Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânLớp tôi học hay có những bài trải nghiệm sáng tạo của môn Văn, bài Project của môn Anh chẳng hạn. Thường thì cô hay giao cho mỗi tổ một bài như thế và 4 tổ trong lớp sẽ tự hẹn nhau đi làm những bài này. Tất nhiên tổ tôi cũng không ngoại lệ, thân là một tổ trưởng thì chắc chắn phải dặn dò ai mang cái gì, tập trung ở đâu, vân vân vũ vũ... Ấy thế nhưng tôi là tổ trưởng đấy, nhưng mà mấy cái việc này tôi không được quyết phải để cho mấy đứa tai to mặt lớn trong tổ quyết còn tôi chỉ là người dặn dò rồi đe dọa bắt chúng nó phải đi thôi. Một lần cô có giao một bài Project cho lớp, tổ tôi như thường lệ lại xôn xao thảo luận. Cả tổ đã thống nhất là chiều thứ 2 vào lúc 2 h ở lớp, đứa nào không đến sẽ bị tôi sử trảm. Đến phần phân công mang vác gì đó thì tôi phân từng người một phù hợp theo khả năng. - Phạm, mày mua giấy Roki nhá, 2 tờ - Tôi nhìn cậu ấy nói, lúc nào làm mấy vụ này cậu ấy cũng là người mang giấy - Ờ, nhưng mà tao sợ tao quên – Cậu ấy gật đầu - Yên tâm, tao sẽ nhắc mày từ giờ đến chiều – Tôi nói mà không cần suy nghĩ gì nhiều - Mày làm kiểu gì mà nhắc tao từ giờ đến chiều, chả lẽ mày tới nhà tao nhắc à – Cậu ấy nhìn tôi tò mò hỏi - Ukm, mày bị ngáo à, tao biết nhà mày ở đâu đâu mà đến nhắc – Tôi nói với cậu ấy, âm lượng hơi lớn nên cô giáo phải nhắc nhở - Thế giờ làm sao? – Cậu ấy nhăn mặt kêu - Thì tự nhớ chứ còn sao nữa! – Tôi nói, bữa nay sao cậu ấy ngu thế nhỉ - Hay là mày gọi điện nhắc tao đi, phòng tao quên mà đến muộn luôn – Cậu ấy tươi cười nói - Số đây mới gọi được chứ - Tôi xòe tay ra nói - Mày viết số mày cho tao đi, có gì về tao gọi cho cũng được – Cậu ấy nói, tôi lấy một mẩu giấy nhỏ ra viết số điện thoại mình lên đó rồi đưa cho cậu ấy. Không biết bằng cách nào mà mình lại có được số cậu ấy mới hay chứ, mà hình như cả lớp có mình tôi là đứa con gái có số của cậu ấy thì phải. Ôi, vui. ------------------------------------------------------------------------- Chiều hôm ấy cậu ấy đến muộn thật, làm tôi phải gọi bao nhiêu cuộc điện thoại mới tới, phiền phức ghê á! - Mày nhớ đấy, lần sau mà đến muộn coi chừng tao – Tôi lườm cậu ấy, chỉ tay cảnh báo - Biết rồi tổ trưởng – Cậu ấy lè lưỡi nói. Tổ tôi làm mấy bài Project này cũng không phải là khó vì trong tổ toàn mấy thánh tiếng anh nên làm một lúc là xong rồi, cả đám lại góp tiền đi mua trà sữa uống. Ai chà, tổ tôi vô tư vậy đấy, mấy tổ khác thì góp tiền mua giấy, mua bút, mua... còn tổ tôi chỉ chuyên gia mua đồ ăn thức uống thôi, nhiều khi còn có đứa bao cả tổ cũng có nữa, con nhà có điều kiện không mà. Tổ tôi kêu cậu ấy đi mua vì cậu ấy đi xe đạp điện tới, nhưng mà cậu ấy còn đòi cho thêm đứa nữa đi cùng, mấy đứa lại đùn tôi đi nhưng mà tôi không chịu - Đi với tao đi mà – Cậu ấy năn nỉ tôi - Không, tao không đi đâu – Tôi kiên quyết - Đi đi mà – Cậu ấy lại năn nỉ - Không cơ mà, mày đi với đứa khác đi – Tôi đẩy cậu ấy ra, tôi không dám đi cùng cậu ấy đâu. Thứ nhất phóng xe nhanh lắm, tôi không phải sợ tốc độ nhưng mà tôi sợ có chuyện gì hoặc là có người quen nào thấy phụ huynh biết là bọn tôi lên thớt. Thứ hai, sau cái lần chơi xù xi thử thách của cậu ấy và tôi là người bị thiệt hại thì tôi cũng không dám đến quá gần cậu ấy, hay là ở riêng với cậu ấy như trước đây, lỡ cậu ấy làm gì tôi thì sao... - Kiên, đi với Phạm đi – Tôi quay qua nhìn Kiên nói như ra lệnh - Ò – Kiên gật đầu đứng dậy kéo cậu ấy đi, cậu ấy nhìn tôi bằng con mắt rơm rớm nhìn phát tội hà. -------------------------------------------------- Từ lúc bọn tôi có số điện thoại của tôi, cậu ấy thường hay nhắn tin kêu tôi mang vở cho cậu ấy mượn chép, rồi hỏi kiểm tra thì học gì,... rảnh rỗi hết sức, rảnh tiền quá trời, facebook thì có mà không cho tôi nick luôn đi, nhắn tin trên mess cũng được mà không cho, cứ nhắn qua nhắn lại bằng sim ấy, tốn bao nhiêu là tiền của tôi. -------------------------------------------------- Không biết còn ai nhớ vụ con BFF của tôi cũng thích cậu ấy không ta. Dạo gần đây tôi hay bắt được nó lúc nào cũng bắt trước cậu ấy, cũng nói theo cậu ấy, có khi còn nhìn chằm chằm cậu ấy nữa kìa, lâu lâu lại cứ thích gây chuyện với cậu ấy để cậu ấy chơi đùa cùng nó,... Nhiều khi tôi nhìn tôi không thích nhưng mà cũng kệ, có không thích không vui thì cũng đâu được nói ra, dù sao tôi cũng chả là gì của cậu ấy nói ra cũng chả ích gì mà nói ra có khi lại làm cậu ấy nghĩ khác về tôi. cũng nhiều lần con BFF nó bắt tôi trêu đùa cậu ấy theo cách của nó, tôi không muốn nhưng vì niềm vui của nó tôi đành phải làm, cậu ấy cũng không nói gì nên chắc không sao đâu. Nói thật chứ, nếu được quay lại thời gian trước đây tôi sẽ tìm mọi cách để mình không có tình cảm với cậu ấy, nhưng mà quá khứ có thay đổi thế nào thì hiện tại vẫn vậy, chỉ có hiện tại thay đổi thì tương lai mới có thể thay đổi được thôi.