Edit: Cải Trắng Coi Cố Húc như người bình thường, đáp lại lời tỏ tình của anh? Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác nhìn Tô Mạt. Cô chưa hề nghĩ tới khía cạnh này, hay nói chính xác hơn thì phải là… trước nay không nghĩ đến việc coi Cố Húc như một người bình thường. Từ lúc biết Cố Húc đến nay đã tròn mười năm rồi. Năm 15 tuổi, cô nhận được thư trả lời của Cố Húc và giờ đã 26 tuổi, ngót nghét sắp mười một năm trôi qua. Cô coi Cố Húc như một vị thần, là đấng cứu rỗi mình, là khao khát của bản thân nhưng chẳng bao giờ tưởng tượng đến một ngày mình cư xử với anh như người bình thường. Nếu coi Cố Húc như người bình thường, đáp lại lời tỏ tình của anh, khung cảnh ấy sẽ ra sao đây? Nguyễn Tinh Trầm vòng hai tay ôm chân, trầm ngâm. Cô không phải người chưa từng được tỏ tình. Nguyễn Tinh Trầm xinh đẹp từ bé, lên cấp hai đã bắt đầu có người thích. Hồi cấp hai có người trộm đi theo đưa cô về nhà, có người lén lút đặt đồ ăn vặt trên bàn học của cô. Đến cấp ba thì các nam sinh to gan hơn chút, không lén lút nữa mà nhờ người đưa thư tình cho cô hoặc thổ lộ trực tiếp. Rồi sau này… Lên đại học, đi làm. Theo độ tăng của tuổi, số lượng những người đàn ông chất lượng tốt, thành thục ngày càng nhiều. Nhưng khi bọn họ thổ lộ với cô, cô chưa từng sinh ra chút cảm xúc khẩn trương nào. Nguyễn Tinh Trầm luôn nhẹ giọng cảm ơn, bình tĩnh từ chối. Dáng vẻ ấy cực kỳ lưu loát. Chỉ khi đối mặt với Cố Húc. Cô mới không bình tĩnh nổi. Cô căng thẳng, sợ hãi, không dám đặt niềm tin. Thậm chí, cô còn có suy nghĩ muốn chạy trốn. Cô không hề nghĩ đến việc Cố Húc thích mình, càng không có suy nghĩ đối xử với anh như người bình thường. Anh ấy là Cố Húc. Là người đàn ông mà cô dành tình cảm cho suốt mười mấy năm, là người cô tôn lên làm vị thần soi sáng cuộc đời mình. Sao cô có thể đối đãi với anh như một người bình thường được? Thậm chí, đến giờ cô vẫn mông lung, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ đẹp tự bản thân huyễn hoặc. Tỉnh giấc. Mọi thứ sẽ quay trở lại như lúc ban đầu. “Mạt Mạt…” Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, vẻ mặt do dự hiếm khi bộc lộ ra trước mặt người khác. Cô hơi cắn môi, khuôn mặt trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống. Cô không coi Cố Húc như người bình thường được, cũng không thể coi mối quan hệ ấy thành quan hệ yêu đương thường tình. Từ năm 16 tuổi đến nay, cô làm gì cũng đều tiến bước không lùi, duy chỉ khi đối mặt với Cố Húc, vừa nhát gan vừa bối rối. Với cô, anh rất đặc biệt. Chính vì đặc biệt, nên cô không thể cư xử với anh bình thường như bao người. Huống hồ… Nguyễn Tinh Trầm nhìn Tô Mạt, sắc mặt dần trở nên phức tạp, đến cảm xúc cũng trùng xuống: “Mạt Mạt, cậu biết đấy, tớ có bệnh.” “Tớ…” Cô hé miệng, muốn nói lại thôi, lần nữa cúi đầu vùi mặt vào đầu gối. Hàng lông mi xinh đẹp khép hờ. Ánh đèn chiếu xuống người Nguyễn Tinh Trầm. Cô cuộn tròn cả người lại, mô phỏng như mình đang ở trong một không gian cực kỳ bé nhỏ. Dù biết rõ lòng anh, bản thân cũng thích anh nhưng lại chậm chạp không đồng ý. Bỏ hết những lo lắng phù phiếm bên ngoài đi thì còn một nguyên nhân sâu xa nữa. Cô có bệnh. Cả về mặt tâm lý lẫn sinh lý. Dù giờ trông Nguyễn Tinh Trầm có vẻ không vấn đề gì nhưng bản thân cô biết rõ, mình có bệnh. Cô không thể đảm bảo khi ở bên Cố Húc mình có tái phát bệnh hay không. Cô không muốn Cố Húc nhìn thấy dáng vẻ chật vật ấy, càng không muốn cho anh biết đến quá khứ tối tăm. Cô… Không gánh vác nổi kết quả đó. Nghe vậy, tim Tô Mạt nhói đau, hốc mắt cay cay khó chịu. Cô ấy không nói lời nào, chỉ giang tay ôm lấy Nguyễn Tinh Trầm. Cảm nhận được cảm xúc của cô không ổn định, cả người run rẩy, Tô Mạt vươn tay vỗ nhẹ lưng cô, vỗ về dòng cảm xúc ấy. Đợi Nguyễn Tinh Trầm thả lỏng tâm trạng, Tô Mạt mới dịu dàng nói: “Tinh Tinh, mọi chuyện đã qua lâu rồi. Không phải cậu đến gặp bác sĩ tâm lý rồi sao?” “Bệnh của cậu khỏi rồi.” Nguyễn Tinh Trầm run rẩy, không dám ngẩng đầu, cứ vùi cả đầu vào sau đầu gối, thấp giọng nói: “Nhưng tớ sợ…” Nhỡ tái phát thì làm sao? Nhỡ lúc cô với Cố Húc ở bên nhau, bệnh tái phát thì phải làm sao? Nghĩ đến đó thôi, con ngươi trong suốt của cô bỗng trở nên mờ đục như có gì đó chắn ngang. Nhìn dáng vẻ của Nguyễn Tinh Trầm, Tô Mạt đặt hai tay lên vai cô, ngồi dậy. Sau đó, cô ấy cau mày, nghiêm túc nói: “Tinh Tinh, cậu đừng tự dọa bản thân nữa. Bệnh của cậu đã khỏi từ lâu rồi. Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm, trước kia cậu đâu để tớ đụng vào người, nhưng giờ cậu không bài xích tớ đụng chạm nữa…” Xong, cô ấy lại nhớ ra thêm chuyện nữa, tiếp tục nói: “Không phải lúc trước cậu phải diễn một cảnh thân mật với Cố Húc sao? Thế trong cảnh phim ấy, bệnh của cậu có tái phát không?” Cảnh thân mật kia? Nguyễn Tinh Trầm ngẩn người, nhớ lại cảnh đó… Lúc mới diễn, cô không tài nào chấp nhận nổi. Áp lực dồn dập khiến cô khó thở. Nhưng sau khi được Cố Húc cổ vũ và chỉ bảo, cô đã không để vấn đề gì xuất hiện nữa. Mặc dù tay Cố Húc bóp eo cô, mặt anh chôn ở hõm vai, cắn vành tai, môi hôn lên trán nhưng cô không đẩy ra. Có lẽ… cô thật sự không sao hết. Giống như lời Tô Mạt nói, bệnh của cô đã khỏi. Tô Mạt cảm nhận được tâm trạng u ám đang quẩn quanh Nguyễn Tinh Trầm dần tiêu tan, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói tiếp: “Tinh Tinh, cậu phải nhớ kỹ rằng, anh ấy không phải người khác, anh ấy là Cố Húc.” Nguyễn Tinh Trầm ngơ ngác nghe bạn nói. Đúng vậy. Anh không phải người khác. Anh là Cố Húc, là người cô thích mười năm nay. Cố Húc chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô. Một khi đã vậy, cô sợ hãi điều gì? Đôi mắt mịt mờ dần dần sáng tỏ. Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu nhìn Tô Mạt, khàn giọng nói: “Mạt Mạt, giờ tớ nên làm thế nào?” Tô Mạt biết, người con gái trước mặt mình vẫn bất an. Chắc hẳn do yêu thầm một người quá lâu nên tự dưng được chính người đó tỏ tình, xen lẫn tâm trạng vui sướng và kích động là chút lo lắng, khẩn trương. Tuy cô chưa từng trải qua cung bậc cảm xúc ấy nhưng vẫn hiểu được tâm trạng Tinh Trầm. Tinh Tinh của cô luôn là như vậy. Mặc dù nhìn bề ngoài rất mạnh mẽ, đao thương bất nhập nhưng lòng dạ lại yếu đuối hơn bất cứ ai. Lúc hai người vừa mới quen nhau, Tinh Tinh đối xử với ai cũng lạnh lùng, không thích nói chuyện cười đùa, nhìn trông như núi băng vậy. Do cô thấy Tinh Tinh quá đẹp nên to gan, mặt dày mày dạn quấn lấy người ta, cứ tan học là chạy đến trước mặt Nguyễn Tinh Trầm. Nhưng Tinh Tinh chẳng ư hử gì, thậm chí, có rất nhiều bạn trong lớp cảm thấy cô đang mặt nóng dán mông lạnh. Khi đó, cô xấu hổ vô cùng, không được đáp lại nên không chạy đến trước mặt người ta nữa. Nhưng có một lần, sau khi tan học cô bị đám lưu manh vây lấy trong hẻm nhỏ, rất nhiều người nhìn thấy mà chẳng một ai dám tiến lên. Chỉ có Tinh Tinh của cô hệt chú chiến sĩ nhỏ, cầm gậy đi tới. Nếu lúc đó Tinh Tinh không xuất hiện, cô không biết mình sẽ có kết cục như nào nữa. … Hồi ức trong đầu ngừng lại. Ánh mắt Tô Mạt nhìn Nguyễn Tinh Trầm trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, dịu dàng nói: “Tinh Tinh, cậu thật sự không muốn ở bên cạnh anh ấy hả?” Hàng lông mi dài của Nguyễn Tinh Trầm rung lên. Một lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tớ muốn…” Giọng điệu nghe buồn buồn, hơi nghẹn ngào: “Tớ muốn.” Đương nhiên cô muốn đến bên Cố Húc. Đây là người đàn ông cô thích mười mấy năm, sao lại không nghĩ tới việc đó chứ? Cô trộm để ý tất cả tin tức liên quan đến anh, thậm chí còn dùng tài khoản phụ để theo dõi các fan cp chuyên phát đường. Khi không có ai ở cạnh, cô rất hay vào weibo anh để xem hoặc load lại vòng bạn bè, nghĩ không biết anh đang làm gì. Đêm nào cô không ngủ được đều lôi video của anh ra xem, nghe giọng anh mới ngủ nổi. Cô nghĩ đến hết. Cái gì có thể mơ mộng đều tưởng tượng. Nhưng, cô vẫn phân rõ được đâu thực đâu ảo, cũng tự hiểu khoảng chênh lệch giữa mình và Cố Húc. Vì vậy, dù thích anh, cô vẫn có thể thản nhiên đứng trước mặt anh chào một câu “Thầy Cố”, dù họ từng thêm wechat nhau, đến nhà nhau chơi, cùng ăn cơm lại cùng đón năm mới. Cô chưa bao giờ dám mơ tưởng sâu xa hơn. Có điều, giờ người đàn ông ấy lại nói thẳng sự thật với cô, mạnh mẽ tỏ tình, mạnh mẽ vuốt phẳng mọi nghi hoặc trong cô. Anh nói: “Anh không tốt như những gì em nghĩ đâu. Anh không phải người rộng lượng lương thiện gì, càng không phải một vị tiền bối tốt trong mắt em. Đối xử tốt với em, chăm sóc em, đơn giản là vì anh thích em…” Người cô thích vừa hay cũng thích cô. Đây là chuyện khiến người ta thoải mái cỡ nào chứ? Cô vừa cao hứng kích động lại lo lắng thấp thỏm. Lòng ngổn ngang quá nhiều cảm xúc khiến cô đang bay trên trời bỗng ngã thật mạnh xuống đất. Cô… không biết phải đáp lại lời tỏ tình của Cố Húc như thế nào. Thấy vẻ mặt đắn đo của Nguyễn Tinh Trầm, Tô Mạt dùng thêm lực ở tay, đè nặng trên vai. Cô cười tươi rói, giống hệt như khi ở hẻm nhỏ, lúc Tinh Tinh vươn tay ra với cô. Lúc trước, Tinh Tinh cứu cô, vậy giờ đổi lại, để cô giúp cô ấy. “Nếu thích thì không cần bỏ qua.” “Tinh Tinh, đời người quá ngắn ngủi, đừng để nửa sau bản thân phải sống trong hối hận.” “Coi như…” Tô Mạt nhìn Nguyễn Tinh Trầm, thấp giọng nói: “Hoàn thành giấc mơ của mình cũng được.” Nguyễn Tinh Trầm nghe bạn nói đến ngơ ngác. Đừng để nửa đời sau phải sống trong hối hận… Đúng thế! Nếu chỉ vì nhút nhát, thấp thỏm mà từ chối Cố Húc, chắc chắn nửa đời sau cô sẽ hối hận. Cô vẫn luôn muốn, vẫn luôn khao khát nó thì sao không thể thử ở bên cạnh Cố Húc. Vứt bỏ sự yếu đuối của bản thân, dũng cảm thử một chút, đến bên cạnh người đàn ông mình đã yêu mười mấy năm. Cho dù kết cục cuối cùng không đẹp. Nhưng ít nhất, cô đã từng thử, không phải sao? Có lẽ do thời gian Nguyễn Tinh Trầm im lặng quá dài, Tô Mạt nhẹ nhàng gọi: “Tinh Tinh…” Nhưng vừa gọi tên, người nãy giờ luôn cúi gằm mặt bỗng ngẩng lên, không còn do dự nữa. Cô híp mắt, trông tựa sáng tựa ánh mặt trời: “Mạt Mạt, cậu nói đúng. Nếu tớ lùi bước, chắc chắn về sau sẽ hối hận.” “Vậy thử đi.” Cô nhẹ giọng tự nói với bản thân. Coi như… hoàn thành giấc mơ yêu thầm, biến nó trở thành sự thật.