Củ Cải Ta Gọi Chàng Dám Trả Lời Không
Chương 14 : Lưu ngũ cốc à lưu ngũ cốc, sao miệng ngươi lại ngốc như vậy?
Đại Bạch vô cùng lo lắng mà chạy ra khỏi phòng bếp, ta cũng theo sát phía sau hắn. Bên ngoài trời dần tối, ta hỏi Đại Bạch: “Hồ ly đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Theo cảm ứng của ta thì hắn rơi xuống nước.”
Quả nhiên không phải người nhà thì không vào cùng cửa. Đầu năm nay nói về ngu ngốc thì đều là thú vật. Không đúng, hồ ly không phải là đi bơi chó chứ?
Đến lúc tới bờ sông thì trời cũng đã tối đen chỉ còn vài con dơi đang bay trên đỉnh đầu. Ta cũng được xem như là người to gan trong thôn, nên châm đèn đi đến bên bờ sông, chỉ nhìn thấy hồ ly đang ngồi trên mảnh gỗ, áo ngoài màu đó rực vẫn nằm trong nước, mang theo một người đang cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt.
Vừa nhìn thấy bọn ta, hồ ly vốn muốn vẫy tay, mảnh gỗ lệch qua một bên, hắn liền vội vàng thu tay về.
Ta lấy đuốc nhét vào trong lòng Đại bạch, không hề nghĩ ngợi mà tiến vào trong nước. Buổi tối nước sông vô cùng lạnh, cái lạnh thấm vào tận xương cốt, ta nhịn không được run lên một cái, trong lòng nghĩ hồ ly này bị ngâm trong nước lâu như thế, chắc là sắp lạnh cóng rồi.
Đợi đến khi đến gần bọn họ ta mới nhìn thấy rõ, trên lưng hắn là một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, mắt nhắm chặt, đầu rũ xuống vai của hồ ly. Môi của hồ ly đã chuyển thành màu trắng, gương mặt trắng toát hiện lên hai khối hồng hồng.
Hồ ly nhìn thấy ta liền cười cười, run lẩy bẩy nói: “Ta đi mua thức ăn nhìn thấy tiểu cô nương này rơi xuống hồ liền xuống đây cứu. Ta một mình không mang cô ấy lên được, thức ăn vẫn chưa mua, tối nay sợ là không có cơm ăn rồi.”
Ta đen mặt, bây giờ là khi nào rồi mà còn nghĩ đến chuyện ăn?
“Còn có thể bơi lên không?”
Hắn gật đầu. Ta đem tiểu cô nương trên lưng hắn xuống, mỗi người nắm một bên bơi vào bờ. Hắn quả nhiên là bơi chó!!
Ở trên bờ cây đuốc đang bị cắm vào khe hở trên tảng đá, nhưng lại không nhìn thấy hình dáng của Đại Bạch. Cái tên này, còn không bằng hồ ly, hồ ly nhìn thấy có người rơi xuống hồ còn xuống cứu, bây giờ lại không nhìn thấy hắn đâu.
“Đừng mắng ta, ta quay lại rồi.”
Ta quay đầu nhìn một cái, Đại Bạch đang đi ra từ trong thôn, còn mang theo chăn mền. Trên đó là một đóa hoa mẫu đơn đỏ thắm đẹp mắt.
Đại Bạch lấy chăn đắp lên người bọn ta: “Mắng xong chưa?”
Ta không nhịn được đỏ mặt, nói xấu sau lưng người ta lại bị người ta vạch trần.
Đại Bạch lại tiếp tục nói: “Ngươi cảm thấy với hình dáng này có thể xuống cứu người sao?”
Còn chưa đợi ta mở miệng, Hồ ly đã nói: “Với cánh tay bảy tấc và hai chân ngắn ngủn đó mà đi cứu người, xuống nước chỉ có người ta cứu hắn thôi.”
“Đại Bạch là củ cải, không cần người khác cứu, hắn có thể nổi trên mặt nước. Đợi chút.... ta cảm nhận được sát khí.”
Ta quay đầu nhìn, trong mắt Đại Bạch hoàn toàn là nộ khí. Nếu nộ khí đó có thể thật sự nhìn thấy thì nó so với đóa hoa mẫu đơn trên chăn còn đỏ hơn.
Đại Bạch không để ý đến ta, đi đến bên người tiểu cô nương dò hơi thở, sờ sờ trán, cuối cùng xem hai mắt rồi nói: “Cũng may là cứu kịp lúc, không có gì lớn. Vừa lạnh vừa sợ nên hôn mê thôi.”
Ta ở bên cạnh nhìn đến ngẩn người. Đại Bạch này rốt cuộc còn có thể làm thêm bao nhiêu việc đây? Đọc tâm cái gì đó, dùng pháp thuật cũng thôi đi, ngay cả y thuật hắn cũng biết. Nếu bình thường ta nghĩ như vậy hắn nhất đĩnh sẽ rất đê tiện mà kiêu ngạo một phen, còn bây giờ hắn chỉ dùng đuốc nhóm lửa cho bọn ta hong áo, một lời cũng không nói.
Lúc về đến nhà, tiểu cô nương nằm trên giường, hồ ly cũng khôi phục dáng vẻ thường ngày. Hắn nhảy lên nhảy xuống lấy khăn mặt cho cô ấy, nấu canh gừng, chỉ là lâu lâu lại hắt hơi vài cái. Làm xong những việc này hắn lại ngồi bên giường nhìn cô nương ấy cười ngây ngô.
Tiêu rồi, con hồ ly này bị bắt mất hồn rồi.
Đại Bạch cũng đem cho ta một chén canh gừng, còn lấy quần áo đã giặt sạch để lên trên ghế. Nhin thấy những động tác vụng về của hắn, ta lại cười nhẹ một tiếng, hắn nhìn cũng không nhìn liền rời khỏi phòng. Nụ cười của ta liền cứng ngắc trên môi, lần này Đại Bạch giận thật rồi.
Trăng đã lên cao. Hắn da mặt cũng đều co lại một chỗ ngồi ở cửa ngẩng đầu lên nhìn trời. Ta đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi tức giận thật sao?”
Hắn không trả lời.
“Ta sai rồi.”
Lúc nãy hồ ly nói với ta, nam nhi đều cần tôn nghiêm, củ cải cũng như vậy. Ngươi ở trước mặt hắn nói xấu hắn cũng không sao, nhưng tuyệt đối không được có người thứ ba. Bọn ta đều muốn thể diện, ngươi còn ngốc đến mức giúp ta châm chọc hắn. Ha ha, hết cứu rồi.
“Thật ra chân ngắn tay ngắn cũng rất dễ thương mà.”
Nét mặt Đại Bạch vừa mới giãn ra bây giờ lại co lại một chỗ. Ta hận không thể tát mình một cái. Lưu Ngũ Cốc à Lưu Ngũ Cốc, miệng của người sao lại ngốc đến như vậy!!
Ta nắm lấy lá cây màu xanh đen của Đại Bạch: “Thẩm công tử, người đại nhân đại lượng tha cho thiếp đi.” (1)
Hắn đứng lên đi vào trong phòng, ta hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét, thần của ta ơi, ta sai rồi. Không đợi ta thay đổi động tác, đột nhiên trên vai trầm xuống, một bộ y phục được khoác lên vai ta.
Hắn lại lần nữa ngồi xuống vị trí cũ, ngừng một chút rồi bảo ta ngồi xích vào, chân trái gác lên chân phải rồi dựa vào người ta, trong miệng không biết ngậm vài cọng cỏ lấy từ đâu: “Ngũ Cốc, ngươi thấy trăng này có tròn không?”
Ta ngẩng đầu mới phát hiện, hôm nay lại là mười lăm.
“Ngũ Cốc, ta nhớ nhà, nhớ cha mẹ rồi.”
Đây là lần thứ hai nói về vần đề cha mẹ. Lần thứ nhất là ta đề cập đến, nói không đầu không đuôi, đến bây giờ vẫn không biết cha mẹ Đại Bạch có phải là củ cải không.
“Cha mẹ ta là người.” Ta chấn động. Hắn tiếp tục nói: “Thì ra, ta cũng là người.”
Ta mở miệng to miệng đến nỗi có thể nhét vừa trứng ngỗng, nhìn hắn rất lâu mới phục hồi khả năng nói chuyện: “Ngươi là bị yêu ma quỷ quái hãm hại biến thành bộ dáng như bây giờ hay là kiếp trước ngươi chết bị Mạnh Bà đập ngất không được uống canh Mạnh Bà?”
“.......................”
“Hu hu, ta biết rồi. Không lẽ ngươi là xác chết hoàn hồn không cẩn thận nhập vào thận thể của củ cải?!” Nói xong câu này tự ta cũng thấy nổi cả da gà.
Đại Bạch nhịn không được nhéo đùi ta một cái: “Đầu ngươi chứa gì trong đó vậy hả?”
“Chứa não đó, không lẽ lại là hồ dán.”
“Ta thấy chứa hồ dán cũng không thể rỗng như vậy.”
Vốn là một vấn đề rất ưu thương nhưng lại kết thúc bằng vấn đề trong não chứa gì, tuy rằng cũng không tránh được có chút ngượng ngùng. Tiểu viện của ta để cho hồ ly và cô nương kia ở, còn ta và Đại Bạch thì qua đại viện của cha mẹ ta ở.
Trước khi ngủ, ta nhẹ nhàng nắm lấy chiếc lá củ cải màu xanh đen của Đại Bạch thấp giọng nói: “Đại Bạch, sau này ta cùng ngươi về nhà thăm cha mẹ nhé!”
***Chú thích:
(1): 奴家 : nô gia, kiểu xưng bề dưới của thơi xưa cổ. Cũng có thể xưng là thiếp, ta, em ở vị trí thấp hơn. Ta để thiếp nghe cho nó lạ lạ vui vui =)) Tại chị đang xin anh tha lỗi mà.~~
Truyện khác cùng thể loại
191 chương
13 chương
126 chương
41 chương
26 chương
36 chương
5 chương