Crush Tuyệt Nhất Thế Giới
Chương 63
Edit: Cải Trắng
Lâm Hạ nghe tiếng, quay đầu về phía phát ra âm thanh một cách cứng ngắc.
Người đàn ông kia dần tiến gần, bước từng bước ra khỏi bóng tối. Anh mặc áo gió màu kaki, thân hình cao lớn toát lên sự kiêu ngạo. Và, anh chính là nhân vật được cô nàng nhắc tới.
Cố Húc.
Trong lòng Lâm Hạ bỗng nảy sinh cảm giác xấu hổ vì lén nói xấu sau lưng người ta còn bị chính chủ bắt tại trận. Tuy mấy ngày nay ở phim trường, cô nàng đã nói chuyện đôi câu với Cố ảnh đế nhưng trong thâm tâm vẫn không xóa nhòa được nỗi sợ hãi.
Cô nàng không tự chủ được mà lui về sau một bước, trốn sau lưng Nguyễn Tinh Trầm, miễn cưỡng ló đầu, lắp bắp chào Cố Húc: “Anh, anh Cố.”
Khác với sự căng thẳng của Lâm Hạ, sắc mặt Nguyễn Tinh Trầm thoạt nhìn trông bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy có ngạc nhiên vì Cố Húc xuất hiện đột ngột nhưng chưa đến mức khiếp sợ giống Lâm Hạ, dù sao người ở phim trường cũng đi hết rồi. Còn Lâm Hạ thì… Tuy không muốn chủ động nhắc đến việc kia nhưng chẳng đến mức phải tránh như tránh tà, phải giả vờ trước mặt cô ấy. Cô đi sang chỗ Cố Húc, cười bắt chuyện với anh: “Sao anh chưa đi vậy?”
Dứt lời, nhìn chiếc áo gió mỏng trên người anh, cô nhíu mày: “Anh đứng bên ngoài bao lâu rồi?”
Cô vừa nói vừa cầm tay Cố Húc lên, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo, hàng lông mày nhíu chặt hơn: “Tay lạnh cóng đây này.”
Vốn tâm trạng Cố Húc không tốt lắm sau khi mấy lời vừa rồi nhưng được cô gái nhỏ quan tâm không che giấu, ý cười lập tức ngập tràn trong ánh mắt. Anh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, dịu dàng nói: “Không lâu lắm đâu.” Nhân lúc nói chuyện, anh xoay ngược tay lại, nắm lấy tay Nguyễn Tinh Trầm, bao bọc trong bàn tay mình.
Sau đó, anh bày ra vẻ mặt rất đáng thương, cứ như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ: “Ngô Nguyệt và ông Trương đi mất rồi, còn mỗi anh ở đây thôi.”
Dáng vẻ của anh chọc Nguyễn Tinh Trầm bật cười.
Sao cô lại không hiểu sự chi li tính toán của anh chứ? Ngô Nguyệt và ông Trương đều là người của anh, nếu không có anh lên tiếng, họ sao có thể đi được? Đến cùng cô vẫn không nỡ để người đứng một mình trong gió lạnh, mỉm cười nuông chiều: “Chúng ta về cùng nhau nhé, vừa hay xe em trống chỗ.”
Lâm Hạ biết cũng chẳng sao. Còn cậu tài xế Lý ấy mà, lén “tâm sự” thêm vài câu là cậu ấy tự khắc biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Nghe vậy, Cố Húc cười đến híp cả mắt.
Anh biết mà. Cô gái nhỏ của anh không chỉ miệng mềm mà tim cũng mềm.
Vả lại, hôm nay…
Miệng bảo không thể để người khác biết, chứ đến lúc có người biết thật, cô chẳng nói gì.
Cô quá ngoan, để mặc anh hôn không từ chối.
Nghĩ đến nụ hôn kia, Cố Húc không nhịn được cúi đầu ngắm cô. Đêm khuya, bốn phía không có ánh đèn nào, chỉ có ánh trăng treo lơ lửng trên đỉnh đầu, nhưng cũng chỉ cần nó anh đã nhìn rõ được đôi môi cô, nhếch nhẹ, tạo cảm giác như cười nhẹ.
Thật dễ khiến người ta mất bình tĩnh.
Cố Húc phát hiện, kể từ lúc mình thích cô đến giờ, chỉ cần ở cạnh cô là bản thân sẽ bộc phát tính tình trẻ con, muốn…
“Cố Húc, chúng ta qua đó nào.” Nguyễn Tinh Trầm không biết suy nghĩ của Cố Húc, ngẩng đầu, cười nhẹ nói.
Ảo tưởng trong đầu bị cắt ngang, anh húng hắng ho, yên lặng di dời tầm mắt, làm như không có việc gì, đáp: “Đi thôi.”
Xe đỗ ở ngay đó.
Nguyễn Tinh Trầm đi thẳng đến chỗ chiếc xe bảo mẫu màu đen, không né cái nắm tay của Cố Húc. Đi được vài bước, cô mới thấy có cái gì đó sai sai, phía sau lặng yên đến quái dị. Cô dừng chân, quay đầu nhìn thì thấy Lâm Hạ trợn tròn mắt, há hốc mồm, bộ dáng rõ ràng do kinh ngạc quá độ.
Biết cô nàng đang nghĩ gì nhưng chỗ này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, thêm nữa tiết trời hôm nay quá lạnh, đứng ngoài lâu không tốt nên cô chỉ gọi: “Hạ Hạ, đi thôi.”
“Dạ?”
Lâm Hạ nhẹ bật thốt một tiếng, mắt thấy hai người họ sóng vai đi càng lúc càng xa mới hoàn hồn. Mẹ nó! Đây là tin tức kinh thiên động địa gì thế này? Có phải cô bị hoa mắt không? Không thì sao lại trông thấy Cố ảnh đế và chị Tinh mười ngón tay đan chặt vào nhau, bước đi?
Cô nàng dụi mắt, trừng to, muốn nhìn rõ hơn.
Nhưng làm cách nào thì cảnh tượng trước mắt cũng không thay đổi, Cố ảnh đế và chị Tinh thật sự nắm tay nhau lên xe… xe của bọn họ.
Hai người đó yêu nhau hả?
Ban đầu, đó chỉ là phỏng đoán của riêng cô nhưng đến cuối lại càng ngày càng được khẳng định. Chả trách Cố ảnh đế đối xử tốt với chị Tinh. Cái biểu cảm lúc chụp ảnh đâu phải vô tình chộp được, Cố ảnh đế đang nhìn người yêu thật đó! A a a!!!
Lòng Lâm Hạ sôi sùng sục như có hàng nghìn con ngựa phi nước đại. Tin này quá hot quá sốc! Nó làm cô nàng sốc đến độ muốn nhảy dựng lên, chạy quanh mấy vòng nhỏ.
“Hạ Hạ?”
Nguyễn Tinh Trầm vịn tay vào cửa xe, nhìn Lâm Hạ đứng cách đó không xa cứ ngẩn ngơ mãi, bất đắc dĩ nói: “Đi nào.”
Tiếng nói vang lên đúng lúc cắt ngang suy nghĩ bật nhảy tại chỗ lấy đà chạy vài vòng của Lâm Hạ. Nhưng, cô nàng vẫn kích động chạy đến cạnh xe bảo mẫu, nhanh nhảu nói: “Đến đây ạ.”
Cô nhất định phải hỏi cho rõ!
Có đúng là chị Tinh với Cố ảnh đế yêu nhau không!
**
Trên xe, bầu không khí không được bình yên giống trước.
Hôm nay, bầu không khí trong xe có hơi căng thẳng. Tài xế Lý hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại là thế nào, đang êm đẹp sao Cố ảnh đế lại lên xe bọn họ? Hơn nữa… anh ấy còn nắm tay chị Nguyễn, lên xe rồi cũng không buông.
Thấy kỳ quái thì cũng biết đến đó thôi.
Nhiệm vụ của cậu là làm tài xế, sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu nào, nhưng gánh vác trách nhiệm lái xe, có một câu vẫn phải hỏi: “Chị Nguyễn, giờ chúng ta đến chỗ nào trước?”
Nguyễn Tinh Trầm: “Đến tiểu khu Tinh Hải trước.”
Đó là chỗ Lâm Hạ ở.
“Tiếp đó…” Không đợi Nguyễn Tinh Trầm nói xong, Cố Húc đã cướp lời: “Sau đó đưa em về, anh đi cuối cùng.”
“Vâng.”
Nguyễn Tinh Trầm không có ý kiến.
Do trong xe có người khác nữa nên Cố Húc không bày trò chọc ghẹo Nguyễn Tinh Trầm. Hai người yên lặng ngồi phía sau nắm tay nhau.
Chính Lâm Hạ không nhịn nổi cơn kích động, quay đầu xem thử, mở miệng nói: “Chị Tinh, chị với anh Cố ấy, hai người…”
Tuy sự thật đã bày rành rành ra trước mắt.
Nhưng Lâm Hạ vẫn muốn nghe chính chủ mở miệng thừa nhận.
“Bọn chị…”
Nguyễn Tinh Trầm liếc sang Cố Húc, mặt ửng đỏ, thừa nhận: “Bọn chị xác định quan hệ rồi.”
“Sao nào?” Cố Húc chưa quên chuyện nãy Lâm Hạ xúi giục cô. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, tay nắm tay Nguyễn Tinh Trầm thi thoảng lại vuốt ve đầu ngón tay cô, bên còn lại thì gác ở phần vịn, nghiêng mặt, cười như không cười nhìn Lâm Hạ, nói: “Cô còn muốn xúi giục chị Tinh nhà mình cách xa tôi nữa không?”
“Khụ…”
Lâm Hạ nào dám? Mấy lời đó chỉ là buột miệng trong cơn tức giận thôi, giờ đứng trước mặt chính chủ, sao cô dám nói thế? Cô có chán sống đâu cơ chứ?
“Không ạ không ạ, em theo đảng Nhật Tân CP đến cùng!” Lâm Hạ giơ tay lên, bổ sung thêm: “Kiên quyết không trèo tường!”
Thiếu mỗi nước thề độc thôi.
Thế còn được.
Cố Húc xoa xoa cằm, bỏ qua chuyện này vậy.
…
Lâm Hạ xuống xe rồi, Nguyễn Tinh Trầm nhìn sang cậu Lý nghiêm túc lái xe, giật nhẹ tay áo Cố Húc, bất đắc dĩ nói: “Anh đừng bắt nạt người khác thế chứ.” Nãy ở phim trường bắt nạt Tiểu Lê, giờ ra đây uy hiếp Lâm Hạ. Người đàn ông này thật là! Sao trước kia cô không phát hiện ra anh ấu trĩ thế chứ?
“Anh bắt nạt người khác lúc nào?”
Cố Húc vô tội nhìn cô: “Vả lại, bọn họ đâu có đáng thương như anh.” Anh là một diễn viên tốt, nay vận dụng nó biểu lộ sự vô tội đến cực hạn: “Anh là ‘chính cung’ không thể xuất đầu lộ diện thì thôi đi, còn bị người khác lời ra tiếng vào.”
Vừa rồi lướt weibo anh cũng thấy có nhóm fan kêu gào chèo thuyền CP Lê Tinh. Lê với chả Tinh. Lê Tinh có dễ nghe bằng Nhật Tân không?
Đúng là một đám fan không có mắt nhìn!
Cả fan của anh với cô gái nhỏ nữa, chẳng biết làm sao cứ gặp nhau là cãi lộn, giống như trời sinh không hợp vậy. Về phần fan của anh, anh khác có cách quản, thấy ai bôi nhọ cô cứ kéo vào danh sách đen là xong.
Cơ mà phía cô gái nhỏ…
Ngẫm lại, tức!
Nguyễn Tinh Trầm không biết Cố Húc đang nghĩ gì nhưng thấy anh đáng thương như thế, lòng có chút lung lay. Đúng nhỉ! Nếu là trước kia, Cố Húc sao chịu nổi loại đãi ngộ này?
Nếu anh ở bên người khác, chắc họ sẽ tuyên cáo cho cả thế giới biết. Dù sao thì Cố Húc quá tốt, đáng để cho cả thế giới ngắm nhìn.
Mỗi cô là lo sợ vu vơ, mỗi ngày ở bên anh như thể đó là ngày cuối cùng.
Cố Húc, anh ấy, có phải…
Bỗng nhiên, cảm xúc của cô trùng xuống.
Cố Húc nhìn là biết cô đang miên man suy nghĩ. Anh tự phỉ nhổ mình trong bụng rồi bình tĩnh nắm tay cô, dịu dàng nói: “Anh không có ý trách em.”
“Anh không hề không vui. Có thể ở bên em, anh rất thỏa mãn.”
“Nhưng, em nhìn đám cư dân mạng trên weibo đi. Họ nói chúng ta không xứng đôi rồi gán ghép với Tiểu Lê…” Cố Húc vừa nói vừa tiện thể tựa đầu vào vai cô, ngẩng đầu, không hề che giấu sự ghen tuông của mình: “Em với thằng bé ấy còn cùng nhau quay thêm một chương trình truyền hình nữa, ở cạnh nhau thêm một tháng. Anh ghen tỵ.”
Sự hụt hẫng trong lòng Nguyễn Tinh Trầm nhanh chóng được anh xoa dịu. Cô cúi xuống nhìn Cố Húc, ngắm khuôn mặt đẹp đẽ, toát lên khí chất cao sang ấy, ấp úng nó: “Tiểu Lê mới lớn mà, anh…”
“Em hôn anh một cái…”
Cố Húc chen ngang: “Em hôn anh một cái, anh không ghen nữa.”
Khuôn mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ lên bằng tốc độ mắt thường cũng thấy, tim đập thình thịch không ngừng. Đáng ra, cô không nên đồng ý với yêu cầu của Cố Húc nhưng bộ dáng mong chờ của anh khiến cô không đành lòng từ chối, dù biết cậu Lý lái xe đang ở rất gần hai người, thậm chí cậu ấy còn có thể thông qua kính chiếu hậu quan sát được hết những gì diễn ra phía sau.
Không muốn anh thất vọng, cho nên, cô mím nhẹ môi dưới, hành động nhanh chóng hệt như lúc mình chủ động đáp lại anh ở phim trường… Có điều, lần này cô chỉ cúi đầu, đặt nhẹ một nụ hôn lên khóe môi anh như chuồn chuồn đạp nước.
Đến đó là ngừng.
Thậm chí, còn chẳng đợi anh kịp phản ứng, đã bụm mặt quay sang hướng cửa sổ.
Cố Húc không kịp phản ứng thật. Nụ hôn đến và đi quá nhanh. Anh chưa kịp cảm nhận nó đã rời đi rồi. Mà cũng vì Nguyễn Tinh Trầm đột ngột đổi tư thế ngồi nên anh bị lệch vị trí theo. Anh vươn tay, ngón tay thon dài che đi nơi lưu lại độ ấm, mắt nhìn thẳng về phía người kia.
Ánh mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm ẩn chứa ý cười nồng đậm, không tiếp tục trêu nữa.
Anh chỉ định phân tán sự tập trung của cô, sợ cô miên man suy nghĩ.
Ai ngờ cô hôn thật.
Anh không giấu nổi ý cười.
Liếc sang thấy người lái xe họ Lý đang quan sát qua kính chiếu hậu, anh lập tức ngừng cười, lạnh nhạt cảnh cáo bằng mắt. Đợi cậu ấy dời tầm mắt sang chỗ khác, anh mới chuyển sang chỗ Nguyễn Tinh Trầm. Cô bụm mặt mãi chọc anh buồn cười.
Thu ngón tay về, anh vươn sang bên cô: “Được rồi, không trêu em nữa. Qua đây!”
“Dựa vào đó làm gì? Không lạnh à?”
Ngượng ngùng đến mức này là biết đủ biết đây là lần đầu tiên cô hôn trước mặt người khác, vì vậy giọng anh càng ôn hòa hơn: “Anh có chuyện muốn nói với em đây.”
Hôm nay cố ý ở lại chờ cô, ngoài việc muốn trò chuyện với cô ra thì đúng có việc cần nói.
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Trầm ngước mắt. Đại khái đã nhìn ra Cố Húc muốn bàn chuyện, không “bắt nạt” mình nữa, cô vươn tay ra nắm lấy tay anh.
Sau đó, ngồi dịch sang phía anh một chút: “Chuyện gì?”
“Sáng mai anh phải lên máy bay đi Pháp. Bên đó chuẩn bị tổ chức liên hoan phim, anh qua đó dự lễ trao giải.”
Cố Húc hết cầm tay lại như có như không vỗ nhẹ vào đầu cô, nhắc đế chuyện này bằng giọng điệu hết sức bất đắc dĩ. Đây là chuyện đã lên lịch từ trước, đi cùng mấy vị tiền bối.
Bình thường, ở trong giới anh tùy hứng thế nào cũng được, nhưng đứng trước mặt các tiền bối, sự tôn trọng tối thiểu vẫn có. Lần này, ông Lý ngỏ lời mời anh qua, anh đã đồng ý rồi.
Lâm thời đổi ý, khó tránh khỏi việc rơi vào trạng thái lúng túng.
Thật ra, anh định đưa cô đi cùng.
Nhưng cô gái nhỏ cũng có công việc riêng, mấy ngày nữa sẽ đi tham gia cái chương trình truyền hình thực tế đáng ghét kia. Anh không thể vì ham muốn riêng của bản thân mà làm chậm trễ con đường thăng tiến của cô.
Nguyễn Tinh Trầm giật mình vì mấy lời của anh, đồng thời thấy hơi mất mát.
Có điều, sự mất mát ấy không quấy nhiễu trong lòng cô quá lâu. Ở ngành của bọn họ, công việc cần làm chính là như vậy. Bận rộn quay phim, vội vàng bay từ thành phố này đến thành phố khác, liên tục tham gia đủ loại tiệc tối và các buổi liên hoan phim.
Huống hồ, Cố Húc không đi Pháp thì mấy ngày nữa cô cũng đi tham gia chương trình truyền hình thực tế mới, sống ở nhà người dân địa phương một tháng trời. Vì vậy, cả khoảng thời gian ấy cô không gặp được Cố Húc.
“Đến Pháp anh phải ăn uống đầy đủ, mang thêm nhiều quần áo ấm nhé. Đừng để bản thân chịu lạnh.”
Cố Húc hơi kén ăn, cô không biết anh có quen nổi với cách ăn uống của người phương Tây không nữa. Hết lo lắng cái này lại lo lắng cái kia, thoáng cái đã lải nhải được một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên Cố Húc nghe người khác dặn dò nhiều như vậy.
Con trai nhà họ Cố được nuôi theo hình thức nuôi thả, lên đến cấp ba đã chẳng ai dặn dò anh như thế. Qua bao nhiêu năm, thói quen sớm được hình thành.
Không ngờ, giờ đây tiếp tục có người dặn dò anh.
Mới lạ và cũng rất thú vị.
Anh im lặng nghe cô dặn dò từng chút một, thỉnh thoảng ừm nhẹ.
Nguyễn Tinh Trầm nói nói một hồi mới nhận ra mình nói hơi nhiều, mặt ửng hồng. Cố Húc đâu phải trẻ con, sống trên đời bao nhiêu năm rồi chứ.
Sợ anh thấy phiền, cô ngừng nói.
Bất chợt, cô nghĩ đến một chuyện: “À, Bình An thì sao hả anh?”
Cố Húc đi rồi, ai chăm sóc Bình An?
Vốn Cố Húc định đưa Bình An về nhà cũ ở một thời gian ngắn, bên kia có dì giúp việc chăm sóc nó, nhưng dáng vẻ lo lắng của cô gái nhỏ làm anh thay đổi ý định: “Anh chưa biết. Anh tính đưa nó cho Trang Kỳ chăm sóc nhưng chị ấy dị ứng lông mèo. Nếu không ổn, anh đành đưa nó đến cửa hàng thú cưng ở một thời gian.”
“Nhưng với tính cách của Bình An, chỉ sợ đến cửa hàng thú cưng…”
Phần sau không nói tiếp.
Nguyễn Tinh Trầm quen Bình An đã lâu, sớm coi nó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình, nào chịu để nó ở tạm trong cửa hàng thú cưng? Vì nguyên nhân từ phía gia đình, nên cô mẫn cảm hơn người khác một chút, giống những đứa trẻ được gửi về nhà họ hàng. Và mèo cũng vậy.
Bé xíu vậy đã bị gửi nuôi tạm ở cửa hàng thú cưng, có khi khiến nó hiểu lầm là mình không cần nó nữa.
“Hay là…”
Cô thoáng ngập ngừng: “Hay đưa nó sang nhà em.”
Tuy phải tham gia chương trình thực tế nhưng lượng công việc không nhiều, cô đã đọc kịch bản rồi, cả ngày chỉ ở trong nhà thôi. Cô sẽ đánh tiếng trước với tổ đạo diễn. Nghĩ là làm, cô nói thêm lần nữa bằng giọng điệu khẳng định: “Chương trình em tham gia khá nhàn, để em mang nó theo.”
“Thế cũng được.”
Cố Húc cười, kề sát cô, thấp giọng nói: “Anh không ở đây, hãy để con trai chúng ta thay anh chăm sóc em.” Lòng thì thầm chửi rủa thêm vài câu…
Anh vắng mặt, sẽ để con trai ra mặt thay, phải dặn dò nó trông chừng kỹ vợ anh, không để người khác loe que lại gần.
Về phần Tiểu Lê, anh không lo.
Còn những người khác…
Hừ.
Mặt Nguyễn Tinh Trầm đỏ au.
Đúng lúc này, xe dừng. Cậu Lý ngồi phía trước lưỡng lự mãi, có vẻ không biết có nên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người không: “Chị Nguyễn, đến nơi rồi.”
Nhìn ra bên ngoài, đã đến dưới khu nhà.
Nguyễn Tinh Trầm quay qua nhìn Cố Húc, bỗng nảy sinh cảm giác quyến luyến khó rời, cơ mà sợ anh phát hiện nên nhanh chóng che giấu: “Em lên nhà đây.”
“Ừm.”
Cố Húc nhìn cô, gật đầu, cười dịu dàng: “Đi đi.”
Muốn đi lên cùng cô nhưng giờ quá muộn. Anh không mệt thì cô gái nhỏ cũng buồn ngủ. Sắc mặt cô xanh xao nghiêm trọng, nay lại diễn suốt một ngày, chắc mệt lắm rồi.
“Em…”
Nguyễn Tinh Trầm cầm túi, mở cửa xe. Xuống xe rồi quay ra sau, thấy Cố Húc vẫn mỉm cười với mình, sự luyến tiếc thôi thúc cô bổ nhào vào người anh, nghe tiếng thôi đã cảm nhận được: “Cố Húc, anh phải thường xuyên gọi điện thoại cho em nhé.”
“Em mở máy cả 24 giờ.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ phải rời xa nhau sau khi ở bên nhau.
Và cũng là lần đầu Nguyễn Tinh Trầm có hành động này nên Cố Húc hơi sửng sốt, đưa tay vỗ về đầu cô, cười nhẹ nói: “Được, ngày nào anh cũng gọi cho em.”
“Vâng.” Loáng thoáng nghe ra giọng Nguyễn Tinh Trầm hơi tủi thân. Nhưng đáp xong, cô chẳng nói gì nữa.
Mỗi khi đứng trước mặt Cố Húc, cô phải lấy hết can đảm của mình mới dám hành động, cái nhào vào lòng ban nãy đã lấy hết dũng khí của cô nên giờ chẳng biết nói gì khác, lau nhẹ khóe mắt một cái rồi ra ngoài luôn.
Lần này, cô không quay đầu lại.
Cố Húc nhìn theo bóng cô không chớp mắt. Dõi theo cô đi vào, lên tầng, thấy đèn trên nhà sáng lên rồi thấy tin nhắn wechat mới thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, đến Kim Thịnh Lan Đình.”
Xe tiến thẳng về phía trước.
Anh mở di động, tìm tài khoản wechat của Quý Siêu, gõ: “Mua cho tôi căn số 18, tầng 2 thuộc tiểu khu Phỉ Thúy. Nếu có người ở, mua với giá cao.”
Vẫn là ở gần nhau mới tốt!
Núi không theo ta, ta dời đến núi. Rồi sẽ có một ngày, anh làm cho cô gái nhỏ phải tuyên bố với cả thế giới, bọn họ ở bên nhau.
Truyện khác cùng thể loại
121 chương
110 chương
20 chương
554 chương
174 chương