Edit: Chang Tô Mạt ở đầu kia điện thoại đợi mãi không thấy Nguyễn Tinh Trầm trả lời, không nhịn được khẽ gọi một tiếng, đợi người kia nhẹ nhàng trả lời mới hỏi tiếp: “Tinh Tinh, cậu sao thế?” “Không sao.” Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu tin nhắn ra xem nội dung rồi nhẹ giọng nói: “Thẩm Tinh Hà liên lạc với em rồi, anh ấy hỏi em mấy ngày nữa có muốn gặp nhau không.” Tô Mạt không thấy bất ngờ gì khi biết lúc về người đàn ông đó liên lạc với Tinh Tinh. Do dự một lúc, cô hỏi: “Vậy cậu muốn đi không?” Ngừng một lúc, cô bổ sung thêm: “Nếu cậu thấy ngại thì tớ đi cùng với nhé? Dù sao thì tớ với anh ấy cũng nhiều năm rồi chưa gặp.” “Không cần đâu.” Nguyễn Tinh Trầm thấy hơi bất đắc dĩ, cười nhẹ: “Tớ không thấy ngại mà.” “Cũng phải.” Tô Mạt không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay thở dài: “Nếu thấy ngại thì cũng là hot boy có tiếng của trường A thấy ngại.” Có lẽ là do giờ nhiều tuổi, cô không nhịn được nhớ lại quãng thời gian ở trường học, mở miệng nói: “Thẩm Tinh Hà theo đuổi cậu từ cấp ba, từ Nhất Trung theo đến tận đại học A, dãi nắng dầm mưa nhiều năm như vậy, khiến mấy cô gái nhỏ trong kí túc xá bọn tớ cảm động muốn khóc.” “Còn cậu lại không hề rung động.” “Tớ nhớ lúc tốt nghiệp anh ấy có hỏi cậu có muốn cùng đi nước ngoài không, cậu không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn.” “Ba năm nay, ai cũng không thể liên lạc được với anh ấy, bọn tớ cứ nghĩ anh ấy sẽ không quay về nữa.” Nguyễn Tinh Trầm không ngắt lời, cứ ngồi nghe cô ấy lải nhải liên tục, thỉnh thoảng “Ừm.” một tiếng. Cô chưa từng thích Thẩm Tinh Hà nên không muốn cho anh ta bất cứ hi vọng và hứa hẹn nào. Mọi quyết định của Thẩm Tinh Hà không liên quan đến cô. “Tinh Tinh, cậu có biết vì sao năm đó Thẩm Tinh Hà lại muốn ra nước ngoài không?” Chẳng biết Tô Mạt đang nghĩ cái gì mà bật thốt ra câu đó. Nguyễn Tinh Trầm không biết gì về chuyện này. Thành tích chuyên môn của Thẩm Tinh Hà đứng đầu Viện Y học của đại học A. Anh là báu vật trong lòng tất cả thầy cô ở Viện Y học đại học A, còn chưa tốt nghiệp đã có lời mời từ bệnh viện bậc nhất trong thành phố A, tương lai đầy triển vọng. Vậy nên lúc đầu cô không thấy lạ gì với việc anh ta rời thành phố A tới nước Mỹ xa xôi. Nhưng mà trước giờ cô không có sở thích nghe ngóng chuyện của người khác, nên thấy lạ cũng không đi hỏi. “Vì sao?” “Anh ấy…” Nghĩ tới tin tức mình nghe ngóng được từ chỗ bạn bè, Tô Mạt mím môi. Cuối cùng cô chọn không nói ra, giả vờ nói cười thoải mái: “Không có gì, không có gì đâu, nước Mỹ có đồ ăn ngon, tiền lương lại cao, người ta cũng thường đi đến các nơi cao mà.” Nói xong, cô chuyển chủ đề: “Vậy hai người định bao giờ gặp nhau?” “Gặp mặt có thể livestream cho tớ xem không? Dinh dưỡng bên Mỹ tốt, nếu nam thần biến thành đầu hói bụng bia thì tớ có thể xem anh ấy là cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ rồi(1).” (1)Cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ: Là một câu thành ngữ kinh điển được lấy ra từ “Thôn trang, đại tông sư”. Câu này được hiểu nôm na với ý nghĩa là: “Nếu mọi người chung sống giúp đỡ lẫn nhau thấy quá giày vò thì không bằng quên nhau đi để sống tự do tự tại.” “Ài, mối tình đầu đáng thương của tớ.” Cô hào hứng nói làm Nguyễn Tinh Trầm cũng không nhịn được, khẽ cười: “Mấy ngày này tớ không đi được, đã hẹn anh ấy ba ngày sau gặp nhau.” Vừa dứt lời Lâm Hạ đã tới gọi cô, nói là đạo diễn Hạ bảo cô qua bên đó. Nguyễn Tinh Trầm và Tô Mạt cũng không nói nữa, ngắt điện thoại rồi đi. ** Ba ngày sau. Nguyễn Tinh Trầm và Thẩm Tinh Hà hẹn ăn tối với nhau ở một nhà hàng nổi tiếng thành phố A. Nhà hàng này áp dụng chế độ phải là khách VIP đặt chỗ trước mới có bàn. Bình thường khách đến ăn không phú thì quý nên Nguyễn Tinh Trầm không phải ngụy trang. Cô mặc áo lông cừu cổ lọ màu trắng phối với quần jean xanh đen bó sát, đi giày bệt trắng. Tóc quăn hơi rối được cô buông xõa phía sau. Tay ôm theo một chiếc áo khoác lông màu đen, cô đi vào. Nếu không quay phim, Nguyễn Tinh Trầm sẽ không trang điểm. Dù không trang điểm nhưng tướng mạo cô vẫn đủ khiến người khác trầm trồ. Thấy cô, nhân viên phục vụ cũng vô thức hít sâu vào một hơi. Người phục vụ mở cửa. Trước khi rời đi, cậu còn cười nói: “Chị Nguyễn, đây là phòng bao của chị. Chúc chị dùng bữa vui vẻ.” Nguyễn Tinh Trầm nhìn nhân viên, cười nhẹ: “Cảm ơn.” Sau đó, cô không nói thêm gì nữa, đi vào bên trong. Phòng ăn kín được thiết kế theo phong cách cổ xưa. Cái đầu tiên đập vào mắt cô là một tấm bình phong rất lớn. Quay đầu nhìn hai bên tường có thể thấy trên ấy treo không ít tranh cổ, ngay cả đồ trang trí cũng là đèn cung đình vô cùng cổ kính. Mùi hương được đốt rất dễ chịu, không phải nước hoa cũng không phải huân hương, mà là hương liệu. Cô nhìn lướt qua bốn phía, tìm thấy hương liệu được đốt trong một lư hương hình hoa sen. Nguyễn Tinh Trầm không đi vào ngay mà đứng ở bên ngoài bình phong. Từ chỗ cô đứng, có thể nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ xuyên qua tấm bình phong. Cửa sổ trong phòng đang mở. Mái tóc mềm mại của người đàn ông đó bị gió thổi tung trông hơi rối. Đứng đây cô không thấy được chính diện anh ta, chỉ thấy một bóng lưng cao ngạo lại hơi đơn độc, tách mình khỏi thế giới bên ngoài. Dường như nghe được âm thanh nên anh ta đứng lên đóng cửa sổ trước, dùng ngón tay dài nghiền đầu mẩu thuốc lá. Sau đó, anh ta xoay người nhìn xuyên qua bình phong,  thấy bóng dáng của Nguyễn Tinh Trầm, nhẹ nhàng nói “Em đến rồi à.” Giọng nói của người đàn ông du dương lại thành thục. Anh ta nhanh chóng bước ra khỏi tấm bình phong, đi tới trước mặt Nguyễn Tinh Trầm. Ngay lập tức, trước mặt cô xuất hiện một người cao xấp xỉ 1m86, mặc áo len cao cổ màu trắng dễ chịu, dưới là quần bò thoải mái. Thậm chí ánh đèn phía sau anh ta cũng gần như bị che khuất. Nguyễn Tinh Trầm không thấp nhưng lúc nhìn anh ta vẫn phải ngửa đầu. Lúc cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Hà, người trước mắt này đã không còn dáng vẻ ngây ngô của chàng thiếu niên trong trí nhớ, thay vào đó là hình tượng người đàn ông trưởng thành. Khoảng thời gian ba năm đã khiến anh ta rũ bỏ hoàn toàn vẻ ngây ngô non nớt. Năm tháng đã biến anh ta thành một người trầm ổn và chín chắn. Trước đây, anh ta không đeo kính nhưng giờ lại mang một chiếc kính gọng vàng. Trên người anh ta thoang thoảng mùi thuốc lá. Thẩm Tinh Hà mặc cho Nguyễn Tinh Trầm đánh giá mình, còn anh ta lại cúi thấp đầu, trên khóe môi còn vương nụ cười, vừa nhìn thì thấy giống như là một người khiêm tốn. “Có phải anh thay đổi rất nhiều không?” Thẩm Tinh Hà cười nói. Sau đó, anh ta dẫn cô đến chỗ ngồi. Tuy đã ba năm không gặp nhưng thái độ của anh ta không hề xa cách mà giống như bạn bè vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Giọng điệu anh ta vô cùng thân thiết: “Anh còn lo là em không tìm được chỗ này, định đi xuống dưới đón em.” “Biết em không thích ăn cay nên anh đã gọi cho em món sườn xào chua ngọt, cá quế sốt hình con sóc, thêm một phần bít tết và rượu vang. Đồ tráng miệng là bánh ngọt vị matcha mà em thích. Anh xem phần đánh giá thấy mấy món này không tệ.” Vừa nói, anh ta vừa đưa menu cho cô, cười mỉm: “Em xem thử xem có muốn gọi thêm gì không?” Nguyễn Tinh Trầm nhận lấy thực đơn nhưng không xem, lắc đầu nói: “Đồ anh gọi đã đủ rồi.” Nguyễn Tinh Trầm không tài nào tỏ ra ung dung được như Thẩm Tinh Hà. Mãi mà cô không thể học nổi cách chung đụng hòa hợp với người khác. Mặc dù cô đã ở trong giới giải trí phức tạp được ba năm nhưng vẫn chưa học được cách ứng xử khéo léo với mọi người. Đối với người xa lạ, cô có thể biểu hiện thiện ý, đối với mình không thích, cô thường không quan tâm. Nhưng cô không thể lờ được anh ta, người đã thích mình nhiều năm và còn đối xử với mình rất tốt. Cô dùng hai tay ôm ly nước uống một ngụm. Hương vị chua chua của chanh làm cô tỉnh táo hơn. Suy nghĩ một lát, cô miễn cưỡng mở lời: “Sao anh lại muốn quay về?” “Lúc đầu ra nước ngoài anh cũng không có ý định ở lại đó. Vừa hay, đề tài nghiên cứu của anh đã làm gần xong mà ở thành phố A có lời mời không tồi nên anh quay về.” Thức ăn được đưa lên rất nhanh. Thẩm Tinh Hà vừa nói xong đã có người lục đục đưa đồ ăn vào. Anh ta rất biết cách chăm sóc cô, giúp lau bát đũa rồi lại gắp đồ ăn cho cô. Vừa ăn, Thẩm Tinh Hà vừa quan sát Nguyễn Tinh Trầm. Cô giống hệt như trước kia, không chịu tiếp xúc với người khác, ngay cả tư thế ngồi cũng rất nghiêm chỉnh. Sau khi đánh giá được sơ bộ, Thẩm Tinh Hà giấu tâm tư trong lòng, không nhiều lời. “Là bệnh viện bậc nhất à?” Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi. Nguyễn Tinh Trầm không bất ngờ lắm khi thấy anh gật đầu. Trước đây, lúc Thẩm Tinh Hà mới tốt nghiệp cũng đã nhận được lời mời của bệnh viện bậc nhất. Bây giờ, trên người anh ta lại được mạ thêm một lớp kim của nước ngoài, có thể tới bệnh viện bậc nhất cũng không có gì lạ. Có lẽ là do biết bạn cũ tìm được công việc tốt nên cô thấy nói chuyện tự nhiên hơn nhiều. Cô cười, giọng cũng dịu dàng hơn: “Khoa ngoại của bệnh viện bậc nhất rất tốt, anh…” “Anh không chọn khoa ngoại.” Thẩm Tinh Hà ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tinh Trầm, khẽ cười: “Anh chọn khoa tâm lý.” “Hả?” Nguyễn Tinh Trầm kinh ngạc nhìn anh ta, hình như không nghe rõ “Anh… anh nói gì?” *** Phòng ăn bên cạnh. Cố Húc mặc một thân quần áo đen ngồi trên ghế sofa. Anh cầm điện thoại trong tay, trông như thờ ơ không để ý tới nhưng nếu để ý kỹ có thể thấy anh đã nhiều lần mở wechat lên, đầu ngón tay cứ khựng lại trên ảnh Nguyễn Tinh Trầm. Tin nhắn cuối cùng là câu “chúc ngủ ngon” của cô mấy hôm trước. Đã ba ngày nay, cô gái nhỏ không liên lạc với anh. Không hỏi anh khỏe không cũng như anh đang làm gì. Không chào buổi sáng, buổi trưa, buổi tối, cái gì cũng không. Lần đầu tiên trong đời, Cố ảnh đế luôn tự thấy sức quyến rũ của mình không gì sánh được lại bắt đầu nghi ngờ sức quyến rũ này, còn nghi có phải mình nghĩ sai rồi không, cô gái nhỏ vốn không thích anh. Thích anh mà cư xử thế này sao? Trang Chu ngồi cạnh Cố Húc, nhìn biểu cảm “cả thế giới nợ tôi mấy trăm triệu”  của anh mà không sợ chết lại gần bảo: “Tôi nói này lão Cố, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật Đông Tử, sao cậu không đưa cô gái nhỏ qua đây? Vì cậu mà bọn tôi đã chọn chỗ này đấy.” “Cậu được lắm, giấu giấu diếm diếm, chả nhẽ bị bọn này nhìn thì mất đi một miếng thịt hả?” Trước đây, nếu nghe được câu này thì chắc chắn Cố Húc sẽ buông lời độc địa chết người nhưng hôm nay anh không có tâm trạng. Anh thản nhiên liếc nhìn Trang Chu rồi cất điện thoại, đi ra ngoài. “Cậu đi đâu thế?” Trang Chu ở phía sau hỏi. “Nhà vệ sinh.” Cố Húc nói xong liền đi ra ngoài. Anh là khách quen của nhà hàng nên không cần người chỉ đường. Trên đường đi, anh nghe được không ít lời bàn tán của nhân viên phục vụ về anh, thậm chí có mấy cô gái còn đỏ mặt. Anh không để ý đến bọn họ, sầm mặt đi thẳng. Nhưng vừa mới đi đến gần phòng ăn khác, anh đã thấy hình bóng quen thuộc mà anh hằng nhớ nhung sau cánh cửa.