Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 113 : Rơi tự do (5)

Mùa thu, chiều vừa tới, ánh nắng đã dịu đi vài phần. Vẻ tiêu điều sâu kín chỉ có vào mùa thu đã chậm rãi xuất hiện, lẻ loi giữa nắng chiều, không khỏi khiến con người thấy lòng buồn man mác. Đồng Duyệt thu lại tầm mắt, đặt tay sau thắt lưng. Chẳng biết có phải món ăn Thượng Hải hợp với cô hay không, mà mới tới đây chưa đầy hai tháng, cô đã mập lên từng ngày. Với cơ thể như vậy, trọng tâm tất nhiên không vững, chỉ đứng một lúc cô đã thấy mỏi lưng mỏi eo. Khi lên lớp, cô chỉ đứng được nửa buổi, còn lại là ngồi. Đầu tiên cô ngồi trên chiếc ghế gỗ có tựa, bỗng một hôm bước vào lớp, cô thấy ghế giáo viên đã được đổi sang loại ghế mềm. Đồng Duyệt ngước lên, bắt gặp những nụ cười dễ mến của các học trò. Nhân chi sơ, tính bản thiện. Cô mới chỉ nhớ được tên chứ chưa quen lắm với các học trò mà lũ trẻ đã hết mực quan tâm cô như vậy. Các đồng nghiệp trong trường cũng vậy, ban đầu họ nhìn cô với ánh mắt đầy xa lạ và hoài nghi, nhưng cô không ỷ mình là thai phụ mà nơi lỏng một giây phút nào, kết quả ngay trong lần thi học kỳ đầu tiên, lớp cô dạy đã xếp thứ hai của khối, rồi đến lần thứ hai, lần thứ ba, cô đã nhanh chóng bỏ xa các lớp khác. Thực lực đã chứng minh tất thảy, tất nhiên cũng có nhiều người chú ý đến cô hơn, nhất là các phụ huynh. Bác sĩ nói cô mang thai mà vẫn giữ dáng rất tốt, chỉ có phần bụng nhô ra, các bộ phận khác chẳng khác gì khi còn son rỗi. Da trắng, tay nhỏ, chân dài, vẫn gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, không một chút mỡ thừa. Mặc dù không cần dạy buổi tối, nhưng thường cô sẽ ăn tối rồi mới về. Giờ cao điểm cơm tối đã qua từ lâu nên nhà ăn lúc này chỉ còn lác đác ba, bốn người. Cô đi tới cửa sổ, đầu bếp bên trong đã vui vẻ đưa khay đồ ăn của cô ra ngoài: "Cô giáo Đồng hôm nay xuống muộn thế!" Cô cảm ơn rồi ngồi xuống một bàn ăn trong góc. Trong bụng, không biết bàn tay hay bàn chân cử động bất ngờ đạp cô một cái. Cô mỉm cười thật tươi, dịu dàng đặt bàn tay lên như tay kề tay với con gái qua một lớp da thịt, "Con yêu à, mẹ biết con đói rồi, mẹ chuẩn bị ăn rồi đây." Lần đầu cô cảm nhận được thai máy là vào tối trước ngày khai giảng. Bỗng dưng cô thấy hạnh phúc ngập tràn, cuộc sống liền khác biệt hẳn. Cô cầm điện thoại, hối hả bấm một dãy số, nhưng khi ngón tay chạm đến nút gọi đi, cô lại ngập ngừng. Cô nên mở lời với anh thế nào? Nhưng chuyện đó chẳng mấy ảnh hưởng đến tâm trạng cô. Cô tâm sự với con gái đến nửa đêm, rồi lên giường đi ngủ luôn, tối đó Đồng Duyệt không tắm rửa. Mỗi ngày đều trở nên ấm áp với cô, cô không còn thấy cô đơn, tính tình dễ chịu hơn nhiều. Cô hỏi kinh nghiệm của các đồng nghiệp đã làm mẹ, cuối tuần đi dạo trung tâm thương mại, mỗi lần đứng trong quầy bán đồ trẻ em, cô có thể trò chuyện với nhân viên cửa hàng lâu thật lâu. Đang ăn thì nhân viên dọn vệ sinh nhà ăn đi tới, "Cô giáo Đồng, sao giáo sư Tô nhà cô hôm nay không tới đón?" Cô đặt đũa đứng dậy, không trả lời. Cô đã nói với các đồng nghiệp rằng giáo sư Tô không phải người nhà cô nhưng lạ là không ai tin. Sau khai giảng, Tô Mạch bận hơn cô rất nhiều, anh có công trình nghiên cứu, còn đứng lớp, kiêm giáo sư hướng dẫn một vài thạc sỹ. Anh sở hữu bề ngoài ưa nhìn, cách nói chuyện dí dỏm, lại từng là một chính khách vì thế tiết học trở nên rất thú vị, nghe nói các sinh viên còn tranh cướp chỗ ngồi ngoài hành lang. Cũng có dăm ba nữ sinh bạo dạn chủ nhật đến tận nhà anh hỏi bài vở, đúng là gan dạ, lòng ái mộ thể hiện không chút giấu diếm. Tô Mạch lại không hề bối rối, anh giới thiệu cô với các học sinh, "Đây là cô Đồng Duyệt, giáo viên dạy Vật lí trường XX." Các nữ sinh vốn còn nuôi hy vọng, vừa thấy chiếc bụng bầu của cô liền vội vàng xin phép dù chén trà còn chưa thấy đáy. Tô Mạch thường đến trường đón cô về nhà, cô từng khéo léo từ chối nhưng anh vẫn một mực làm việc này. Anh cũng biết rõ thời khóa biểu của cô. Anh tính thời gian rất tốt, cô vừa ra khỏi cổng trường đã thấy ngay xe của anh. Thực sự những điều này khó mà khiến người ta tin rằng anh không phải người nhà cô. Anh niềm nở chào hỏi các đồng nghiệp, xách điểm tâm mua cho cô trên tay với nụ cười rạng rỡ trên môi. Buổi tối anh đi bộ cùng cô khoảng nửa giờ, thứ bảy chủ nhật anh chỉ ở nhà đích thân xuống bếp nấu cơm. Anh đã đọc cuốn "Mười tháng mang thai" tận hai lần, trau dồi được vốn kiến thức phong phú đến mức có thể viết thành luận văn. Không thể phủ nhận, nhờ có vỏ bọc là Tô Mạch mới không ai biết cô là người mẹ đơn thân đang trốn chạy. Tối nay Tô Mạch có buổi diễn thuyết ở phòng thuyết trình của khoa. Trường không xa nhà, thời tiết lại dễ chịu, Đồng Duyệt bèn đi bộ về. Đang tắm cô lại thấy con gái khẽ đạp một cái, Đồng Duyệt rất nóng lòng muốn được thấy được dáng vẻ nhỏ bé xinh xắn đó. Viết xong nhật ký ngày hôm nay, Đồng Duyệt đi khóa cửa rồi lên giường đọc sách. Điện thoại cô đổ chuông, người gọi là Tang Bối. Giờ chỉ còn Tang Bối và Đồng Đại Binh liên hệ với cô bằng số điện thoại Thanh Đài, đây là số điện thoại cô luôn mở máy suốt 24h cũng là chiếc điện thoại mỗi khi pin còn một vạch, cô liền vội vàng sạc ngay. Cuối cùng, số điện thoại mà cô thân thuộc nhất đã không còn xuất hiện trên màn hình lần nào nữa. Tang Bối la to như vậy khiến cô muốn giả vờ không hiểu cũng khó, mỗi câu nói của bạn như dao khắc vào đầu óc cô. Sau khi gác máy, cô tắt điện thoại rồi lập tức tắt đèn, chậm rãi nằm xuống, đặt tay ngang bụng, dường như xung quanh cô khắp nơi đều là băng giá, chỉ có mình chiếc bụng này là nơi ấm áp nhất. Có người phải dùng cả đời mới có thể quên đi một người. Nhưng cũng có người chỉ cần một giây là đủ. Họ đã ly hôn ba tháng, cũng nên bắt đầu cuộc sống mới rồi. Là con trai duy nhất nhà họ Diệp, anh không có quyền cô đơn. Đáng lẽ cô không nên bất ngờ. Tiếng gõ cửa vang lên nhưng cô không rời giường. Mỗi ngày về nhà, Tô Mạch đều sang bên này gặp cô, nói dăm ba câu chuyện. Sáng hôm sau thức dậy, một cuộc sống mới lại bắt đầu như quy luật vốn có. Giặt quần áo, nấu bữa sáng, lúc hâm lại sữa, cô không cầm chắc nên đổ hết ra bệ bếp. "Tiểu Duyệt, em dậy chưa?" Giọng Tô Mạch vang lên ngoài cửa. Cô mở cửa, "Chào buổi sáng!" Anh chỉ mặc đồ ngủ, xem ra sáng nay không có tiết dạy. "Hôm qua em ngủ sớm vậy, anh mua bánh trung thu, vài ngày nữa là trung thu rồi." Anh đặt một hộp bánh trung thu có bao bì rất đẹp lên mặt bàn. Năm nay Trung thu gần với ngày lễ Quốc khánh nên được nghỉ một đợt liền mạch, khoảng tám ngày, đích thực là kỳ nghỉ dài. Trung thu năm ngoái cô còn ở chung nhà trọ với Lăng Linh, Lăng Linh tới nhà Mạnh Ngu ăn tối, đó cũng là lần đầu tiên Diệp Thiếu Ninh đến nhà trọ của cô, lần đầu tiên ngủ lại, lần đầu tiên cô đặt chậu cây Tiên nhân chưởng mang tính biểu tượng kia ở trước cửa, khiến Lăng Linh nổi giận rất lâu. Một năm, chỉ khoảng hơn ba trăm ngày mà đã biết bao thăng trầm xảy ra, đúng là cuộc đời không khác nào một vở kịch! "Kỳ nghỉ sắp tới chúng ta lái xe tới Hàng Châu ngắm hoa cúc nhé. Anh xem bản đồ rồi, nơi đó cách Thượng Hải không xa, cũng có thể ở lại Ô Trấn một đêm." Tô Mạch ngồi xuống, tự múc bát cháo ăn sáng. "Em muốn về Thanh Đài." Bỗng dưng cô nói như vậy, gần như không suy nghĩ gì nhiều, dường như đã có sự chuẩn bị từ rất lâu. "Em về thăm bố mẹ." Tô Mạch thoáng xuất thần, nhìn cô chăm chú hồi lâu. "Được, đi máy bay hay tàu hỏa?" "Em về một mình thôi." Anh không có người thân ở Thanh Đài nên không có lý do gì để lặn lội đường xa theo cô cả. "Tiểu Duyệt đúng là tùy hứng quá, em như vậy mà anh có thể yên tâm để em đi một mình được hả? Đi tàu hỏa nhé, như vậy tốt cho em bé hơn, anh sẽ mua vé và mua quà." "Tô Mạch…" Anh ngăn những lời tiếp theo của cô bằng ánh mắt đầy trách móc, "Anh cứ nghĩ chúng ta bên nhau đã lâu nên ít nhất cũng có phần nào ăn ý chứ. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu em không muốn về Thượng Hải, lẽ nào anh dùng dây cột em lại được ư?" "Đương nhiên em sẽ về Thượng Hải." Cô cũng không biết nói như vậy để trấn an anh, hay trấn an chính mình. Tô Mạch dịu dàng mỉm cười, "Cũng phải, ở đây còn có các học trò nữa mà. Được rồi, em đừng chau mày kẻo có nếp nhăn đó. Em đi thăm bố mẹ em, anh qua xem tình hình khu chợ máy tính, chúng ta chỉ là người đi cùng xe thôi." Cô cúi đầu đầy bất lực. Hai mắt Tô Mạch nheo lại. Họ đã đi tới ngày hôm nay, đã ở rất gần nhau và rất mực thân thiết, anh sao có thể để một ai khác xen vào giữa hai người? Cho dù cô đồng ý ở bên anh chỉ xuất phát từ sự biết ơn, anh cũng không ngại. Cô như ánh dương chiếu sáng cuộc đời anh, khiến anh nếm trải được nỗi đau cũng như sự ngọt ngào, dĩ nhiên anh phải nhanh tay nắm lấy. Anh đặt vé sớm, lại được ở giường mềm nên không hề chịu chút ảnh hưởng tiêu cực từ giai đoạn cao điểm trước kỳ nghỉ dài. Ngày mùng Một tháng Mười, họ rất đặt chân lên đất Thanh Đài trong tâm thế rất thoải mái. Đồng Duyệt không thể hình dung vẻ mặt ngơ ngác khi Tang Bối trông thấy mình, đôi môi đỏ chót há to, con ngươi như sắp lồi ra khỏi tròng mắt, đứng như trời trồng tại chỗ. "Sao, chưa thấy phụ nữ có thai bao giờ à?" Đồng Duyệt giúp Tang Bối khép miệng lại, cô thật lòng sợ con bọ nào đó sẽ chui vào trong mất. Tang Bối hồi lâu sau mới định thần lại, "Sao cậu không đánh tiếng với tớ?" "Lúc còn đi học tớ đã đánh tiếng với cậu nhiều lần lắm, nhưng có lần nào cậu hiểu được đâu." "Cũng phải, nhưng không đúng…" Tang Bối bỗng đứng sững lại, liếc qua Tô Mạch đang mỉm cười rồi hạ giọng hỏi, "Cậu ly hôn vì có bầu với anh ta à?" Một cơn giận ngút trời hiện trên khuôn mặt Đồng Duyệt, cô nghiến răng nói: "Cậu nhắc lại đi!" "Hahaha," Tang Bối cười khan, "Thế tóm lại vì sau cậu ôm bụng bầu bỏ chạy?" "Có nói cậu cũng không hiểu đâu." "Không hiểu tớ giả vờ hiểu, cứ thử nói xem." Tang Bối tò mò thực sự. Đồng Duyệt đảo mắt nhìn xung quanh, "Xe của cậu đâu?" Tang Bối giơ tay chỉ về một phía, "Giáo sư Tô ở đâu, để tôi đưa anh về trước." Tô Mạch liếc nhìn Đồng Duyệt, "Tôi ở khách sạn, Tiểu Duyệt, em ở đâu, hay là cũng ở khách sạn nhé?" Cảm giác thân thiết và dịu dàng đó khiến đôi mắt Tang Bối lại to ra thêm vài phần. Thực ra cô chắc chắn không thể về nhà, với cái bụng lớn thế này, cô phải giải thích thế nào đây? Đồng Duyệt hơi nhức đầu. "Ở chỗ tớ nhé." Tang Bối rất rộng lượng. Tô Mạch mỉm cười, "Vậy đành làm phiền cô Tang rồi, tôi tự bắt xe về khách sạn cũng được. Cô Tang lái xe chậm thôi nhé." "Yên tâm, tay lái của tôi cũng được lắm." "Tối nay cô Tang rảnh không, chúng ta cùng ăn tối?" Tang Bối thẳng thừng lắc đầu, "Buổi tối tôi phải kiếm tiền, Tiểu Duyệt mời tôi ăn sáng là được." Tô Mạch mỉm cười, "Rất mong được đón tiếp cô Tang ở Thượng Hải, lúc đó tôi sẽ vui vẻ làm chủ nhà." Anh chờ hai cô gái lên xe mới vẫy tay bắt taxi. "Tiểu Duyệt, tớ chết vì tò mò mất, nói nhanh lên, rốt cuộc có chuyện gì?" Tang Bối hỏi. Đồng Duyệt chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cô mới xa Thanh Đài hai tháng mà sao giống như đã xa cả một thế kỷ như vậy? "Cậu nghĩ thế nào thì là như vậy." "Vậy lần này cậu về để thăm người nhà chứ không phải vì Diệp Thiếu Ninh sao?" "Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Cô thu lại tầm mắt, cảm giác trong lòng rất khó tả, trái tim cô như bị con nhện giăng tơ, từng sợi từng sợi, ngày càng lớn dần. Hai người không về Bóng đêm mê hoặc, mà tới nhà hàng Tây Hồ ăn cơm tối trước. "Bóng đêm mê hoặc có quan hệ làm ăn với nhà hàng này, tớ được giảm giá 6%, đồ ăn ở đây cũng rất ngon." Tang Bối lắc đầu như kẻ tiểu nhân đắc ý, cẩn thận kéo tay Đồng Duyệt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cái bụng bầu của cô, Tang Bối vẫn chưa dám tin. "Cậu có bầu thật hả?" Đồng Duyệt cạn lời, cô không có cách nào giao tiếp với con người này. Tang Bối yêu cầu một phòng riêng, gọi một bàn đầy đồ ăn, "Ăn đi, cậu không phải trả tiền bữa này đâu." Rồi Tang Bối thè lưỡi với Đồng Duyệt, "Bây giờ tớ được xem như đại gia rồi ấy!" Đồ ăn trên tàu nhiều dầu mỡ, cô gần như không động đũa nên bây giờ thực sự thấy hơi đói bụng. Đồ ăn trên bàn vừa có sắc vừa có hương, cô cắm cúi ăn một mạch, khi món tráng miệng ngọt cuối cùng được đưa lên, cô nhìn mà lực bất tòng tâm. "Tớ no rồi." Cô nói với Tang Bối. "Cậu uống trà không?" Cô gật đầu, uống hớp trà cho sạch miệng. Tang Bối bấm chuông nhưng hồi lâu vẫn chưa thấy phục vụ đi vào. Bản thân là người nôn nóng, Tang Bối vén tấm rèm dày, đi ra mở cửa phòng. Đám đông đi bên ngoài không ngờ người bên trong lại bất ngờ đi ra, nên ai cũng né người theo bản năng… "Trùng hợp quá, bà chủ đấy à?" Lục Mạn Lệ mỉm cười chào hỏi. Nụ cười của Tang Bối vô cùng giả tạo, "Vâng, tôi đây, mọi người cũng ăn ở đây à." Cô vẫn cúi đầu, không dám nhìn thẳng Diệp Thiếu Ninh đang đứng ngay trước mặt. Ánh đèn trong phòng sáng tỏ, Diệp Thiếu Ninh chỉ liếc qua cũng biết ai đang ở trong phòng. Bất ngờ, ngoài bất ngờ, cô không còn biểu cảm nào khác. Cuối cùng cô cũng trở về Thanh Đài, lẽ ra anh phải vui mừng tột độ mới đúng. Nhưng tại sao lòng anh vẫn chua chát thế này? Nếu không tình cờ gặp nhau ở đây, liệu anh có biết không? Đúng vậy, anh không là gì quan trọng với cô cả. Cô đến hay đi chẳng liên quan gì tới anh. Đôi mắt đẹp của anh tối đi nhanh chóng, gương mặt lạnh lùng tuyệt tình đó khiến cô đờ đẫn ngay tức thì, gần như vội vàng thu lại tầm mắt. "Giám đốc Lục, chúng ta đi thôi." Anh chỉ nhìn cô lướt qua, không cho bản thân nấn ná nhìn thêm lần nữa. "Chào bà chủ." Mạn Lệ nở nụ cười ngọt lịm, đuổi theo Diệp Thiếu Ninh đang sải bước rất nhanh. "Tạm biệt!" Khi quay lại, Tang Bối thấy Đồng Duyệt nhìn đăm đắm vào bức tranh trên tường với đôi mắt ngây dại.