Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 106 : Tích tiểu thành đại (2)

Gia đình Lý Tưởng tổ chức tiệc tri ân thầy cô ngay tại nhà mình. Nhà cậu vừa có sân vườn, lại có người giúp việc, có thể nhìn ra biển nơi có phong cảnh rất đẹp, dĩ nhiên phải tận dụng. Hôm đó khá lạ là trời không mưa, trên mặt biển lăn tăn gợn sóng vì những cơn gió la đà. Các giáo viên hẹn nhau buổi chiều sẽ đi thuyền ra đó, Kiều Khả Hân còn mang cả bikini, cô nói năm nay chưa được đi biển! Đồng Duyệt mặc áo phông dáng rộng phối với chiếc quần legging màu xám, đi dép xỏ ngón, có vẻ rất thoải mái. Lý Tưởng ra bến tàu đón khách, mới vài ngày không gặp, da cậu đã có vẻ đen đi vì rám nắng, tóc cắt ngắn. Lần gặp gỡ bất ngờ này khiến đối phương không còn thấy cậu quá trẻ con như trước. Lớp trưởng và một số bạn trong lớp đã đến trước, Tạ Ngữ cũng đã có mặt. Thuyền còn chưa đến bến, Triệu Thanh đã vẫy tay không ngừng. Kiều Khả Hân thấy Triệu Thanh và Tạ Ngữ kè kè nhau như hình với bóng, còn thì thầm rủ rỉ, bèn hỏi Đồng Duyệt: "Hình như có chuyện gì thì phải." "Có chuyện gì thì sao, mà không có chuyện gì cũng có sao?" Đồng Duyệt hỏi vặn lại. Kiều Khả Hân nhìn ra mặt biển mênh mông phía xa, khẽ nhún vai, "Cũng đúng, có sao chứ. Hình như ai cũng thu xếp cuộc sống của mình rất ổn thỏa, chỉ mình tôi là kẻ thất bại. Đây có lẽ là lần cuối cùng tôi tụ tập với mọi người, tôi sắp đi Quảng Châu." Đồng Duyệt chẳng nói mấy câu an ủi cho cái sự đau khổ của cô ta, dù có đi đâu, Kiều Khả Hân cũng vẫn tử tế với bản thân nhất. Mạnh Ngu không tới cùng mọi người. "Chắc thầy Mạnh sẽ đến muộn, thầy ấy đang ở trên tàu." Bến tàu hơi ướt, Lý Tưởng khẽ đỡ lấy cánh tay Đồng Duyệt. Gần bến tàu là bờ cát, một vài giáo viên vội chạy về phía đó. "Cô ơi." Lớp trưởng mỉm cười đưa cho Đồng Duyệt một quả dừa đã cắm sẵn ống hút. Đồng Duyệt sờ quả dừa thấy hơi lạnh bèn đặt nó trong tay mình, đợi ấm lên mới uống. "Các thầy cô khác không có à?" Cô đảo qua một vòng. "Lát nữa các thầy cô sẽ uống rượu ạ. Cô giáo Đồng không được uống rượu nên mới có nước dừa." Lớp trưởng đáp. Đồng Duyệt rất vui. Đám trẻ vừa tốt nghiệp đã thay đổi vai trò, trước đây cô chăm sóc học sinh của mình như trẻ con, bây giờ ngược lại cô mới là người được chăm sóc. Lý Tưởng đi dạo cùng cô trên bờ biển, nơi đó không bị nắng lại có bờ đá và sóng biển với những gốc cây hoa nở rợp trời, kết hợp với gió hiu hiu thổi, đúng là một nơi tuyệt vời để hưởng thụ. "Nghe nói năm học sắp tới cô không dạy ở Thực Trung nữa." "Ừ, cô chuyển trường." Lý Tưởng không hỏi câu vì sao như mọi người. "Cô có muốn đi Thượng Hải không?" "Thượng Hải cách Thanh Đài đến bảy, tám giờ đi ô tô." Cô khéo léo chuyển đề tài. "Còn có máy bay mà." Lý Tưởng thở dài, không dám vọng tưởng xa xôi. "Em có thể liên hệ với cô không?" "Không." Cậu chàng quay sang nhìn cô. "Cô không muốn trở thành một cái bóng không thể xóa nhòa trong lòng em." Lý Tưởng bật cười, "Cô nghĩ nhiều quá rồi, em chỉ tôn sư trọng đạo, chúc tết cô thôi mà." "Thế thì gửi thư!" "Cô đúng là hẹp hòi!" Cô mỉm cười, đúng đó, cô là kiểu phụ nữ vừa kỳ quặc vừa hẹp hòi. Bố mẹ Lý Tưởng đã dựng hai chiếc ô che nắng cỡ lớn trên bờ cát, đồ ăn đã để sẵn bên trong. Bầu không khí sôi động chẳng khác nào buổi tối đốt lửa trại, mọi người tranh nhau hát hò, giáo viên cũng vui chơi hết mình, bạn bè họ hàng cũng như hàng xóm nhà họ Lý sống trên đảo trở thành khán giả nhiệt thành. Lý Tưởng lần lượt kính rượu mọi người, cậu chọn ghế ngồi bên cạnh Đồng Duyệt, gắp thức ăn, rót đồ uống cho cô như một anh chàng thực thụ. Đồng Duyệt không khỏi ngượng ngùng, "Còn nhiều thầy cô giáo khác, sao cứ chăm chăm để ý tới mình cô." Lý Tưởng ung dung trả lời, "Thế thì sao?" Cô á khẩu. "Tôi không đến quá muộn chứ?" Một người xuất hiện bên ngoài ô che nắng. "Chưa muộn, chưa muộn, chương trình vừa mới chính thức bắt đầu thôi ạ." Lớp trưởng nhanh nhảu lên tiếng. "Thế thì tốt, nhưng tôi còn dẫn theo một người nữa, có còn chỗ ngồi không nhỉ?" Mạnh Ngu cười lớn, kéo người đứng sau mình tới. Đồng Duyệt bụm miệng, đôi mắt bất giác hoe đỏ. "Em chào cô!" Lý Tưởng chào hỏi rất lễ phép. "Chúc mừng thủ khoa Lý." Lăng Linh nghẹn ngào cất giọng nói. Bầu không khí lặng đi trong vài giây rồi những tràng pháo tay giòn giã vang lên. Triệu Thanh vỗ vai Mạnh Ngu, "Người anh em giỏi lắm, nào, chúng ta cạn ly." Triệu Thanh nâng cao ly rượu. Lăng Linh được xếp ngồi cạnh Đồng Duyệt, hai người nắm lấy tay nhau, tay ai cũng run rẩy. "Tớ không dám, anh ấy khích lệ mãi tớ mới dám về đây. Hiệu trưởng Trịnh cũng mời tớ về Thực Trung dạy lại." Lăng Linh quay sang, dùng ánh mắt chứa chan tình cảm nhìn Mạnh Ngu - người đang bị mọi người vây quanh chuốc rượu. "Tốt rồi, sau này sẽ ổn cả thôi." "Tớ sẽ trân trọng anh ấy." Đồng Duyệt gật đầu. Trước đây Lăng Linh đã có lúc lạc lối nhưng cô ấy đã bị trừng phạt, đã phải trả một cái giá rất đắt, bây giờ cô ấy đã tìm lại được chính mình. Chỉ cần còn yêu nhau, hà tất phải quan tâm quá khứ? Một kết thúc sau quá trình khổ tận cam lai luôn khiến người ta thổn thức đến mức hai mắt rưng rưng. "Bọn tớ quyết định tổ chức lễ cưới vào ngày Thất tịch, anh ấy không cho người nhà biết về quá khứ của tớ, anh ấy luôn bảo vệ tớ rất cẩn thận, nên… tớ không phải lo lắng gì cả." "Ồ, thầy Mạnh manly thật." Hai cô nhìn nhau mỉm cười. "Tớ muốn sớm có em bé, tớ muốn có con trai giống Mạnh Ngu." Đồng Duyệt đã nhắm mắt nhưng vẫn không tưởng tượng được tiểu Mạnh Ngu lúc nào cũng nguyên tắc sẽ như thế nào. Song cô tin là trong lòng Lăng Linh đã nghĩ ra dáng vẻ đó trăm ngàn lần. Cũng như cô vào mỗi đêm tĩnh lặng nghĩ đến dáng vẻ con gái, con gái sẽ có gương mặt thế nào, cái miệng lúc mỉm cười sẽ ra sao, phong cách nói chuyện, dáng vẻ bĩu môi khi giận dỗi. Con gái sẽ có phần giống cô, và cũng có phần giống Diệp Thiếu Ninh. Mọi người liên hoan đến tối muộn mới về thành phố. Mạnh Ngu và Triệu Thanh say khướt, các nam sinh nhận nhiệm vụ đưa họ về nhà. Lý Tưởng đi cùng mọi người lên tàu. Chỉ còn một chuyến tàu cuối cùng về đảo tối nay. Cậu chào tạm biệt Đồng Duyệt ở bến tàu. Ở một nơi người khác không thấy, cậu cầm tay Đồng Duyệt rồi đặt nhanh lên đó một nụ hôn, "Cô giáo Đồng, tình cảm đẹp nhất trên đời là tình cảm chưa kịp bày tỏ. Em sẽ trân trọng." Sau đó cậu quay người lên tàu ngay lập tức. Đồng Duyệt mỉm cười nhìn theo cậu học trò. Cô cũng sẽ trân trọng khoảng ký ức hồn nhiên này. Điện thoại báo có vài cuộc gọi nhỡ, đều đến từ một cái tên, cô không gọi lại mà xóa luôn nhật ký điện thoại. Trước khi đi ngủ, cô vẫn uống một ly sữa. Vừa lấy từ lò vi sóng ra, mới nhấp được mấy ngụm thì nghe thấy chuông điện thoại bàn reo. "Nhà mất điện à?" "Hả?" Cô cúi xuống nhìn ánh sáng dịu mắt chiếu dưới nền nhà, đây là gì? "Chín giờ anh đi qua nhà mình, thấy đen ngòm." Cô không đáp. Có phải lão này bị người ngoài hành tinh lấy mất não không nhỉ, ngày nào cũng Nửa đêm chợt đến lạ thường/Sớm mai thức giấc lên đường lại đi/Đến như thoáng mộng xuân thì/Rồi như mây sớm lại đi phương nào? (1). Bây giờ ra đi thì mới bắt đầu lưu luyến gia đình sao, lạ lùng! (1) 4 câu thơ trích từ bài Hoa phi hoa của Bạch Cư Dị, bản dịch của Hải Đà (nguồn: thivien.net) "Đứt cầu chì à?" "…" "Đồng Duyệt?" "Không đứt cầu chì, đèn cũng không hỏng, chúng ta cũng không nhầm lẫn." Cô thở dài bất lực. "À, vậy chúc em ngủ ngon." Bần thần cầm chặt ống nghe, chẳng biết nên khóc hay nên cười. Cô viết vào "Nhật ký mang thai" như sau: "Con gái, con nói xem có phải tối nay bố lại say rượu nữa không? Chẳng lẽ say xỉn làm giảm IQ?" Trung tâm thương mại Thái Bình Dương tổ chức sinh nhật một năm, giảm giá nhiều chưa từng thấy, tất cả các thương hiệu đều được giảm giá 5%, có cả tiết mục rút thăm trúng thưởng. Đồng Duyệt bị hàng xóm rủ đi. Trung tâm thương mại mở điều hòa khá lạ nhưng vẫn không thể hạ nhiệt làn sóng ào ạt của đám đông. Chẳng mấy chốc cô và người hàng xóm đã lạc nhau, Đồng Duyệt bèn thong thả đi ngắm nghía các cửa hàng theo dòng người, thực ra cô chẳng muốn mua gì. Thật trùng hợp là cô lại gặp La Giai Anh và Xa Hoan Hoan ở quầy bán đồng hồ hàng hiệu. La Giai Anh ngồi trước quầy hàng, trên quầy đã có mấy chiếc đồng hồ, có vẻ bà ta chưa chọn được chiếc nào. "Hoan Hoan, cháu bảo Thiếu Ninh đeo cái nào đẹp?" Xa Hoan Hoan có vẻ không mấy chú tâm, vừa ngước lên thì thấy Đồng Duyệt đi qua. "Bác…" Cô ta khẽ gọi. La Giai Anh nhìn theo tầm mắt cô thì bắt gặp bóng dáng Đồng Duyệt. "Sao phải nhìn, người lạ thôi mà." Bà an ủi Xa Hoan Hoan. Xa Hoan Hoan chặn Đồng Duyệt ở cầu thang, cô ta nhìn chằm chằm vòng eo thon thả của cô: "Chị… lừa tôi. Chị không có thai!" "Tôi không có thai liên quan gì tới cô?" Đồng Duyệt lạnh nhạt hỏi. "Chị… dù sao cũng chỉ nói dối." Đúng thế, chắc chắn ngay từ đầu chị ta đã không có thai rồi, nếu không anh Diệp cũng chẳng đồng ý ly hôn. Xa Hoan Hoan vui như mở cờ trong bụng! "Không việc gì phải giải thích với cô. Tránh ra, cô đang chặn đường tôi đấy!" "Kể cả không có tôi chắn ngang, anh Diệp cũng chẳng yêu chị đâu. Hôn nhân miễn cưỡng sao mà dài lâu được." Đồng Duyệt nhếch môi đầy khinh bỉ, "Sao cô phải cuống lên thế, tôi chặn đường cô à?" "Tôi còn trẻ, tôi đợi được, chị thì sao?" "Tôi biết mình biết ta, cái gì cần chấm dứt đã chấm dứt rồi." Một luồng nhiệt quen thuộc bắt đầu dâng lên ở bụng dưới, cô vịn vào cầu thang, cố giữ bình tĩnh rồi lấy điện thoại ra. "Tô Mạch à, tôi đang ở trung tâm thương mại Thái Bình Dương." "Em đến chỗ đông đúc đó làm gì, em không biết giữ sức khỏe gì hết." Tuy đang trách móc như Tô Mạch vẫn rất dịu dàng, "Tôi qua đón em nhé?" "Vâng." Cô không nhìn Xa Hoan Hoan đang đứng trợn mắt ở đó, phụ nữ ly hôn rồi có bạn trai là chuyện thường tình, có gì phải ngạc nhiên, cỏ dại cũng có ngày đơm bông mà. Xa Hoan Hoan đau lòng nhận ra một điều. Bây giờ Đồng Duyệt đã có bạn trai rồi nên cho dù Diệp Thiếu Ninh còn lưu luyến chị ta cũng chỉ vô ích mà thôi. Thế nhưng anh ấy lại rất lạnh nhạt với mình, không phải có trách nhiệm, cũng không phải có nghĩa vụ, có lẽ anh ấy thực sự ngại cô đã lên giường với người khác, hoặc là thật lòng không yêu cô. Vậy còn gì đáng để chờ đợi? Cô rời khỏi trung tâm thương mại trong trạng thái lòng đau đến tê tái. La Giai Anh lo âu nhìn khắp xung quanh quầy bán đồng hồ hàng hiệu, Hoan Hoan đi toilet gì mà lâu thế? "Bác ơi, bác có mua đồng hồ này không ạ?" Người bán hàng hỏi với vẻ thiếu kiên nhẫn. "Tôi… tôi đi tìm người đã." Bà ta cười cầu tài, "Cô giữ chiếc này lại giúp tôi." Người bán hàng vừa nguýt bà ta với vẻ coi thường vừa thì thầm với đồng nghiệp, "Không mua được còn giả vờ như có tiền lắm, buồn ói!" Ở bãi đỗ xe, sắc mặt ngày càng tái đi của Đồng Duyệt khiến Tô Mạch hoảng hốt, "Em bị say nắng à?" Cô xua tay, "Phiền anh mau chở tôi đến bệnh viện." Cô có cảm giác bên dưới mình đang ra máu…