Mưa rơi tí tách bên ngoài, khiến cho Tây An lung linh sương khói hệt như Giang Nam. Rõ ràng đang ở đất Tam Tần, vậy mà lại không nhìn thấy thành cổ Trường An. Cửa hàng bánh bao nước nhà họ Mễ cực kỳ nhỏ, người chen người, không khí rất huyên náo, có vẻ như công việc làm ăn khá tốt. Một người đàn ông ngồi trong góc, trông rất trí thức, dung mạo bình thường, không thể nói là khó coi nhưng lại giống kiểu người gặp một lần rồi quên. Anh mặc chiếc áo blouse chỉ dùng trong phòng thí nghiệm, không cài cúc áo, chỉ để mở như vậy lộ ra áo sơ mi trắng và quần dài bên trong. Vô cùng gọn gàng sạch sẽ, mọi thứ đều hòa hợp nhưng lại cực kỳ không ăn nhập với môi trường xung quanh. Thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang chỗ anh ngồi, thậm chí còn có người bưng bát chờ đến lượt mình. Việc làm ăn ở đây thực tốt, tốt một cách kỳ lạ. Chủ tiệm bưng tới một bát bánh bao nước, người đàn ông đó nhận lấy, cầm đôi đũa dùng một lần lên, tách ra, rồi xoa xoa hai chiếc đũa với nhau cho rơi hết những mạt gỗ xuống. Anh cúi đầu, yên lặng ăn bữa trưa. Thói quen ăn uống của anh trước giờ vẫn rất tốt, khi bắt đầu cầm đũa là không nói chuyện. Đương nhiên bàn này chỉ có mình anh ngồi, vị trí hai bên đều trống không, cũng sẽ chẳng có ai nói chuyện phiếm với anh. Xung quanh có mấy thanh niên đang thảo luận về tình hình kinh tế vùng châu thổ sông Trường Giang. Sau một quãng thời gian trì trệ, hiện giờ đang có một nhóm chủ đầu tư Hoa Kiều không ngừng rót vốn vào, xem ra là định đầu tư dài hạn. Anh tùy ý nghe, thầm nghĩ, những việc này là sở trường của Mai Hành, giao công tác vận động hành lang cho cậu ta xử lý, anh hoàn toàn không phải lo lắng gì nữa. "Thầy Châu Sinh." Có người chạy từ cửa vào, thu ô xong bèn đi vào trong, là Hà Thiện: "Em sẽ phụ trách việc sạc điện thoại cho thầy mỗi ngày, được không ạ? Chỉ cần thầy thường xuyên mở điện thoại 24/24 cho em thôi." Anh ta có lẽ đã vội vã chạy một quãng đường dài tới đây, ống quần đều đã ướt sạch. “Em tìm thầy đã mấy nơi rồi, nếu không nhìn thấy xe của Viện nghiên cứu không biết còn phải tìm kiếm bao lâu nữa." Hà Thiện vẫn chưa nói hết, điện thoại trong túi của Hà Sinh Thần bỗng reo vang. Hà Thiện ngừng lại, anh biết đây là điện thoại cá nhân của Châu Sinh Thần, chỉ khi cô ở nhà có chuyện thì mới reo. Châu Sinh Thần nghe điện thoại, bỗng đứng dậy. Anh sải bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến Hà Thiện đang đứng bên cạnh bàn của mình. Đến khi anh lên xe nổ máy, Hà Thiện vẫn cứ ngây người nhìn chiếc xe cứ thế phóng đi, á khẩu không nói nên lời. Bên ngoài cửa sổ vẫn còn mưa. Anh ngồi bên giường của cô. Hệt như hai tháng trước, cô vẫn ngủ, tựa như đang sống trong giấc mơ của chính mình. Nếu không có cuộc gọi điện chiều nay thì có lẽ Châu Sinh Thần thậm chí không dám tin cô đã từng tỉnh lại vài giây. Có lẽ vì không nhìn thấy anh, cô lại ngủ mất, anh cũng không vội vàng, đợi cho đến khi cô tỉnh lại. Đôi mắt Châu Sinh Thần trong suốt như nước. Lặng lẽ nhìn cô. Một lúc lâu sau, lông mi của Thời Nghi khẽ động đậy, dường như cảm thấy anh đang ở bên, ngón tay cũng khe khẽ cử động. "Thời Nghi?" Anh nắm tay cô, gọi khẽ. Cô nghe thấy tiếng anh, rất muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt dường như quá nặng, trong một chốc không thể mở nổi. "Đừng vội, chầm chậm thôi." Thời Nghi từ trong bóng đêm dài dằng dặc, cuối cùng cùng nhìn thấy một tia sáng. Anh sợ cô mới tỉnh lại sẽ không quen, vì thế ánh sáng trong phòng cũng được điều chỉnh rất yếu, yếu đến mức mới đầu cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ mờ của anh, dần dần thích nghi được mới có thể nhìn rõ lông mày của anh. Cô muốn nói rằng, mình đã bước ra khỏi giấc mơ để tỉnh lại vì muốn nhìn thấy anh. Giấc mơ lần này giống như vòng luân hồi của kiếp trước, rất đẹp, nhưng cô... muốn nhìn thấy anh. Cô sợ anh đợi, đợi cho đến lúc không chịu nổi. Thời Nghi muốn nói chuyện, nhưng vì hôn mê quá lâu khiến cô rất khó mở miệng, chỉ có thể cử động môi khe khẽ. "Đây là ở Tây An." Anh khẽ nói, vừa bình yên vừa dịu dàng. "Về sau chúng ta sẽ sống ở đây." Tây An? Trường An… Trong mắt cô, có một sự xúc động khó che giấu. Châu Sinh Thần khẽ cười: "Muốn cưỡi ngựa trong thành rất khó, nhưng anh vẫn có thể đưa em đi khắp nơi đây." Thời Nghi sững người, trong khoảnh khắc ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ. Anh nắm tay cô áp lên mặt mình. Ngón tay cô từ lông mày của anh, lần tới sống mũi. Mỗi tấc, đều rất chậm. Tất cả mọi thứ, đều không một chút thay đổi. ... "Thượng Lâm Phú" anh viết xong rồi, không thiếu một chữ nào." Anh khẽ nói. Cô cười, nước mắt cứ thế chảy xuống. "Cốt cách mỹ nhân, có những người có vẻ đẹp bên trong, nhưng lại không có vẻ đẹp bề ngoài, một số thì chỉ có vẻ đẹp bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Người trong thế gian này, đa số tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bên ngoài mà không thể hiểu thấu phẩm chất, cốt cách bên trong..." Giọng của anh trong trẻo như nước, nhắc lại lời cô đã viết ở bìa trong cuốn sách. "Thời Nghi, gọi tên anh đi." Mắt cô nhòe đi, không còn nhìn rõ anh nữa. Nhưng lại bị giọng nói của anh mê hoặc, mở miệng gọi tên anh: "Châu Sinh Thần..." Anh đáp lại, khe khẽ nói: "Anh nghĩ, hẳn là anh đã dùng thân thể mỹ nhân này để đổi lấy vẻ khuynh quốc khuynh thành cho em, để em có thể nhớ ra anh, để em có thể mở miệng, gọi tên anh." Cô cười, những lời ướt át này thật không giống anh. Châu Sinh Thần cũng cười: "Có vẻ như, cũng không quá lỗ vốn đâu nhỉ." "Vậy..." Cô giả vờ nhíu mày: "Kiếp sau thì..." Anh không nhịn được cười: "Em cứ tiếp tục khuynh quốc khuynh thành, cái này... anh cũng không cần lắm." Thời Nghi cười khẽ, nhìn anh. Cô nghe thấy anh nói: "Anh không nhớ ra, nhưng anh tin. Thời Nghi, tất cả những gì em viết ra, anh đều tin.” Cuộc đời như mộng, vui được là bao. Ngàn năm quạnh quẽ, xương trắng thành bùn, duy chỉ Thời Nghi, là anh mong cầu.