Edit: Cải Trắng Nguyễn Tinh Trầm nhìn cái tay trống không, chớp mắt. Gì? Thế này là thế nào? Cô chẳng nói gì, chắc cũng quên mất phải nói như thế nào, chỉ biết ngước mắt nhìn lên, nhìn Cố Húc cầm cốc café của mình uống, lại còn uống không thèm kiêng dè. Từ góc độ của cô nhìn lên, gương mặt với đường nét rõ ràng hơi ngẩng, yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống. Có lẽ do café quá đắng, anh uống mà hàng lông mày đen rậm nhíu lại. Cô ngắm Cố Húc vừa hay anh cũng đang quan sát cô. Anh muốn xem thử phản ứng của cô gái nhỏ. Xem xem cô có vì hành động của anh mà tức giận hay có bất kỳ cảm xúc nào khác không. Nhưng mà… Ngoại trừ giật mình ngẩn ngơ, không còn cảm xúc nào khác. Cố Húc thả lỏng. Tuy anh đã đồng ý với cô, không công khai với bên ngoài nhưng chỉ trong thời gian ngắn thôi. Anh rất kiên nhẫn, nhưng không thể cứ “không danh không phận” được. Mấy lời nhóm người Trang Chu nói hôm qua còn “bay” đầy trước mặt anh. Cố Húc cắn răng, siết nhẹ cốc café. Có điều, thứ cảm xúc ấy không tồn tại được bao lâu. Anh chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nuốt ngụm café đắng ngắt trong miệng xuống. Sau đó, anh rời cốc café đặt bên miệng đi, cụp mắt nhìn Nguyễn Tinh Trầm, làm như giờ mình mới chú ý đến cái nhìn của cô, cười khẽ: “Sao nhìn anh như thế? Trên mặt anh có hoa à?” Lúc nói, ánh mắt anh chỉ tập trung trên người Nguyễn Tinh Trầm. Ánh sáng trong phòng rất tốt. Cô gái đứng trước mặt anh có làn da trắng trẻo, hàng lông mi vừa dài vừa cong, xuống dưới chút là đôi mắt nhìn anh đầy nghi hoặc. Trông cô như búp bê phiên bản người thật vậy. Mềm lại lại rất đáng yêu… Rất muốn xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô. Nhưng nhìn sang Hạ Hồng Phi đứng phía sau, lòng Cố Húc buông tiếng thở dài. Quên đi! Da mặt cô mỏng, uống có ngụm café của cô thôi đã ngẩn ngơ thế rồi, giờ đưa tay, không biết sẽ đỏ thành cái gì nữa. Hơn nữa, có một số việc phải làm từ từ. Nóng vội có khi sẽ bị phản tác dụng. Cho nên, Cố Húc chỉ tiếc nuối trong lòng một chút, rồi thản nhiên quan sát Nguyễn Tinh Trầm. Giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Tuy mặt anh không có biểu cảm gì khác lạ nhưng tay đặt ở trên bàn lại không nhịn được hơi cử động, dùng ngón trỏ xoa nhẹ ngón cái, giống đang tự nén xúc động của mình. Giọng nói trầm thấp lại hấp dẫn cứ vờn quanh bên tai. Cuối cùng, Nguyễn Tinh Trầm cũng hoàn hồn, nhẹ chớp mắt nhìn Cố Húc, cảm giác có gì đó không đúng lắm nhưng không thốt thành lời được… Chắc do cả biểu cảm lẫn động tác của anh đều hết sức tự nhiên, tự nhiên đến độ giống một chuyện vô cùng bình thường. Hơn hết, anh rất ung dung, chẳng hề tạo sự mờ ám. Đơn giản là khát hả? Hẳn vậy rồi. Tiếp nữa, Cố Húc đã đồng ý với cô thì chắc chắn tuân thủ lời hứa. Đến đây, Nguyễn Tinh Trầm không miên man suy nghĩ nữa, lắc đầu, nói: “Không, không có gì ạ.” Vừa dứt câu, cô nghe thấy tiếng Hạ Hồng Phi vang lên phía sau: “Hai người đang làm cái gì thế?” Nghe tiếng, Nguyễn Tinh Trầm bừng tỉnh, nhận ra trong phòng không chỉ có mình cô và Cố Húc. Đạo diễn Hạ còn ở đây… Vì vậy, mặt cô đỏ bừng, tay cầm kịch bản siết chặt hơn, ngượng ngịu cúi đầu, lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi ra ngoài chuẩn bị trước.” Nói xong, không đợi hai người kia kịp phản ứng, cô ôm kịch bản chạy thẳng ra ngoài. Cố Húc không cản mà chỉ dặn dò một câu: “Cẩn thận chút!” rồi dựa bàn nhìn theo bóng người chạy đi. Chờ đến khi bóng dáng biến mất khỏi tầm mắt, anh mới quay lại ngồi xuống đối diện Hạ Hồng Phi. Anh ngồi hơi dạng chân, trông rất lười biếng lại nhàn nhã. Vốn định lấy café qua uống thêm ngụm nữa nhưng tới nhớ cái vị đắng ngắt của nó, anh cau mày thả về chỗ cũ. Xem ra, tối qua cô ngủ không ngon giấc rồi. Bằng không, cô chẳng uống loại café đắng này. Anh nhớ rất rõ, cô không thích uống café. Bình thường ở phim trường, Nguyễn Tinh Trầm không uống trà thì cũng uống trà sữa. Thật ra, tối qua anh cũng không ngủ được. Kích động quá mức nên không tài nào ngủ nổi. Anh lên tầng ba, vào phòng tập thể thao một tiếng mà không làm mình bớt hưng phấn. Vậy nên, anh thức luôn. Đại khái do ước nguyện đã được thỏa mãn, dù cả đêm không ngủ cũng chẳng sao, tinh thần rất tốt. Nghĩ vậy, Cố Húc cười nhẹ. Một tay anh gác trên tay vịn, tay kia thì để trên bàn. Tạo hóa thật sự quá thiên vị anh. Tùy tiện chọn một dáng ngồi thôi mà cả góc nghiêng lẫn chính diện đều hoàn hảo, không thể chê đâu được. Lúc này mà có camera chĩa vào anh, nhiếp ảnh gia có là tay mơ đi chăng nữa cũng chụp được tấm làm bìa tạp chí. Chính là cái loại vừa đưa lên tiêu thụ đã sold out ấy. Hạ Hồng Phi cau mày, liếc mắt nhìn ra phía ngoài, ở đó chẳng còn bóng dáng Nguyễn Tinh Trầm. Sau đó, ông quay sang nhìn Cố Húc… Không biết vì sao, ông lại nhớ đến tấm ảnh hôm qua anh đăng trên vòng bạn bè. Quan hệ giữa ông và Cố Húc không bình thường, vẫn hay liên lạc với nhau. Sáng nay lướt vòng bạn bè thấy bài đăng, ông không ngẫm nghĩ nhiều. Bây giờ, không thể không suy nghĩ sâu xa. “Hai người yêu nhau rồi?” Hạ Hồng Phi hỏi. Nghe vậy, Cố Húc “ừm” một tiếng, không hề có ý muốn giấu diếm. Thật ra, anh không nói thì Hạ Hồng Phi cũng đoán được. Chỉ mỗi cô cho rằng mình giấu là có thể lừa được người khác thôi. Phàm là người đã tiếp xúc với bọn họ, ai nhìn cách bọn họ ở cùng một chỗ với nhau mà đoán không ra chứ? Đó cũng là một trong số nguyên nhân khiến anh chịu đồng ý với điều kiện của cô… Anh không chủ động nhắc tới, nhưng mà… Người khác đoán gì, nghĩ gì, anh không cấm được. ** Phần diễn buổi sáng của Nguyễn Tinh Trầm và Lê Tiếu tiến hành quay rất thuận lợi, một lần là qua. Do cảnh tiếp theo cần quay vào buổi tối cho nên mấy diễn viên chính có thời gian cả chiều rảnh rỗi. Hạ Hồng Phi thì nhân lúc đó đi quay cảnh của diễn viên quần chúng trước. Lúc này, ở phim trường có rất nhiều người vây quanh. Nguyễn Tinh Trầm đi dặm lại lớp trang điểm xong quay về phim trường. Bởi vì ở đây quá nhiều người, khiến bầu không khí rất ồn ào. Nhìn quanh một hồi, cô mới tìm được chỗ yên tĩnh. Nhưng, chỗ đó có người. Cố Húc và Lê Tiếu. Lê Tiếu đang cúi đầu nên không phát hiện, nhưng Cố Húc thì cảm nhận được ánh mắt của cô. Từ trước đến nay, anh rất nhạy bén với cái nhìn của người khác. Thế nên, anh ngẩng đầu về phía cô ngay được. Thấy cô, anh nhướng mày cười nhẹ. Tuy đây chẳng phải lần đầu tiên trông thấy anh cười nhưng trái tim nhỏ bé của Nguyễn Tinh Trầm vẫn không chịu nổi mà đập thình thịch. Sau chả biết cô nghĩ gì mà ngừng lại, không bước chân về phía anh nữa. Trước kia, mỗi lần ở phim trường gặp Cố Húc, cô đều bước về phía anh không chút do dự. Giờ thay đổi thân phận, lại còn là thân phận khá đặc biệt, khiến lòng cô nảy sinh cảm giác ngượng ngùng. Lâm Hạ đi phía sau vẫn chưa biết cô và Cố Húc đã qua lại với nhau, thấy người sững tại chỗ, nhẹ giọng thúc giục: “Chị Tinh, anh Cố đang nhìn chị kìa. Chị mau đi qua đó đi.” Giọng cô nàng nghe hơi tiếc nuối. Qua hôm nay, chị Tinh sẽ rời khỏi đoàn làm phim. Về sau, chắc chẳng còn cơ hội được tiếp xúc gần với anh Cố nữa. Ngẫm lại, cô nàng có chút đau lòng thay chị Tinh. Nguyễn Tinh Trầm không biết suy nghĩ của Lâm Hạ. Cô vẫn hơi xấu hổ, nhưng giờ ở phim trường chỉ có mỗi chỗ đó yên tĩnh, huống hồ… Lê Tiếu lên tiếng gọi, Cố Húc cứ nhìn mãi, nếu không qua đó thì không ổn lắm. Nén những cảm xúc kia xuống, cô cất bước đi về phía anh. “Tiểu Lê.” Nguyễn Tinh Trầm chào hỏi Lê Tiếu trước, đến khi rời mắt sang Cố Húc, mặt hây hây đỏ, giọng cũng dịu hơn: “Thầy Cố.” Thầy Cố? Cố Húc nhướng mày, không nói gì. Cảm nhận được anh nhìn chằm chằm mình không rời, trái tim Nguyễn Tinh Trầm đập thình thịch nhanh bất thường. Đúng lúc đó, Lê Tiếu cười, mở miệng: “Chị Nguyễn, chị qua ngồi ở đây đi ạ!” Cô đang định đồng ý thì Cố Húc lười nhác nói: “Em lại đây.” Giọng anh nghe không khác gì ngày thường, nhưng chính vì thế lại tạo cho người ta cảm giác không được đụng vào. Thậm chí, Nguyễn Tinh Trầm còn cảm thấy, nếu mình không nghe lời người đàn ông này, dám đảm bảo anh sẽ trực tiếp ra tay. Qua một hồi lưỡng lự, cô chọn ngồi cạnh Cố Húc, mặt như bị hun nóng. Lâm Hạ với Lê Tiếu không hề cảm thấy hành động của cô kỳ quái, bởi trước đó hai người họ cũng hay ngồi xem kịch bản với nhau như thế. “Em với anh Cố đang thảo luận phân cảnh tối nay đó. Tính gọi cả chị sang, ai ngờ chị lại tự mình sang trước.” Lê Tiếu cười trò chuyện với Nguyễn Tinh Trầm. Cậu còn nhỏ nhưng rất ngoan, không phụng phịu hay giở thói trẻ con như nhiều đứa trẻ khác. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Hạ Hồng Phi chọn cậu. Cậu cầm kịch bản, nói với hai người: “Chúng ta diễn thử nào.” Màn kịch này sẽ diễn vào tối nay. Cậu còn nhỏ, không dày dặn kinh nghiệm bằng Nguyễn Tinh Trầm hay Cố Húc, sợ mình kéo chân họ. Nguyễn Tinh Trầm im lặng tán đồng. Vốn dĩ, cô cũng định tìm hai người để diễn thử. Tuy đã đọc kịch bản hết lần này đến lần khác, ở nhà tự nghiền ngẫm rất lâu nhưng cô vẫn hơi lo lắng… Cô hi vọng mình có thể kết thúc vai diễn một cách hoàn hảo, một vai được sánh cùng Cố Húc. Lê Tiếu đọc lời kịch của mình lên, giọng thiếu niên trong trẻo giờ lẫn cái gì đó nghe thật nặng nề, pha thêm chút tàn nhẫn của một vị hoàng đế đương tuổi non trẻ: “Đây là thiên hạ của cô(1), ngươi cùng lắm cũng chỉ là thần tử của cô!” (1)Cô: Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến. Nguyễn Tinh Trầm là người tiếp lời kịch của cậu. Nguyễn Tinh Trầm đang tập trung điều chỉnh tâm trạng. Đến lúc mở miệng, đột nhiên cả người cô cứng đờ, lời kịch chưa kịp thốt ra đã bị nuốt ngược trở lại. Cô quay sang nhìn Cố Húc bằng ánh mắt không thể tin nổi. Còn anh thì rất ung dung dựa cả người vào ghế, giả vờ như chẳng có gì xảy ra. Thậm chí, thấy cô quay sang, anh điềm nhiên cười hỏi: “Sao thế?” Anh nói đúng lúc Lâm Hạ và Lê Tiếu cùng nhìn qua, hỏi: “Chị Tinh/ Chị Nguyễn, có chuyện gì thế?” Sao thế à? Cô nói gì được đây? Bảo Cố Húc đang nắm tay cô sao? Bọn họ tin không? Dù hai người họ có tin, cô cũng không thốt được câu đó thành lời. Nguyễn Tinh Trầm vừa thẹn vừa sốt ruột, muốn nhẹ nhàng né đi nhưng làm thế nào cũng không tránh được. Ngược lại, anh nắm chặt hơn. Hai người đều mặc bộ đồ cổ trang có tay áo rộng, thêm ngồi sát nhau nên cái tay áo rộng thùng thình ấy vừa đẹp che toàn bộ hai bàn tay, chẳng ai phát hiện ra chỗ khác thường. Lâm Hạ thấy mặt Nguyễn Tinh Trầm càng lúc càng đỏ, lo lắng nói: “Chị Tinh, chị sao thế? Chị ốm hả?” Vừa dứt câu, Nguyễn Tinh Trầm chưa kịp đáp lời, Cố Húc đã quan tâm dựa gần hơn, lo lắng bảo: “Sao vậy? Em không thoải mái ở đâu?” Hai người họ vốn đã ngồi rất gần, giờ Cố Húc tiến sát hơn lại kéo khoảng cách bằng không. Lâm Hạ đứng riêng một bên, Lê Tiếu thì cách hai người một khoảng, Cố Húc nghiêng người ra đằng trước chắn hết tầm nhìn của Nguyễn Tinh Trầm, sắc mặt trông như một vị tiền bối đang lo lắng cho hậu bối nhưng cái tay lén lút nắm tay cô kia, lại không kìm được mà dùng ngón tay cọ cọ lòng bàn tay cô. Phát hiện Nguyễn Tinh Trầm run rẩy, anh đè thấp giọng hỏi: “Về sau còn dám trốn anh không?” Anh quyết không bỏ qua cho hành vi lưỡng lự cùng câu chào phía sau lúc trò chuyện với Lê Tiếu… Bản thân đã uất ức nấp trong bóng tối, cô gái nhỏ còn muốn tránh anh? Lâm Hạ và Lê Tiếu cách họ một khoảng, Cố Húc cũng đè giọng xuống nhỏ hết mức có thể nhưng Nguyễn Tinh Trầm vẫn lo có người trông thấy. Cô muốn tránh khỏi sự trói buộc của anh, cơ mà Cố Húc dùng sức khống chế làm cô không tài nào tránh nổi. Hàng mi nhẹ rung, luống cuống nhìn người trước mặt. Và người luôn thuận theo ý cô đó lần này chả phản ứng gì. Cứ như cô không cho anh một đáp án, anh quyết không buông. “Không dám ạ.” Cô dịu dàng nói. “Hả? Anh nghe không rõ.” Cố Húc thấp giọng nói, dụ dỗ: “Em nói gì?” Cái người này… Xấu hổ với gấp lắm rồi mà Nguyễn Tinh Trầm vẫn phải chiều theo ý anh, nâng cao giọng hơn chút: “Về sau em không trốn anh nữa. Anh buông ra trước, được không?” Còn thế nữa, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ. Cố Húc không hài lòng tí nào. Đôi mắt tựa chú nai con của cô gái nhỏ cứ chớp chớp nhìn anh như sắp khóc đến nơi. Hết cách, anh đành thả lỏng tay. Có điều, lúc buông, anh vẫn tranh thủ vuốt tay thêm cái. Sau đó, anh khàn giọng nói: “Còn dám trốn anh, anh sẽ hôn em trước mặt mọi người.” Tác giả có lời muốn nói: Tinh Tinh của chúng ta ngoan lắm, sao kháng cự được cún Cố lắm thủ đoạn?