3h chiều. Tại lớp học của những thiên thần nhí. Cô giáo đang hát cho bọn trẻ nghe thì ở phía dưới Huyền Anh và Long Anh không quan tâm đến cô hát hay cơ nào, chúng nó chỉ chăm chú vào bộ lắp ghép với than thở -Hôm nay Lâm ốm không đi học chán quà hà!! – Long Anh than, ngồi vuốt ve bộ đồ lắp ghép với Huyền Anh. -Hay là…- Huyền Anh tinh ranh nhìn Long Anh, cậu bé cũng hiểu cô bé đang nghĩ gì, nhanh chóng cả hai gật đầu cười gian rồi Long Anh kêu oai oái lên -A cô ơi…con đau bụng quá! Thấy Long Anh ôm bụng đau khổ, cô giáo ngưng hát, chạy xuống đỡ cậu bé lên -Cô đưa con xuống phòng y tế! -Không cô ơi, cô đang dạy mà, để con đưa anh Long xuống cũng được – Huyền Anh nhanh nhảu nói -Nhưng… -A – Long Anh lại kêu ầm trời lên đến nỗi cô phải bịt tai -Đấy để con đưa đi cho. Cô chăm các bạn đi – Nói xong, Huyền Anh lập tức đỡ Long Anh ra ngoài. Cánh cửa mở ra, hai thiên thần nhí nhìn nhau cười khoái trí. Nhân lúc bác bảo vệ không có ngoài cổng, hai đứa dắt nhau “chuồn” một cách dễ dàng mà không cần bày trò. Một lúc sau… Tại nhà của Hoàng. Tiếng cười ầm vang lên, tiếp theo đó là tiếng ly thủy tinh đổ vỡ. -Này, các con làm gì vậy hả? – Châu San từ trong nhà bay ra. Thấy bãi chiến trường toàn ly là ly và bóng -Tụi con tập chơi boling, ở đây không có boling nên tụi con xếp ly vào thành boling để chơi. – Long Anh nói làm Châu San choáng toàn tập. -Lâm? Con đang ốm mà sao không nghỉ còn nghịch thế này? – Châu San quay sang Lâm, cậu bé cũng đang hùa theo cặp đôi siêu quậy nhà Song Anh -Con khỏe rồi..!! -Vậy các con ra vườn chơi đi. Để người giúp việc thu dọn đống này không tí nữa ba Hoàng về là chết đấy -Vâng… Ba đứa trẻ dẫn nhau ra khuôn viên chơi, từng cơn gió thổi vào mát lạnh, những chiếc lá khô cuốn theo chiều gió, hàng cây rì rào xen lẫn những khóm hoa thi nhau tỏa hương. Vườn hoa tulip đủ loại màu sặc sỡ đùa nghịch trong gió, trải dài vô tận như một cánh đồng rộng lớn. Cả vườn hoa đều do một tay Châu San chăm sóc, thế nhưng… Chỉ trong phút chốc, những khóm hoa nhỏ đã bị tàn phá nặng nề, những bông hoa đủ màu vương vãi dưới nền đất. Châu San men theo con đường quen thuộc ra đến khuôn viên, trên tay mang rất nhiều hoa quả, cô đang cười vì nhìn thấy lũ trẻ vui đùa với nhau nhưng nụ cười tắt ngấm khi đôi mắt cô dừng lại ở khóm hoa tulip… Trời ơi! Lúc đó, Châu San chỉ muốn hét lên, chạy đến ôm những bông hoa tội nghiệp mà cô chăm sóc bấy lâu, cô nhìn tụi trẻ vẫn hồn nhiên cười ngây thơ mà dở khóc dở cười. -Các con…mau ra khỏi chỗ này…aaa…hoa của ta! Những cơn gió thổi qua làm cay mắt, từng đợt, từng đợt… Gió thổi tiếng ai đó vang lại… -Hoàng! Châu San! – Những tiếng gọi liên tục lặp đi lặp lại, ngoài khuôn viên, Châu San nghe tiếng gọi liền chạy vào, Long Anh và Huyền Anh tái xanh mặt khi phát hiện ra giọng nói quen thuộc đó. Cả ba đang chơi đùa vui vẻ thì Long Anh kéo Huyền Anh đi trốn, nhóc Lâm không liên quan cũng bị anh em nhà Anh kéo theo. Tiếng cười khúc khích kèm theo những tiếng thở đều đều trong những khóm hoa ngập đến đầu. -Châu San? Hai nhóc nhà anh có đến đây không? - Khánh Anh hỏi, đưa mắt đảo xung quanh. Bấy giờ Thiên Anh đang đi tìm con ở bên nhà Minh-Vy và gọi điện cho Tuyết-Nam xem có thấy hai nhóc kia không. Aizz! Trường mầm non tan học hết rồi mà không thấy hai đứa này đâu cả. Theo Song Anh biết chúng chỉ có thể “trốn học” vì chiêu trò “đau bụng” của Long Anh cả hai người quá thuộc lòng rồi. -À, tụi nó đang chơi ở trong khuôn viên đó! Nghịch lắm! Phiền anh “rước” tụi nó về hộ - Châu San vờ thở dài rồi cười, Khánh Anh đi ra khuôn viên, trước mắt anh là một đống đồ chơi và hoa quả, vườn hoa tulip đẹp mê hồn nhưng cái thứ quan trọng nhất anh vẫn chưa thấy đâu Anh biết chắc mấy nhóc lại muốn chơi trò trốn tìm với anh. Anh liền cất giọng bá đạo, đôi mắt chăm chú nhìn về vườn hoa tulip cao đến cổ mình… -Long Anh à? Huyền Anh à? Ba mẹ với cô chú chuẩn bị đi tàu ra biển chơi mà hai nhóc lại không đi, chán quá à? Thôi hai nhóc cứ ở đây chơi nhé, ba đi đây…- Khánh Anh chợt cười gian, khoanh tay trước ngực dựa vào thân cây cạnh đó, đợi chờ… Anh mới dứt câu chưa được lâu thì Long Anh , Huyền Anh lẫn nhóc Lâm đã xuất hiện trước mắt anh, anh nghĩ tốc độ nghe ngóng và suy nghĩ của tụi nhóc này nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng. -Ba à? Bao giờ đi vậy? – Long Anh chớp chớp mắt, kéo kéo tay áo Khánh Anh , vì anh cao quá nên khi nói chuyện Long Anh luôn phải ngẩng mặt lên trời quá cao khiến nhóc có thể ngã ngửa ra phía sau bất cứ lúc nào. -Đi đâu cơ con? – Khánh Anh giả vờ ngu ngơ hỏi -Dạ! Đi biển chơi – Long Anh nói -Ba vừa nói xong đã quên rồi à? – Huyền Anh xen vào -Ba không quên nhưng tại ba đứa hư, dám trốn ba nên “cắt” – Khánh Anh đưa tay xoẹt ngang cổ, tỏ ý muốn bãi bỏ câu nói đùa vừa rồi. -Con không hư…tại Huyền Anh…a đúng rồi tại Huyền Anh kéo con vào trốn cùng, con có khuyên nhưng hai người này cứ không nghe…- Nhóc Lâm kể nể -Ô khuyên bao giờ … ai bảo Lâm đi theo làm gì? – Huyền Anh chu mỏ lên cãi -Tại Huyền Anh kéo Lâm… Thế là một tràng “cãi nhau chí chóe” của lũ trẻ vang lên. Chốt một câu cả ba cùng hòa -Ba nói lời không biết giữ lời, xấu tính!!! – Huyền Anh lè lưỡi -Nhóc bảo ai xấu tính?- Khánh Anh cúi mặt xuống nhìn Huyền Anh … Mải nói chuyện với lũ nhóc Khánh Anh quên không gọi điện báo cho Thiên Anh là đã tìm được hai đứa kia khiến Thiên Anh đi khắp nơi tìm mệt đến nổi không thở đều nữa. Về nhà. -Em muốn đi làm, ở nhà nhiều chán quá rồi!! – Thiên Anh nói với Khánh Anh. -Em thì làm được gì chứ? -Cho em làm ở công ty trang sức với!! Một mình anh quản nhiều công ty như thế chắc mệt lắm nhỉ? – Thiên Anh chớp chớp mắt – Mấy người kia đều đi làm phụ chồng mà mỗi em ở nhà thôi chán lắm! – Thiên Anh nói , “mấy người kia” cô muốn nhắc đến Tuyết, Vy và Châu San -Anh không muốn em vất vả -Vất vả gì đâu, bây giờ Long Anh với Huyền Anh đều đi học rồi, ngày nào cũng ở nhà không có gì làm chán bằng chết – Thiên Anh than vãn Khánh Anh không nói gì, Thiên Anh liền nói tiếp -Hay anh ra điều kiện đi, nếu em làm được thì anh cho em đi làm nhé! -Được rồi…- Khánh Anh chợt cười, suy nghĩ không lâu, anh nói -Em thích làm ở công ty trang sức chứ gì? Đi theo anh! Nói xong, Khánh Anh dẫn Thiên Anh đến công ty đá quý của anh, đã lâu anh chưa đến đây và đã lâu anh chưa quản lý nơi này, anh với cô bước qua cánh cửa xoay tròn và hàng bảo vệ của công ty, trước mắt là chiếc thang máy màu bạc, thang máy mở ra, anh và cô bước vào trong, tầng 14 xuất hiện trước mắt, những gian hàng trưng bày đủ loại nhẫn đẹp lung linh và đắt đỏ, anh nở nụ cười đểu với cô rồi tiến đến quầy bán nhẫn. Những cô nhân viên thấy anh đều phải cúi đầu chào, anh hỏi một cô nhân viên đang đứng tính toán -Cho tôi biết trung bình một ngày bán được bao nhiêu chiếc nhẫn? -Dạ, tầm khoảng mười chiếc là nhiều nhất – Cô nhân viên lễ phép nói , vì đây là tầng dành cho những chiếc nhẫn đẹp nhất thế giới và do chính tay nhóm Khánh Anh và những chuyên gia hàng đầu thế giới thiết kế nên giá tiền của chúng rất khủng, nơi đây chỉ có những quý bà, quý ông nhà giàu mới dám đặt chân đến. -Thiên Anh – Anh gọi cô trong khi cô đang hoa mắt bởi vẻ đẹp của những chiếc nhẫn Thiên Anh quay đầu lại phía anh, anh nói -Vừa rồi có nghe gì không? – Anh hỏi -Nghe gì cơ? – Cô cười, gãi gãi đầu, anh bất lực nhìn cô nói -Trung bình một ngày ở đây bán được mười chiếc nhẫn, anh cũng muốn em quản lý công ty này hộ anh nhưng với điều kiện... -Điều kiện gì? Em đáp ứng hết -Nếu hôm nay em bán được 100 chiếc nhẫn ở đây, anh cho em toàn quyền xử lí – Anh nhếch môi, như vậy khác gì bảo cô đi chân trần vào đinh, mười chiếc là nhiều nhất rồi thế mà nội trong hôm nay cô phải bán được 100 chiếc -Anh làm khó em vậy? 100 chiếc á? Anh nói nhầm đúng không? Ý anh là 10 chiếc đúng không? -Không…100 chiếc mới đúng! – Anh lắc lắc chìa khóa xe trên tay, nhìn cô với ánh mắt đầy thách thức. -Không thì về thôi – Thấy cô do dự chưa nói thành lời, anh liền lên tiếng -Em bán cách nào cũng được đúng không? – Cô tinh ranh nói -Đúng! -Được, 100 thì 100, anh về trước đi, em sẽ ở đây bán “giúp anh”, anh cứ ở nhà nghe “tin vui” đi – Cô cười gian, anh nhíu mày nhìn gương mặt đắc thắng của cô, không biết cô sẽ giở trò gì -12h đêm nay hết hạn – Anh nói rồi đi về, vài cô nhân viên ở lại xì xầm to nhỏ nhưng cũng phải giữ mồm miệng không để anh nghe thấy, Khánh Anh vừa đi khỏi thì mấy cô nhân viên lập tức chạy đến hỏi han Thiên Anh , Thiên Anh cũng vui vẻ trả lời và nhanh chóng hòa đồng với nhân viên ở đây. -Các chị biết phòng photo của công ty ở đâu không? Chỉ em với – Thiên Anh hỏi -À đây, chị cũng định xuống dưới, để chị đi cùng em – một nhân viên nữ khéo nói. Thiên Anh xuống phòng photo, nhờ người đánh máy cho dòng chữ “ Giảm 70% giá nhẫn ở tầng 14, chỉ có 100 cái duy nhất, thời hạn đến 17h hôm nay ” Cô in to ra và đem xuống dưới tầng một treo lên trong sự ngỡ ngàng của tất thảy mọi người . Tấm “quảng cáo” của Thiên Anh mới treo chưa đầy mười phút thì một loạt phụ nữ kéo nhau đến sắm nhẫn, những chiếc nhẫn tiền tỉ giờ chỉ thành tiền triệu, trăm triệu cùng thành triệu, ai mà không thích. Phụ nữ thích thời trang và trang sức thì chỉ thích tầng 14 của công ty này, đi qua chỉ dám nhìn mà không dám vào vì túi tiền chưa đủ, lần này quả là cơ hội tốt rồi. Xong… 100 chiếc nhẫn được bán hết chưa đầy một ngày, Thiên Anh cất tấm quảng cáo đi và vui vẻ gọi điện cho Khánh Anh đến, nhân viên tầng 14 nói riêng và cả công ty nói chung chưa hết bàng hoàng, lỗ to, lỗ to rồi… Khánh Anh nghe điện xong lập tức đến công ty, nhân viên đưa cho anh kết quả bán nhẫn trong ngày hôm nay , anh liền thay đổi sắc mặt nhìn Thiên Anh cười -Em dám… - Khánh Anh lườm nguýt cô một cái, trong nháy mắt mà công ty anh lỗ hơn chục tỉ -Anh nói cách nào cũng được còn gì? – Cô cười cười, cho cô đi làm thì “phá” công ty nhiều hơn là giúp đấy -À đúng rồi, em giỏi lắm! – Khánh Anh bất giác cười, anh không giận gì cô vì số tiển ấy cũng không là gì đối với anh, nhưng anh đã rút ra kinh nghiệm cho bản thân rằng tuyệt đối không ra thử thách như vậy cho cô nữa. -Từ bây giờ em được đi làm rồi chứ? – Cô vui vẻ -Được rồi – Anh gật đầu, đưa cô về. Cả ngày hôm đó, cô cười không ngừng, thật là thảm họa, thường thì những người gây ra thảm họa đều không nhận thức rõ được hậu quả của nó.