Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do
Chương 59 : Hứng nước ôm trăng (5)
Cuối cùng mực nước dâng cao khá nhiều khiến Đồng Duyệt có đôi chút phản ứng cao nguyên. Mặt khác cô còn ngồi ô tô suốt mấy tiếng trên đường đồi núi, cả quá trình như đi giữa màn sương mịt mùng. Thanh Đài cũng có núi nhưng chẳng là gì so với nơi đây.
"Du lịch có nghĩa là đi từ nơi đau khổ này đến nơi đau khổ khác, cảnh đẹp nhìn thích mắt nhưng khổ đôi chân và làm trái tim mệt mỏi." Cô ngồi trên xe nhắn tin cho Diệp Thiếu Ninh.
Diệp Thiếu Ninh gọi lại rất nhanh, giọng anh không giấu nổi đôi chút thổn thức, như đã không được gặp cô rất nhiều năm.
Tuy nhắn tin rất tiện và có thể bày tỏ những điều khó nói trong lòng nhưng lại không có cảm giác ấm áp và chân thực như giọng nói. Từ Thanh Đài đến Lệ Giang là quãng đường hàng ngàn cây số, tiếng người khe khẽ và dịu dàng của anh như vang lên ngay bên tai.
"Đến Lệ Giang đừng vội đi chơi mà phải ngủ một giấc thật say trước. Sắp tới thành cổ chưa?"
"Sắp rồi, tối nay có tiệc, được nghe nhạc truyền thống của Nạp Tây (tên một dân tộc thiểu số ở TQ), xem người dân tộc nhảy múa, nghe nói người Nhật Bản thiết kế sân khấu, em thấy khá hấp dẫn đấy."
"Nếu ngủ gật thì xấu hổ lắm."
"Đó là kinh nghiệm của anh à?"
Anh cười.
Hướng dẫn viên tắt tivi trên xe, hào hứng nói còn khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới Lệ Giang. Đồng Duyệt cúp máy nhìn ra ngoài cửa, đúng là người và xe cộ đã trở nên đông đúc hơn, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác hơi tức ngực, trong tai cũng có tiếng ong ong như âm thanh máy bay sắp cất cánh.
Khách sạn là căn nhà có sân trên sườn núi, nhà có ba tầng rất sạch sẽ, dòng suối trong vắt chảy trước nhà, trước cánh cổng đỏ thẫm là một dải đèn lồng đỏ. Mọi người xuống xe nhưng không nỡ vào nhà ngay mà cứ nấn ná mãi ngoài cửa. Gần khách sạn rất nhiều hàng quán, đường được tạo thành từ những viên đá xếp gần nhau. Hàng quán ở đây hầu như chỉ có những đồ thủ công như khăn choàng, khăn trải bàn, còn cả những món đồ gốm sứ có văn tự Đông Ba.
Thời gian như quay ngược trở lại vài thập kỷ trước.
Cánh phụ nữ lập tức rủ nhau đi thăm thú, trong khi Đồng Duyệt mệt rã rời, cô không đi cùng các đồng nghiệp mà cầm chìa khóa về phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ.
Tiếng gõ cửa đánh thức cô. Tô Mạch đứng bên ngoài với gương mặt thoáng lo âu, "Em đã ngủ năm tiếng rồi."
Cô không khỏi xấu hổ, bỏ bao nhiêu tiền và thời gian để tới đây, vậy mà cô chỉ lo ngủ.
"Mọi người ăn rồi, tôi đã dặn nhà bếp nấu cho em vài món nhẹ. Xuống ăn đi." Tô Mạch nhìn mái tóc rối như ổ quạ của cô bằng ánh mắt trìu mến.
Nhà ăn đã không còn ai. "Họ đi tản bộ tới buổi hòa nhạc rồi. Ăn xong chúng ta cũng nên mau chóng tới đó, nếu khôngcô gái kia sẽ nổi trận lôi đình mất." Tô Mạch bật cười, hướng dẫn viên của họ là một người khá nóng tính, hễ thấy ai tách đoàn là ầm ĩ cả lên.
Nhà bếp đưa lên bàn một đĩa tôm nõn xào, canh gà nấm, cả một đĩa hoa lan tây xào, cơm vừa dẻo vừa mềm chứ không rời rạc như mấy lần trước làm người ta phải ăn như bò nhai rơm.
Cô không quen khẩu vị Vân Nam, đặc biệt là món canh. Hình như họ cho cả lá bạc hà vào nấu, cô ngửi qua liền không động đũa, món nào cũng chỉ nấu tái, cơm Vân Nam ăn cũng không ngon.
Mấy hôm nay lúc nào cô cũng cảm thấy ăn không được no.
"Sao hômnay lại nấu khác thế nhỉ?" Cô không thể kiềm chế bản thân, vội vàng và một miếng cơm thật to.
Tô Mạch nhoẻn miệng cười. Cô hiểu ngay, miệng lúng búng đầy cơm phồng má trợn má, chẳng biết có nên nuốt xuống hay không.
Cuối cùng miếng cơm cũng được nuốt xuống dạ dày, chẳng ai nỡ ghét những món ăn bình dân, cô cũng chẳng cần cứng đầu để chứng minh sự trong sạch của mình. Thanh giả tự thanh mà!
"Cảm ơn!"
Tô Mạch thở dài, cầm đũa lên ăn cùng cô vài miếng.
Ăn xong hai người đi bộ tới phòng hòa nhạc. Trên đường họ gặp rất nhiều khách du lịch nước ngoài mắt xanh mũi lõ liên tục ra ra vào vào những quán bar.
Mọi người tập trung chờ họ dưới tượng đài Chủ tịch Mao.
Thật không ngờ trong thành cổ xinh đẹp này lại lưu giữ một tượng đài là minh chứng của thời kỳ chiến tranh. Người Lệ Giang vô cùng kính trọng tượng đài này, nghe nói một năm nào đó nơi đây bị động đất, hầu hết nhà cửa phòng ốc đều đổ sập, duy chỉ còn tượng đài này vẫn hiên ngang sừng sững. Từ đó về sau, dân chúng nơi đây đã coi tượng đài như một vị thần.
Thật ra ở đâu trong Lệ Giang này cũng thấy được dấu vết của thần tiên. Nạp Tây là dân tộc sẵn lòng bị thần tiên chi phối.
Vở diễn rất thu hút, nhà hát cũng khá đẹp với những điệu múa ngày thành hôn riêng có của các cô gái Mosuo. Ấy thế mà Đồng Duyệt lại ngủ quên.
"Vẻ đẹp của âm nhạc không chỉ làm rung động linh hồn con người. Cũng phải là một tác phẩm vĩ đại mới có thể khiến con người ta ngủ say." Sau buổi diễn, cô lên tiếng thanh minh trước lời trêu ghẹo của Triệu Thanh.
Đám đàn ông độc thân như Triệu Thanh sao nỡ bỏ qua một buổi tối thế này, họ hẹn nhau tới quán bar tìm kiếm các cô gái xinh đẹp, đến cả Mạnh Ngu cũng bị họ ngang ngạnh kéo đi.
Trịnh Trị lấy cớ tuổi cao đòi về phòng nghỉ thì mai mới có sức đi Ngọc Long Tuyết Sơn.
"Cục trưởng Tô không được viện lý do này nữa nhé!" Cô bé hướng dẫn viên nói, "Đi nào, tôi đưa anh đi thưởng trà, trà nhài Vân Nam vừa an thần lại có tác dụng làm đẹp."
Nghe nói có tác dụng làm đẹp, Kiều Khả Hân liền lao tới, cô ta còn quay sang hỏi có ai muốn đi cùng không.
Đồng Duyệt đã không còn ở đó nữa.
Cô vẫn chưa hết uể oải, người cứ nhũn như chi chi. Đồng Duyệt bật tivi, lúc nào đang phát thời sự tối, một hàng chữ chạy nhanh phía cuối màn hình: "Thời gian này, công an Thượng Hải đang truy tìm một tổ chức buôn bán ma túy với khối lượng lớn nhất trong nhiều năm trở lại đây."
Đây là điều cách cô xa vời vợi, đọc qua cho biết vậy thôi.
Điện thoại đổ chuông.
Cô cầm điện thoại đi ra gần cửa sổ mới nghe máy, lúc này mới nhận ra dưới cửa sổ là một cây cầu đá, tiếng khèn vui vẻ vang lên dưới chân cầu, còn cả bóng cây, ánh đèn, suối nước, chỉ có một người đứng trên cầu, người đó cầm điện thoại trên tay, mặt ngước lên, mỉm cười vẫy tay với cô.
"Xuống đây đi bộ nào!"
Cô vội trốn sau tấm rèm cửa, "Không, tôi ngủ rồi!"
"Ngủ thì dậy." Tuy cô nói dối trắng trợn nhưng anh ta vẫn dịu dàng mỉm cười.
"Không muốn đi đâu cả."
"Vậy cũng được, tôi đứng đây với em." Anh ta thở dài, kiếm cái đôn đá ngồi xuống thật.
Cô tắt hết đèn trong phòng, tắt luôn cả tivi, chỉ không kéo kín rèm. Trước đây cô có đọc một cuốn sách có tựa đề là "Chiến tranh loài bướm" kể về một tốp sinh viên đại học cả trai lẫn gái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, tất cả họ đều không còn trẻ, đều là những người lịch thiệp và biết tự trọng. Họ ở nước ngoài ba tháng, có lẽ là do cách sống khá thoáng bên đó, cũng có thể do không chịu nổi cảnh cô độc, hoặc do trái tim con người không đủ vững vàng, họ chủ động kết đôi trở thành từng đôi yêu nhau, tận hưởng mùa xuân thứ hai trong đời. Vì con gái nhiều hơn con trai, để tranh giành một chàng trai, hai cô gái không tiếc chiến đấu với nhau.
Tô Mạch giờ đây là miếng bánh béo bở, không chỉ một mình Kiều Khả Hân, hai cô giáo kia cũng tận dụng hết cơ hội, cố tình khoe ra vẻ đẹp trước mắt anh ta. Thế nhưng Tô Mạch lại dành hết cho cô sự dịu dàng cũng như chú tâm của mình.
Cô cũng muốn cùng đi bộ với ai đó, nhưng không thể là Tô Mạch.
Từ khi còn rất nhỏ cô đã biết nếu không thể báo đáp lòng tốt của người khác thì bất kể ánh mắt có khao khát đến đâu, trái tim có rộn ràng cách mấy cũng không thể quá chú ý đến người ta.
Nếu cô đi xuống, có lẽ không cần nói gì, không cần làm gì, một số điều cũng sẽ thay đổi.Cô đi một bước, anh ta sẽ bay qua vạn dặm, vì vậy không thể thất bại trước sự yếu lòng lúc này.
Ánh trăng treo giữa bầu trời, cô vén rèm nhìn xuống dưới, Tô Mạch vẫn ngồi trên cầu. Hai cô gái tới gần đều bị anh ta xua tay, tỏ ý không muốn trò chuyện.
Cô quả quyết kéo rèm, cởi đồ trèo lên giường.
Mới sáng sớm hôm sau trời đã đổ mưa nhưng chẳng mấy chốc bầu trời đã xanh ngắt một màu, không khí trong trẻo không lẫn chút tạp chất.
Đến núi tuyết vào mùa hè thì rất mới mẻ nhưng Thanh Đài hiện tại tuyết vẫn rơi trắng xóa nên Đồng Duyệt quyết định không đi núi tuyết, thay vào đó, cô dạo chơi trong thành cổ.
Tô Mạch cũng không đi núi tuyết vì anh ta bị cảm. Trịnh Trị kêu nhà bếp nấu cho anh ta bát trà gừng, Tô Mạch uống hết liền đi ngủ, Đồng Duyệt và các đồng nghiệp đến phòng anh ta hỏi thăm rồi xuống phố.
Đồng Duyệt mua khá nhiều thứ và chụp bao la ảnh, đa số là các quán bar nổi bật. Cô muốn khi nào về Thanh Đài sẽ đưa ảnh cho Tang Bối xem, không thể chỉ biết coi nơi đó là cảng tránh gió được.
Lúc đi trên con phố này, cô không quá chú ý đến nó, chỉ có cảm giác đường khá hẹp, chật chội như ở Thạch Cừ (một huyện của tỉnh Tứ Xuyên) vậy, trồng liễu trên vỉa hè, dưới mỗi gốc cây đều có bàn ghế, khăn trải bàn họa tiết hoa lá, ghế gỗ, trên bàn có một đĩa đào được trang trí bằng những bông hoa nho nhỏ màu tím.
Cô dừng chân chụp ảnh. Lúc quay đi mới trông thấy một quán bar, tên quán được viết bằng chữ Đông Ba (chữ của dân tộc Nạp Tây), cô không đọc được, không gian trong quán khá tối, tiếng nhạc jazz cất lên êm đềm.
Không hiểu sao cô lại bước chân vào quán. Trên quầy bar có hai người nước ngoài và một người đàn ông tóc dài, bartender có bộ râu quai nón và cơ thể vạm vỡ. Khi miễn cưỡng ngước lên và thấy cô khép hờ đôi mắt thì anh ta choàng mở to đôi mắt rất nhanh, động tác lau cốc cũng chậm lại.
"Cho tôi một ly nước sô đa." Cô ngồi xuống.
Người tóc dài liếc mắt về phía này, anh ta cũng rất ngạc nhiên, liền trao đổi ánh mắt với bartender.
Bartender khẽ gật đầu, rót cho Đồng Duyệt một ly nước sô đa. "Cô tới đây du lịch à?"
Đồng Duyệt chỉ nghĩ dân bản xứ nhiệt tình, liền mỉm cười: "Vâng. Nơi này đẹp thật."
"Đẹp bằng Thượng Hải không?" Người đàn ông tóc dài cầm ly rượu đi tới, mỉm cười ngồi xuống cạnh Đồng Duyệt.
Mí mắt trái của Đồng Duyệt cứ máy mãi, cô nghiêng người nhìn sang gã tóc dài, ánh mắt có phần thắc mắc.
"Sao tôi lại đoán sai nhỉ, cô không phải từ Thượng Hải tới đây, vậy chắc từ Thanh Đài rồi."
Đồng Duyệt khẽ hít vào một luồng không khí lạnh, lông măng khắp người dựng đứng cả lên.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
110 chương
54 chương
11 chương
63 chương
94 chương
212 chương