Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 65 : ráng đỏ thì mưa (2)

Nhạc Tĩnh Phân ngồi giữa đại sảnh khách sạn, phong thái sang trọng và bình thản của bà khiến người đi đường không khỏi ngoái đầu nhìn lại. Bà thong thả bưng tách cà phê, coi tất thảy như chẳng hề xảy ra. Tối nay chủ tịch và tổng giám đốc của một số công ty bất động sản lớn sẽ có buổi gặp gỡ, bà đi spa làm đẹp rồi không về phòng mà tới đây luôn. Triển lãm chính thức bắt đầu từ sáng mai. Triển lãm bất động sản là một sân chơi được bộ xây dựng tổ chức nhằm thúc đẩy thị trường nhà đất, cũng là một cơ hội để các công ty bất động sản tự giới thiệu bản thân. Công ty nào cũng sẽ thể hiện hết khả năng của mình, gian hàng triển lãm của Thái Hoa gồm ba loại: công trình đã hoàn thiện, công trình đang xây dựng và công trình dự án. Các công trình đã hoàn thiện dĩ nhiên sẽ có Nhà hát Thanh Đài, khu dân cư Thính Hải Các, khách sạn biệt thự kiểu châu Âu ở sân golf. Công trình đang xây dựng là Thế Kỷ Building. Hai loại công trình này đều là các tác phẩm của nhà thiết kế trứ danh Trì Linh Đồng. Hai loại đầu là phần dẫn dắt còn phần quan trọng nhất là các công trình đang trong giai đoạn dự án, sao cho thu hút được các nhà đầu tư và sự chú ý của người mua. Các gian hàng triển lãm do Diệp Thiếu Ninh phụ trách chính với sự hỗ trợ của Xa Hoan Hoan. Nhạc Tĩnh Phân nhận ra dạo gần đây Diệp Thiếu Ninh hơi lạ, bất cứ nghiệp vụ nào anh phụ trách, anh đều để Xa Hoan Hoan xuất đầu lộ diện. Nếu trong lúc thực hiện Xa Hoan Hoan làm sai điều gì thì Diệp Thiếu Ninh mới ra mặt xử lý. Khi được lãnh đạo các bộ phận xin chỉ thị, anh đều trưng cầu ý kiến của Xa Hoan Hoan, mặc dù sẽ không hoàn toàn tán đồng. Có vẻ như anh đang lẳng lặng rút lui về hậu trường, để Xa Hoan Hoan dần dần thay thế vị trí của mình. Nhạc Tĩnh Phân không cho rằng Diệp Thiếu Ninh có ý đồ gì nhưng lúc này bà có phần không hiểu được suy nghĩ của anh. Mặc dù bà có toan tính của mình nhưng hoàn toàn không thể hiện ra ngoài. Hơn nữa bà không thể để lộ suy nghĩ của mình lúc này bởi bà vẫn phải dựa vào Diệp Thiếu Ninh, Xa Hoan Hoan sang năm mới 24, còn quá non nớt để tự cáng đáng! Lẽ nào Diệp Thiếu Ninh biết đọc vị người khác? Bà cũng muốn tranh thủ cơ hội cho Xa Hoan Hoan, muốn giới thiệu cô với các thành viên hội đồng quản trị. Xa Hoan Hoan đến Bắc Kinh từ thuở còn nhỏ nên ấn tượng về thành phố này đã phai mờ từ lâu, cô đòi Diệp Thiếu Ninh đưa mình đi mua sắm. Diệp Thiếu Ninh giao lại nhiệm vụ vinh quang này cho trợ lý La, anh phải tới trung tâm triển lãm đôn đốc việc dựng gian hàng. Hoan Hoan giận dỗi bĩu môi bỏ đi, trông cô không vui chút nào. Thấy cảnh tượng đó, Nhạc Tĩnh Phân hít sâu một hơi. Có lẽ bà nên đưa Hoan Hoan về bên mình, tự tay hướng dẫn con gái. Nếu cứ tiếp tục thế này, bà sợ Hoan Hoan dấn thân quá sâu. Mặc dù Diệp Thiếu Ninh rất tốt nhưng anh là người đã có gia đình, không biết vợ là con cái nhà ai. Điều này luôn khiến Nhạc Tĩnh Phân thấy nhói lòng. Bà vẫn muốn được gặp vị Diệp phu nhân bí ẩn này một lần. Để mặc bộ váy dạ hội chiết eo kia, cả ngày Xa Hoan Hoan không dám ăn uống. Trên bàn ăn, Nhạc Tĩnh Phân dẫn con gái đi khắp nơi chúc tụng, cô cười đến tê cả má, quên luôn cả ăn. Vừa ra khỏi khách sạn liền la lối than đói. "Anh Diệp, mình đi ăn cơm cà ri đi!" Đây không phải câu hỏi mà là sự yêu cầu, Xa Hoan Hoan vẫn luôn tự tin như vậy. Diệp Thiếu Ninh đã ngà ngà say bèn xua tay: "Em rủ người khác đi, anh đau đầu quá!" "Nhưng em đói lắm!" Làm nũng vì không kiềm lòng được. "Về phòng rồi gọi phục vụ là được." "Bây giờ còn gì để ăn nữa, lại mấy món như trứng cuộn với bánh bao? Lâu lắm em không được ăn đồ Ấn Độ, anh Diệp, đi với em nhé!" "Thiếu Ninh, cháu cứ mặc nó!" Ngay cả Nhạc Tĩnh Phân cũng không thể lọt tai nổi, nguýt Xa Hoan Hoan một cái sắc lẹm. Diệp Thiếu Ninh mỉm cười, "Hay anh bảo trợ lý La gọi đồ ăn ngoài giao về phòng cho em?" Xa Hoan Hoan đâu phải vì đói mà nằng nặc như vậy, cô chỉ muốn đi riêng với Diệp Thiếu Ninh một lúc thôi. Ở thành phố xa lạ này không có người quen của họ, biết bao điều lãng mạn và điên cuồng có thể làm. Nghĩ đến đây cô đã thấy lâng lâng. "Trời lạnh thế này, gọi đồ về đến phòng thì cũng nguội ngắt rồi!" "Thế để mẹ đi ăn với con!" Nhạc Tĩnh Phân sa sầm nét mặt, dắt tay con gái băng qua đường, đi tới nhà hàng Ấn Độ phía đối diện. "Con…" Xa Hoan Hoan ngoái lại nhìn Diệp Thiếu Ninh. Anh Diệp, em ghét anh! Trợ lý La được giao nhiệm vụ đến đón đã xuất hiện, anh ta hạ cửa kính xe xuống nói chuyện với Diệp Thiếu Ninh nên anh Diệp không trông thấy ánh mắt nài nỉ của Xa Hoan Hoan. "Anh đưa tôi về trước rồi một lúc nữa quay lại đón chủ tịch Nhạc." Diệp Thiếu Ninh nới lỏng cà vạt, thở ra một hơi khiến không gian trong xe nồng nặc mùi rượu. "Giám đốc Diệp uống không ít nhỉ." Trợ lý La mỉm cười. "Bình thường." Vẫn trong phạm vi chịu đựng được. Anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn nào, anh chỉ biết nhếch miệng cười tự mỉa mai bản thân. "Hoan Hoan, trên đời không còn người đàn ông nào khác hay sao?" Nhạc Tĩnh Phân nhìn con gái với vẻ giận dữ, "Mẹ nhắc lại lần nữa, Diệp Thiếu Ninh đã có vợ rồi! Con mà còn ngốc nghếch thế này thì về sau làm sao lập gia đình được?" Xa Hoan Hoan hiên ngang ngước lên, "Cuộc hôn nhân của anh ấy không hạnh phúc, con phải cứu anh ấy thoát ra." Nhạc Tĩnh Phân dở khóc dở cười, "Con tưởng bản thân là thiên thần chắc?" "Không phải thiên thần nhưng con có mắt. Chị ta có đàn ông khác và đối xử với anh ấy rất thờ ơ, chị ta đâu có thật lòng yêu thương chồng mình." Xa Hoan Hoan thản nhiên nuốt một miếng cà ri thịt bò cay rồi từ tốn lau miệng. Nhạc Tĩnh Phân thong thả lắc đầu, "Hoan Hoan, nếu con còn như vậy, mẹ sẽ chuyển con đi khỏi văn phòng tổng giám đốc." "Mẹ, con nói thật đó. Con thích anh Diệp, con không muốn anh ấy bị người ta lừa dối, cũng không muốn anh ấy lãng phí thời gian như vậy. Bác Diệp không thích người phụ nữ đó, bác ấy bảo đã đi xem bói, vợ chồng họ thế nào cũng ly hôn!" Nhạc Tĩnh Phân ngồi im trên ghế, "Con đi theo dõi vợ nó à?" Xa Hoan Hoan lắc đầu vẻ khinh thường, "Con không xấu xa thế đâu. Chỉ cần quan tâm ai đó thì sẽ hiểu được tâm trạng người ta thôi. Mẹ, những lúc ở bên anh Diệp, con thấy rất thoải mái, anh ấy vừa là thầy giỏi lại là bạn tốt, săn sóc hết mực mà không nịnh bợ lấy lòng, nhưng không phải người chậm hiểu ngốc nghếch, ngoài ra còn rất hóm hỉnh. Con thích nhất là đức tính nghiêm túc trong chuyện tình cảm của anh ấy. Mặc dù trước mắt anh ấy vẫn chưa yêu con nhưng con biết anh ấy thích con. Bây giờ anh ấy còn bị ràng buộc bởi hôn nhân nên chưa thể đáp lại con. Một khi thoát khỏi xiềng xích đó, anh ấy sẽ một lòng yêu con thôi!" "Hoan Hoan, con thật lòng đấy à?" Nhạc Tĩnh Phân không khỏi bàng hoàng. "Mẹ, ngày trước chẳng phải mẹ luôn muốn vun vén cho con với anh ấy sao?" "Nhưng, nhưng mà…" Nhạc Tĩnh Phân không biết đáp lại thế nào. "Nếu không yêu được anh Diệp, con không biết sau này con còn yêu được ai khác nữa không. Con nhiệt tình và cố gắng làm việc như vậy chỉ để anh Diệp thấy rằng tuy con vẫn trẻ tuổi nhưng không trẻ con." Nhạc Tĩnh Phân mệt mỏi nhắm nghiền mắt, dường như bà đang trông thấy bản thân hai mươi lăm năm về trước, khi gặp được nhân viên kinh doanh Xa Thành, bà đã trúng tiếng sét ái tình, ngây ngô mò tới tận nhà người ta thì lại trông thấy người đó đang tay trong tay với Giang Băng Khiết. Lúc đó bà nghĩ chỉ cần yêu người đàn ông này mà thôi, chẳng cần quan tâm điều gì khác. "Hoan Hoan, con đường này gian nan lắm!" Bà xót xa mở mắt. Bà và Xa Thành gương vỡ lại lành, có vẻ như bà đã thắng nhưng bà có thực sự được hạnh phúc không? "Con đã chuẩn bị tinh thần rồi!" Xa Hoan Hoan bỏ miếng cà ri cuối cùng trong bát vào miệng, mỉm cười. Triển lãm được khai mạc rất trang trọng, các tỉnh thành đều có đoàn đại biểu đến tham dự, ngoài ra còn gặp rất nhiều người nước ngoài trong hội trường. Rất đông người đứng trước gian hàng triển lãm của Thái Hoa nhưng nơi chật chội nhất lại là gian hàng của Hằng Vũ. Hằng Vũ là đối thủ nhiều năm nay trên thương trường của Thái Hoa, sau đó nhờ có Trì Linh Đồng mà quan hệ giữa hai công ty mới hòa hoãn đôi chút. Chủ tịch Hằng Vũ là Bùi Địch Văn đích thân chỉ huy, Trì Linh Đồng cũng có mặt. Tối qua trong bữa cơm hai công ty đã chào hỏi nên hôm nay Bùi Địch Văn và Trì Linh Đồng cũng lịch sự sang bên này nói chuyện. Trong lúc nói chuyện với Trì Linh Đồng, Nhạc Tĩnh Phân thấy Bùi Địch Văn và Diệp Thiếu Ninh đứng gần, thì thầm với nhau gì đó, sau đó Diệp Thiếu Ninh khe khẽ gật đầu. Bà không khỏi chau mày. "Có vẻ chủ tịch Bùi đánh giá rất cao Thiếu Ninh." Trong bữa trưa, bà vờ vô tình hỏi han. "Toàn bộ dự án cải tạo phía Bắc Tân Giang đều do Hằng Vũ thực hiện và đã rất thành công, cháu chỉ học hỏi kinh nghiệm của chủ tịch Bùi thôi. Chủ tịch Nhạc chẳng phải đã nói nhà nước đang có ý định quy hoạch lại vùng ngoại ô sao? Nếu Thái Hoa giành được dự án đó, chắc chắn chúng ta phải học hỏi Hằng Vũ." Diệp Thiếu Ninh đáp. Nhạc Tĩnh Phân cười, "Cô chỉ nói một câu trước mặt ban giám đốc, không ngờ cháu vẫn luôn nghĩ đến dự án này." "Anh Diệp đã bảo con thu thập các tài liệu về dự án này rồi mẹ ạ, con cũng đã bàn bạc với nhóm kỹ sư rồi." Ánh mắt Xa Hoan Hoan nhìn Diệp Thiếu Ninh đầy bội phục và tự hào. "Đừng ở đó khoe khoang nữa, con còn phải học hỏi nhiều đấy!" Lại là Hoan Hoan xuất đầu lộ diện, Nhạc Tĩnh Phân không khỏi tự nhủ. Ngày thứ hai của đợt triển lãm, công việc không còn quá áp lực nên mọi người ra về khá sớm. Trợ lý La còn nói đùa tối nay đi ăn lẩu dê, phải ép giám đốc Diệp mời một chầu vì lần này thu hoạch rất khá khẩm! Xa Hoan Hoan lẳng lặng giật gấu áo Diệp Thiếu Ninh rồi cứ chớp mắt với anh lia lịa, ra hiệu cho anh từ chối họ. Cô đã phải chờ mấy ngày rồi, tối nay anh Diệp chỉ có thể là của cô thôi. Nhân viên phục vụ tươi cười mở cửa cho họ. Trợ lý La đi ra trước rồi bất ngờ quay lại, nhún vai với mọi người: "Tối nay không tổ chức ăn uống nữa, ai về phòng người nấy thôi!" "Tại sao?" Xa Hoan Hoan hỏi. Trợ lý La hất hàm, "Trông kìa, chị Diệp ngàn dặm tới đây tìm chồng." Chị Diệp? Là người xưa nay chỉ nghe tên chứ chưa thấy mặt? Ai nấy đều tò mò nghển cổ ra ngoài. Đồng Duyệt tự nhiên đứng dậy, băng qua họ, ánh mắt cô hướng về Diệp Thiếu Ninh phía sau. Diệp Thiếu Ninh đứng im vì bất ngờ một thoáng rồi nhanh chóng tiến về phía cô, đón lấy va ly trong tay vợ, thoáng chau mày, "Sao không gọi điện để anh ra đón?" "Xe cộ đầy ra đó, sao phải đi xa làm gì? Em tìm được mà." Cô thẽ thọt nói, ánh mắt nhìn anh rất đỗi dịu dàng. "Đói chưa?" "Em ăn trên máy bay rồi, nhưng giờ hơi buồn ngủ." "Thế thì về phòng thôi!" Diệp Thiếu Ninh mỉm cười dịu dàng rồi quay lại nói với mọi người, "Đây là vợ tôi - Đồng Duyệt, cô ấy chưa tới Bắc Kinh bao giờ nên tôi rủ cô ấy tới, tranh thủ thời gian đưa cô ấy đi chơi, xin lỗi tôi không đi với mọi người được nữa." "Anh nợ em mà." Đồng Duyệt ngại ngùng giắt tóc vào mang tai. "Ừ, ừ, anh đã bảo phải bù tuần trăng mật cho em." "Hai người đi đi, chúng tôi không để tâm đâu!" Trợ lý La đại diện mọi người phát biểu. "Anh đưa chìa khóa cho em là được, anh đi ăn với mọi người đi." Đồng Duyệt đỏ mặt. "Vậy để anh đưa em lên gác đã." Diệp Thiếu Ninh ôm eo cô đi vào thang máy. "Nhìn gì vậy?" Nhạc Tĩnh Phân hích nhẹ vào người Xa Hoan Hoan lúc này đang đứng như trời trồng. Xa Hoan Hoan như rơi từ trên trời xuống, cô nhìn hai người kia bằng ánh mắt thẫn thờ đến khó tin. "Bây giờ con còn dám nói cuộc sống hôn nhân của nó không hạnh phúc không?" Nhạc Tĩnh Phân chau mày, bà thu lại ánh nhìn, cặp mắt lúc này vô cùng sắc bén: "Nếu con khóc ở đây, mẹ sẽ coi như không có đứa con gái này nữa!"