mấy ngày này, lưu ly có lên lớp. nhưng tiết của trầm bắc luôn là tự học. trong trường cũng không có tung tích. gọi cũng là thuê bao. đến tận nơi tìm lại không có ở nhà. cô đang hồ nghi. không biết tối hôm đó cô có làm gì khiến anh thất vọng không. nhưng nghĩ mãi cũng không ra. cô khong nhớ chân thật, chỉ mơ hồ nhưng cũng biết được mình đã làm những gì. có phải trầm bắc cũng như bố mẹ cô rồi không??? cô không muốn anh sẽ như vậy. cô tin anh. lang thang trên con đường đông đúc người qua lại. cô nhận được một cuộc gọi. đầu dây bên kia đại khái nói mấy câu.xong rồi cúp máy. TRÀ SỮA MENICA quán trà sữa quen thuộc, lại vị trà sữa quen thuộc. vị SOCOLS đại khái, ngồi đợi khoảng 5 thì người kia xuất hiện. cô bạn ngô lan tươi cười hoạt bát đi tới. đáng ra cô đang đi cùng bạn trai, nhưng nghĩ lại tâm trạng lưu ly k mấy tốt nên cô hẹn lần sau để ra đây ngồi cùng tiểu ly đơn giản chỉ cần ngồi đối diện nhau cũng đủ để tâm trạng của lưu ly khá lên rồi ********** ************* đại khái thì một tuần sau,Trầm bắc mới trở về. khoảng thời gian đó, anh cũng nghe ngóng được chuyện tốt lưu gia làm với bảo bối của anh trong lúc anh vắng mặt. chỉ tiếc là hiện tại anh không tiện ra tay, tránh đánh rắn động khỉ... còn bên lưu ly. ngoài việc ở nhà hay bị bà lưu khó chịu.lưu giai lượn lờ,trầm lương gây rối thì k còn gì cả. rất nhàm chán và.... bất lực