hừ…nói với anh cũng bằng thừa…anh hãy để cho tôi một thời gian, khi nào đủ tiền tôi sẽ gọi điện cho anh, và lúc đó xin anh hãy biến ra khỏi cuộc đời của tôi. – Yun lạnh nhạt nói - Rồi, ok. - Ô ô ô, Vương Thiên Anh, đi chơi với bạn trai cơ đấy, ô ô ô Từ phía sau, tiếng vỗ tay đôm đốp như muốn xé tim Yun ra thành trăm mảnh, nhỏ giật mình ngoái đầu lại. Vy và Minh đứng đó, một người lạnh tanh nhìn nhỏ, một người hớn hở nhìn nhỏ, hai vẻ mặt trái ngược nhau làm cho nhỏ lạnh sương sống, da gà nổi lên từng mảng. Trong đầu không khỏi lo lắng, sợ sệt. Không biết hai người này nghe được những gì rồi. - Hai người…sao hai người ở đây…- Yun nói lắp, nghe thấy tội - Ô đây là nhà riêng của bạn ở mà chúng tôi không ở đây được, ở đây mới biết có người như thế đấy…ha ha – Vy nói lửng, tặng cho nhỏ một nụ cười khuyến mại làm nhỏ càng sợ hãi hơn. Yun sợ tái mét mặt, đứng dậy bỏ đi. Nếu chỉ có Vy thì nhỏ sẽ không ngại ngần gì mà khiêu chiến luôn, giầy có, túi xách có, tội gì không ném thẳng vào mặt Vy, nhưng bên cạnh Vy lại có “vệ sĩ” thế kia, nhỏ thật không dám làm gì. Vy cười cười nhìn Minh, tên kia cũng bỏ đi từ lúc nào không hay. Nụ cười dứt. Vy và Minh cũng rời khỏi nhà hàng. - Em nghe thấy chuyện gì à mà nói như thật thế? – Minh hiếu kì hỏi - Làm gì nghe thấy gì đâu? Em thử dọa nhỏ thôi mà. Hihi – Cô cười vui vẻ - Ôi, nhìn cái mẹt xanh mét của nhỏ mà buồn cười vậy chài…- Vy bật cười sung sướng… rồi lại trầm ngâm nói - Ờ mà sao nhỏ lại sợ xanh mặt thế nhỉ? Em có làm gì đâu? Hay là có tật giật mới linh tinh nhỉ? - Đúng là…- Minh nhìn Vy lắc đầu cười. …. Thả *tim* cho truyện nhé