Hơi nóng ngột ngạt của London tuần này hiển nhiên đã đưa ra sự dụ dỗ trong vài cuộc gặp gỡ nơi xã hội. Tác giả đây thấy Prudence Featherington chết ngất tại vũ hội Huxley, nhưng không thể nhận thức rõ được là do tạm thời mất đi tư thế cân bằng vì sức nóng, hay do sự hiện diện của Cậu Colin Bridgerton, người đã cắt đứt khá nhiều sự đeo đuổi từ đầu đến cuối của giới thượng lưu kể từ khi trở về từ Lục địa. Sự nóng bức trái mùa cũng gây nên thương vong cho Quý bà Danbury, người rời khỏi London vài ngày trước, quả quyết rằng con mèo của bà (một con vật lông lá dài thòng, rậm rạp) không thể chịu đựng được thời tiết như thế. Thật đáng tin tưởng là bà đã di cư xuống quê nhà ở Surrey. Ai đó có thể đoán Công tước và Nữ Công tước Hastings không bị ảnh hưởng bởi sự tăng cao nhiệt độ; họ đang ở xuôi theo bờ biển, nơi mà cơn gió luôn đem lại thoải mái. Nhưng Tác giả đây không chắc chắn về sự dễ chịu ấy, đối lập với sự tin tưởng luôn được ưa thích, Tác giả không có những điệp viên trong tất cả mọi căn nhà, và dĩ nhiên không cả ở ngoài London! Quý bà Whistledown, Thời báo Xã Hội, 2 tháng Sáu năm 1813. Thật là kỳ lạ, Simon ngẫm nghĩ, làm thế nào họ đã cưới được hai tuần lễ, thế mà đã rơi vào những cách thức và thói quen dễ chịu. Lúc này, anh chân trần đứng trước ngưỡng cửa phòng thay phục trang của mình, đang nới lỏng cà vạt khi quan sát vợ anh chải tóc. Và anh đã làm chính xác những việc như thế vào hôm qua. Có gì đó êm ái dễ chịu lạ kỳ trong việc ấy. Và cả hai lần, anh nghĩ với nụ cười đểu, anh đang lên kế hoạch làm thế nào để quyến rũ cô trên gường. Hôm qua, tất nhiên, anh đã thành công. Quăng cái cà vạt được thắt thành thạo nằm rũ xuống và bị quên lãng trên sàn nhà, anh bước tới trước. Hôm nay anh cũng sẽ thành công. Anh dừng lại khi tới bên cạnh Daphne, ngồi lên mép bàn trang điểm của cô. Cô ngước lên nhìn anh và chớp mắt nghiêm nghị. Anh chạm tay vào cô, những ngón tay họ bao phủ xung quanh tay cầm của bàn chải tóc. "Anh thích nhìn em chải tóc." Anh nói. "Nhưng anh thích tự mình làm việc đó hơn." Cô soi mói nhìn vào anh trong một kiểu cách chăm chăm kỳ lạ. Rồi chậm rãi, cô buông cái bàn chải ra. "Anh đã xong hết việc với các bản kê khai rồi chứ? Anh đã ở riêng với người quản lý điền trang trong một khoảng thời gian khá dài." "Phải, chuyện đó thật tẻ ngắt nhưng lại cần thiết, và–" Gương mặt anh đông cứng. "Em đang nhìn gì vậy?" Đôi mắt cô trượt khỏi mặt anh. "Không gì cả." Cô nói, giọng nhát gừng gượng gạo. Anh khẽ lắc đầu, cử động nhắm vào chính bản thân anh hơn là cho cô, rồi anh bắt đầu chải mái tóc cô. Trong một khoảnh khắc, trông có vẻ như cô đang chăm chú vào môi anh. Anh chiến đấu với sự thôi thúc phải rùng mình. Trong suốt thời thơ ấu, mọi người đều chòng chọc vào miệng anh. Họ chằm chằm trong sự chú tâm kinh hãi, đôi lúc còn dí mắt thẳng vào anh, nhưng luôn quay trở lại miệng anh, cứ như không thể nào tin được một đặc điểm trông có vẻ bình thường, lại có thể phát ra những tiếng lắp bắp. Nhưng anh hẳn phải tưởng tượng ra những chuyện ấy. Tại sao Daphne cần phải nhìn vào môi anh? Anh nhẹ nhàng kéo cái bàn chải dọc theo mái tóc cô, để những ngón tay anh cũng trượt xuyên qua những lọn tóc mượt mà. "Em có buổi trò chuyện tốt đẹp với Bà Colson chứ?" Anh hỏi. Cô nao núng. Đó chỉ là một động tác rất khẽ, và cô giấu nó khá tốt, nhưng dù sao anh cũng chú ý thấy. "Vâng." Cô nói. "Bà hiểu biết rất nhiều." "Bà ấy nên thế. Bà đã luôn ở đâ–Em đang nhìn cái gì?" Daphne gần như nhảy dựng lên khỏi ghế. "Em đang nhìn vào tấm gương." Cô khăng khăng. Điều đó đúng, nhưng Simon vẫn nghi ngờ. Mắt cô đã bất động và chăm chú, tập trung vào một điểm duy nhất. "Như em đang nói," Daphne vội vàng lên tiếng, "em chắc rằng Bà Colson sẽ chứng minh sự vô giá của mình, khi em cần thích nghi với công việc quản lý ở Clyvedon. Đây là một dinh thự lớn, và em có nhiều điều phải học." "Đừng gắng sức quá nhiều." Anh nói. "Chúng ta sẽ không trải qua nhiều khoảng thời gian ở đây." "Không ư?" "Anh nghĩ chúng ta sẽ chọn London làm nơi ở chính." Trước cái nhìn ngạc nhiên của cô, anh thêm. "Em sẽ được gần gũi với gia đình, ngay cả khi họ rời xuống thôn quê. Anh nghĩ em thích thế." "Vâng, dĩ nhiên." Cô nói. "Em nhớ họ. Trước đây chưa bao giờ em xa họ lâu đến thế. Hiển nhiên em luôn biết khi em kết hôn, em sẽ bắt đầu với gia đình của chính mình, và–" Một sự im lặng dễ sợ tràn tới. "À, bây giờ anh là gia đình của em." Cô lên tiếng, giọng nghe có chút khổ đau. Simon thở dài, mặt sau màu xám của cái bàn chải tạm thời dừng lại nơi mái tóc sẫm màu của cô. "Daphne." Anh nói. "Gia đình sẽ mãi là gia đình em. Anh không bao giờ có thể thay thế chỗ họ." "Phải." Cô đồng ý. Cô quay lại để đối diện với anh, đôi mắt như viên chocolate ấm áp khi cô thì thầm. "Nhưng anh có thể là điều gì đó hơn cả thế." Và Simon nhận ra tất cả các kế hoạch quyến rũ vợ anh thật đáng để bàn luận, vì rõ ràng là cô đang lên kế hoạch quyến rũ anh. Cô đứng dậy, chiếc áo choàng bằng lụa trượt khỏi vai. Bên dưới nó cô mặc một chiếc áo ngủ phù hợp, chiếc áo để lộ cũng nhiều như giấu kín. Một bàn tay to lớn của Simon tìm đường đến một bên ngực cô, những ngón tay anh tương phản rõ rệt với mặt vải màu xanh lá mạ của áo ngủ cô. "Em thích màu này, phải không?" Anh hỏi bằng một giọng khàn khàn. Cô mỉm cười, và anh quên cả thở. "Nó hợp với màu mắt em." Cô chọc. "Anh nhớ không?" Simon xoay sở để mỉm cười lại, mặc dù anh không biết anh đã làm bằng cách nào. Trước đây, anh chưa bao giờ nghĩ, một người có thể mỉm cười khi thở hắt ra vì thiếu oxi. Thảng hoặc, khát khao được chạm vào cô cũng đau đớn nhiều như khi đơn giản chỉ nhìn cô. Anh kéo cô lại gần hơn. Anh phải kéo cô lại gần hơn. Anh sẽ loạn trí mất nếu anh không làm thế. "Có phải em đang nói với anh," anh thì thầm dọc theo cổ cô, "rằng em mua nó chỉ để cho anh?" "Đương nhiên." Cô trả lời, giọng như mắt kẹt khi lưỡi anh lần theo dái tai cô. "Còn ai khác có thể thấy em trong chiếc áo này cơ chứ?" "Không ai cả." Anh thề, với tới tấm lưng nhỏ bé của cô, và ép chặt cô vào sự khuấy động của anh. "Không một ai. Không bao giờ." Cô trông hơi sửng sốt trước sự bùng nổ bất ngờ đầy sở hữu của anh. "Ngoài ra," Cô thêm vào, "đây là một phần tư trang của em." Simon rên rỉ. "Anh yêu tư trang của em. Anh ngưỡng mộ chúng. Anh đã nói với em chưa?" "Không với nhiều từ như thế này." Cô thở dốc. "Nhưng không quá khó để nhận ra điều đó." "Hầu hết," Anh nói, đẩy cô lại phía giường khi giật mạnh áo sơ mi anh ra, "anh thích em không có đám tư trang ấy hơn." Bất cứ thứ gì Daphne định nói – và anh chắc chắn cô định nói gì đó, vì môi cô hé ra theo một cách đáng mê mẩn nhất – đều bay biến khi cô ngã xuống giường. Simon lập tức che phủ cô. Anh đặt tay lên phía cả hai hông cô, rồi trượt lên, kéo tay cô cao khỏi đầu. Anh dừng lại nơi làn da trần phía trên cách tay cô, rồi nhẹ nhàng ấn vào chúng. "Em thật giỏi." Anh nói. "Giỏi hơn hầu hết phụ nữ khác." Daphne nhìn anh chỉ có chút tinh quái. "Em không muốn nghe về hầu hết phụ nữ khác." Bất chấp bản thân, Simon cười thầm. Rồi, với sự chuyển động nhanh như tia chớp, hai tay anh bay tới cổ tay cô và kẹp chặt chúng phía trên đầu cô. "Nhưng không," anh dài giọng, "giỏi bằng anh." Cô ngạc nhiên thở hổn hển, một âm thanh khiến anh cảm thấy gần như run rẩy, và nhanh chóng một tay anh xoay quanh cả hai cổ tay cô, để bàn tay tự do còn lại lang thang trên cơ thể cô. Và anh đã lang thang. "Nếu em không phải là người phụ nữ hoàn hảo," anh rền rĩ, trượt tới trên đường viền của chiếc áo ngủ quá hông cô, "vậy thì thế giới là–" "Dừng lại." Cô run giọng nói. "Anh biết là em không hoàn hảo." "Anh biết ư?" Nụ cười của anh đầy ám muội và ranh ma, khi tay anh lần xuống một bên mông cô. "Em chắc phải lầm lẫn, vì cái này" – anh véo nhẹ – "là hoàn hảo." "Simon!" "Và cho những cái này–" Anh vươn tới và khum một bên ngực cô bằng tay anh, mơn trớn núm vú xuyên qua lớp lụa. "Chà, anh không cần nói với em, anh cảm thấy như thế nào về những chuyện này." "Anh phát khùng rồi." "Hoàn toàn có thể." Anh tán thành. "Nhưng anh có sở thích tuyệt vời. Và em" – Anh đột ngột cúi xuống và day day môi cô – "nếm quá ngon." Daphne khúc khích, khó có thể kìm nén bản thân. Simon ngọ nguậy lông mày. "Em dám chế nhạo anh?" "Thường thì vậy." Cô trả lời. "Nhưng không khi anh để cả hai tay em kẹp chặt trên đầu như thế." Bàn tay tự do của Simon tiến tới làm việc với cái khóa quần anh. "Rõ là anh đã cưới một người phụ nữ với sự khôn ngoan tuyệt đối." Daphne chăm chăm nhìn anh với niềm kiêu hãnh và tình yêu, khi cô quan sát những lời nói dễ dàng dạo chơi khỏi môi anh. Nghe anh nói bây giờ, không ai có thể đoán được anh từng nói lắp khi còn nhỏ. Đây là người đàn ông xuất sắc cô đã kết hôn. Để vượt qua chướng ngại và đánh bật nó bằng sự tác động mạnh mẽ đầy quyết tâm – anh phải là người đàn ông mạnh mẽ nhất, có kỷ luật nhất mà cô từng biết. "Em thật vui vì đã lấy anh." Cô nói với sự dịu dàng vội vã. "Rất tự hào anh là của em." Simon bất động, rõ ràng ngạc nhiên trước vẻ bỗng dưng nghiêm trang của cô. Giọng anh trở nên thấp và khàn đi. "Anh cũng tự hào em là của anh." Anh giật mạnh quần. "Và anh sẽ cho em thấy anh tự hào như thế nào," anh lầm bầm, "nếu anh có thể cởi những thứ mắc dịnh này ra." Daphne cảm thấy một đợt bong bóng rộn rã tiếng cười khác đang dâng lên trong cổ họng cô. "Có lẽ nếu anh dùng cả hai tay..." Cô gợi ý. Anh trao cho cô cái nhìn kiểu Anh-không-phải-là-thằng-ngốc. "Nhưng việc đó đòi hỏi anh buông tay em ra." Cô nghiêng đầu e thẹn. "Sẽ thế nào nếu em hứa không di chuyển tay em?" "Anh thậm chí bắt đầu không tin em." Nụ cười của cô trở thành khêu gợi xấu xa hơn. "Vậy sẽ thế nào nếu em hứa sẽ di chuyển chúng?" "Giờ thì, điều đó nghe thú vị làm sao." Anh nhảy khỏi giường với một sự kết hợp kỳ lạ của vẻ duyên dáng và tràn trề năng lượng đến phát cuồng, rồi xoay sở để chính anh khỏa thân chỉ chưa tới ba giây. Nhảy lò cò ngược lại, anh căng cứng, với tất cả chiều dài ép vào cô. "Giờ thì, chúng ta đang ở đâu?" Daphne khúc khích lần nữa. "Ngay đây, em tin thế." "À há." Anh nói với vẻ buộc tội khôi hài. "Em đã không chú ý. Chúng ta đang ở" – anh trượt lên đỉnh của cô, sức nặng anh đè cô xuống tấm nệm – "ngay đây." Những tiếng khúc khích của cô lùng khùng trong cổ họng, bùng nổ thành tiếng cười giòn giã. "Không ai nói cho em biết không được phá ra cười một người đàn ông, khi anh ta đang cố quyến rũ em sao?" Nếu cô có bất cứ cơ hội nào để ngưng cười trước đó, giờ thì nó đã biến mất. "Ồ, Simon." Cô hổn hển. "Em yêu anh." Anh trở nên tuyệt đối bất động. "Gì cơ?" Daphne chỉ mỉm cười và chạm vào gò má anh. Bây giờ cô đã hiểu anh hơn. Sau khi đối mặt với việc bị chối bỏ từ khi còn là một đứa trẻ, anh có thể không nhận ra anh xứng đáng với tình yêu. Và anh có lẽ không chắc làm thế nào để trao tình yêu ấy lại. Nhưng cô có thể đợi. Cô có thể mãi đợi người đàn ông này. "Anh không cần phải nói gì cả." Cô thì thầm. "Chỉ cần biết rằng em yêu anh." Ánh mắt Simon chẳng hiểu bằng cách nào đó, trở nên vừa hơn cả vui mừng và bị chấn động mạnh. Daphne tự hỏi liệu đã từng có người nào thậm chí nói "Yêu" với anh trước kia. Anh lớn lên mà không có gia đình, không có sự chở che của tình thương và sự ấm áp mà cô đã nhận được. Giọng anh, khi anh tìm thấy nó, nghe khàn khàn và gần như vỡ vụn. "D-Daphne, anh–" "Shhh." Cô ngân nga, đặt một ngón tay lên môi anh. "Đừng nói bất cứ gì ngay bây giờ. Hãy đợi đến khi cảm thấy đúng lúc." Và rồi cô tự hỏi có lẽ nếu có khi nào cô đã nói những lời tưởng tượng đầy tổn thương nhất – với Simon, rằng việc nói ra có bao giờ đúng đắn? "Chỉ cần hôn em." Cô thầm thì vội vã, hối hả chuyển động như sợ sẽ có thể có một khoảnh khắc lúng túng ngượng ngùng. "Xin anh, hãy hôn em." Và anh hôn cô. Anh hôn cô với cảm xúc mãnh liệt, bừng cháy với tất cả đam mê cùng khát khao quyện hòa giữa họ. Môi anh, tay anh chẳng rời đi khỏi việc chạm cô, hôn cô, ghì chặt cô, vuốt ve cô, cho đến khi chiếc áo ngủ nơi cô được ném xuống sàn, và những tấm ra cùng những lớp chăn xoắn lại thành cuộn nơi cuối giường. Nhưng không giống như mỗi đêm khác, anh chưa bao giờ phải diễn giải tình cảm ấy của cô. Cô đã có quá nhiều thứ để nghĩ về ngày hôm đó – không thứ gì, thậm chí sự thèm khát mạnh mẽ nhất của cơ thể cô, có thể ngăn cô khỏi những nhịp bước điên cuồng nơi suy nghĩ. Cô đang bơi trong khao khát, mỗi dây thần kinh khẩn thiết kêu gọi như lên cơn sốt của nhu cầu, thế nhưng vẫn chưa khiến tâm trí cô kêu vo vo và chia nhỏ. Khi đôi mắt anh, quá đỗi xanh và rực sáng ngay cả trong ánh nến, bừng cháy lên trong mắt cô, cô tự hỏi phải chăng xúc cảm mãnh liệt ấy là do những cảm xúc anh không biết phải diễn tả làm sao thành lời. Khi anh rên rỉ tên cô, cô không thể ngăn được việc lắng nghe cho chỉ một tí lắp bắp. Và khi anh chìm sâu vào cô, đầu anh gục xuống mãi đến khi những đường gân ở cổ anh nổi rõ lên thô ráp, cô băn khoăn tại sao anh lại trông tổn thương đến thế. Tổn thương? "Simon?" Cô ngập ngừng hỏi, lo lắng đặt việc hơi cụt hứng của đam mê sang một bên. "Anh không sao chứ?" Anh gật đầu, răng nghiến chặt lại với nhau. Anh đổ sụp xuống bên cô, hông anh vẫn di chuyển trong nhịp điệu cổ xưa của họ, và thì thầm vào tai cô. "Anh sẽ giữ lấy em ở đây." Điều đó sẽ không khó khăn gì, Daphne nghĩ, hơi thở cô như mắc nghẹn khi anh chiếm được đầu ngực cô bằng miệng. Điều đó sẽ chẳng bao giờ khó khăn. Anh trông như biết chính xác phải chạm vào cô như thế nào, khi nào thì chuyển động, và lúc nào cần trêu chọc bằng cách tiếp tục chọc ghẹo đúng chỗ. Những ngón tay anh trượt giữa cơ thể họ, mơn trớn làn da nóng hổi nơi cô, đến khi hông cô di chuyển với cùng sự tác động như anh. Cô cảm thấy chuyển động nhẹ nhàng hoàn toàn quen thuộc. Và cảm thấy rất tuyệt... "Xin em." Anh cầu xin, trượt tay còn lại xuống dưới cô, để anh có thể ấn cô vào chặt hơn. "Anh cần em – Ngay bây giờ, Daphne, ngay bây giờ!" Và cô làm theo. Thế giới bùng nổ quanh cô, mắt cô nhắm lại chặt đến nỗi có thể thấy những điểm đen lờ mờ, những ngôi sao, và những tia sáng rực rõ tuôn trào. Cô nghe thấy tiếng nhạc – hay có lẽ đó chỉ là tiếng rên rỉ cao độ của cô khi cô đạt tới trọn vẹn, chứng minh giai điệu vượt trên cả những cú dộng đầy mạnh mẽ nơi con tim cô. Simon, với tiếng gầm gừ nghe cứ như rơi ra nhỏ giọt từ tâm hồn anh, giật mạnh chính anh khỏi cô, chỉ vừa đúng một giây để thoát ra trước khi anh ngã xuống – như anh vẫn thường làm – vào tấm ra trên giường. Trong một khắc, anh sẽ quay qua và kéo cô vào vòng tay. Thật là đúng trình tự khi cô được ấp ủ trong anh. Anh sẽ giữ chặt cô dựa vào anh, lưng cô quay về phía anh, và anh rúc gương mặt vào mái tóc cô. Và rồi, sau khi hơi thở họ trở nên điều hòa hơn, họ có thể ngủ. Ngoại trừ đêm nay thật khác biệt. Đêm nay Daphne cảm thấy thao thức lạ kỳ. Cơ thể cô rã rời sung sướng và thỏa mãn, nhưng có gì đó không đúng. Cái gì đó vụn vặt kẹt trong tâm trí cô, trêu chọc nơi tiềm thức. Simon lăn qua và nằm cạnh cô, đặt cô về phía sạch sẽ bên giường. Anh luôn làm thế, dùng cơ thể anh như một hàng rào chắn, nên cô không thể nào lăn vào đống bừa bộn mà anh làm ra. Thực sự, đó là một việc làm thận trọng, và– Mắt Daphne vụt mở lớn. Cô gần như há hốc. Khi không có hạt giống tốt và khỏe mạnh, tử cung sẽ chẳng làm được gì. Daphne chưa bao giờ suy nghĩ về những lời ấy của Bà Colson, khi bà quản gia nói ra vào buổi chiều. Cô đã quá chú tâm đến câu chuyện về nỗi đau thời thơ ấu của Simon, quá âu lo làm thế nào cô có thể mang tình yêu vào cuộc sống của anh đủ để xua tan những ký ức tồi tệ đó mãi mãi. Daphne đứng dậy đột ngột, những tấm chăn tuột khỏi eo cô. Với những ngón tay run rẩy, cô thắp sáng ngọn nến ở chiếc bàn cạnh cô. Simon mở một mắt ngái ngủ. "Chuyện gì vậy?" Cô không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào vệt ướt phía bên kia giường. Hạt giống của anh. "Daff?" Anh nói với cô anh không thể có con. Anh đã nói dối cô. "Daphne. Chuyện gì vậy?" Anh đứng lên. Mặt anh đầy lo lắng. Đó có phải, cũng là một lời nói dối? Cô chỉ. "Cái gì đây?" Cô hỏi, giọng rất nhỏ, chỉ vừa đủ để nghe thấy. "Cái gì là cái gì?" Mắt anh dõi theo ngón tay cô và chỉ thấy mỗi cái giường. "Em đang nói về chuyện gì vậy?" "Tại sao anh không thể có con, Simon?" Đôi mắt anh tối sầm lại. Anh không nói gì. "Tại sao, Simon?" Cô gần như hét lên. "Những chi tiết không quan trọng, Daphne." Giọng anh mềm mỏng, xoa dịu, đơn giản như một gợi ý hạ mình. Daphne cảm thấy có gì đó cáu kỉnh nơi giọng nói cô. "Ra ngoài." Cô đề nghị. Miệng anh trễ xuống. "Đây là phòng ngủ của anh." "Vậy em sẽ đi." Cô xồng xộc ra khỏi giường, quấn một trong những tấm ra quanh người. Simon nhanh chóng bám sát gót cô. "Sao em dám rời khỏi phòng." Anh rít. "Anh nói dối em." "Anh không bao giờ–" "Anh nói dối em." Cô gào lên. "Anh nói dối em, và em không bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó." "Daphne–" "Anh hưởng lợi từ sự ngu ngốc của em." Cô thở ra một hơi hoài nghi, thoát ra từ tận sâu trong cuống họng, ngay trước khi nó siết chặt lại vì sốc. "Anh chắc phải rất vui mừng khi nhận ra em chỉ biết tí tẹo về những mối quan hệ hôn nhân." "Đó gọi là ân ái, Daphne." Anh nói. "Không phải giữa chúng ta, nó không phải." Simon gần như lưỡng lự trước sự ác ý trong giọng nói cô. Anh đứng dậy, hoàn toàn khỏa thân, ngay giữa phòng, tuyệt vọng cố gắng đến gần để giải tuyết được tình huống này bằng cách nào đó. Anh thậm chí vẫn không chắc cô biết điều gì, hay cô nghĩ cô biết điều gì. "Daphne." Anh nói, rất chậm rãi để những cảm xúc sẽ không thể biểu hiện trong những lời nói của anh. "Có lẽ em nên nói cho anh chính xác chuyện này là về cái gì." "Ồ, chúng ta cần phải chơi trò chơi nữa chứ gì, đúng không?" Cô khịt mũi nhạo báng. "Tốt thôi, để em kể cho chuyện cho anh nghe. Ngày xửa ngày xưa, có một–" Sự chỉ trích điên tiết trong giọng cô như con dao găm vào lòng anh. "Daphne." Anh nói, nhắm mắt lại và lắc đầu. "Đừng làm chuyện ấy như thế này." "Ngày xửa ngày xưa," Cô tiếp, lần này kịch liệt hơn, "có một quý cô trẻ tuổi. Chúng ta gọi cô ấy là Daphne." Simon sải bước vào phòng thay phục trang và giật mạnh cái áo choàng. Có vài thứ một người đàn ông không muốn thỏa thuận khi khỏa thân. "Daphne rất, rất ngốc nghếch." "Daphne!" "Ồ, được thôi." Cô thô bạo phẩy tay vào không trung. "Vậy thì, dốt nát. Cô rất, rất dốt nát." Simon khoanh tay lại. "Daphne không biết bất cứ gì về chuyện sẽ xảy ra giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Cô không biết họ làm gì, ngoại trừ việc họ làm chuyện đó trên giường, và ở vài điểm, kết quả sẽ là một đứa bé." "Như vậy đủ rồi, Daphne." Dấu hiệu duy nhất chứng tỏ cô nghe anh, là cơn thịnh nộ u ám dâng lên trong đôi mắt. "Nhưng anh thấy đó, cô ấy thực sự không biết em bé được tạo ra như thế nào, và vậy nên khi chồng cô nói rằng anh không thể có con–" "Anh đã nói điều đó với em trước khi chúng ta lấy nhau. Anh cho em đến từng lựa chọn để rút lui. Đừng quên điều đó." Anh kích động nói. "Sao em dám quên điều đó." "Anh khiến em cảm thấy tiếc cho anh!" "Ồ thôi nào, đó là những gì một thằng đàn ông muốn nghe." Anh nhếch mép khinh bỉ. "Vì Chúa, Simon." Cô cáu kỉnh. "Anh biết em không cưới anh vì cảm thấy tiếc cho anh." "Vậy thì vì cái gì?" "Vì em yêu anh." Cô đáp lại, nhưng chất axit chảy trong giọng cô khiến lời tuyên bố khá mong manh. "Và vì em không muốn thấy anh chết, điều mà anh quá ngốc nghếch khi có khuynh hướng sẽ thực hiện." Anh không có lời bình luận nào sẵn sàng, nên anh chỉ khịt mũi và chằm chằm nhìn vào cô. "Nhưng đừng thử làm điều này với em." Cô nóng nảy tiếp tục. "Em không phải là kẻ nói dối. Anh đã nói anh không thể có con, nhưng sự thật là anh chỉ không muốn có chúng." Anh chẳng nói gì, nhưng anh biết câu trả lời đã ở trong mắt anh. Cô bước một bước về phía anh, tiến lên với cơn giận dữ vừa mới được kiểm soát. "Nếu anh thật sự không thể có con, sẽ không có vấn đề gì với việc hạt giống anh nằm ở đâu, phải không? Anh sẽ không cần phải phát cuồng lên mỗi đêm, để đảm bảo việc đó kết thúc ở bất kỳ đâu khác ngoại trừ ở trong em." "Em không biết bất cứ gì v-về chuyện này, Daphne." Lời anh nhỏ, giận dữ, và chỉ có chút phá hủy. Cô khoanh tay. "Vậy hãy nói cho em." "Anh sẽ không bao giờ có con." Anh rít lên. "Không bao giờ. Em hiểu không?" "Không." Anh cảm thấy cơn thịnh nộ lớn lên trong anh, sục sạo khuấy động bao tử anh, đè chặt lên da anh cho đến khi anh nghĩ anh sẽ nổ ra vỡ nát. Đó không phải là cơn thịnh nộ chống lại cô, đó cũng không phải là cơn thịnh nộ chống lại chính bản thân anh. Đó là, như thường lệ, nhắm thẳng đến người đàn ông mà sự hiện diện – hay không cần sự hiện diện – đã luôn luôn xoay sở để điều khiển cuộc đời anh. "Cha anh," Simon nói, liều lĩnh chiến đấu để kiểm soát, "không phải là người đàn ông biết yêu thương." Mắt Daphne giữ chặt ở mắt anh. "Em biết về cha anh." Cô nói. Sự ngạc nhiên chộp lấy anh. "Em biết về điều gì?" "Em biết ông ấy làm tổn thương anh. Rằng ông chối bỏ anh." Cái gì đó lóe lên trong đôi mắt nâu của cô – không phải là xót thương, nhưng cũng gần giống thế. "Em biết ông nghĩ rằng anh ngờ nghệch." Trái tim Simon đóng sầm lại trong ngực anh. Anh không chắc được làm sao anh có thể nói – anh không chắc được làm sao anh có thể thở – nhưng bằng cách nào đó, anh xoay sở để nói thành lời. "Vậy em biết về–" "Tật nói lắp của anh?" Cô kết thúc cho anh. Anh im lặng cám ơn cô vì điều ấy. Mỉa mai thay, cà lăm và nói lắp là hai từ anh không bao giờ có thể phát ra được. Cô nhún vai. "Ông ấy là một tên khờ." Simon há hốc mồm nhìn cô, không thể nhận thức được làm sao cô có thể xua đuổi cơn giận dữ cả thập kỷ chỉ với một câu bất cần như thế. "Em không hiểu." Anh lắc đầu nói. "Em có lẽ không thể hiểu. Không với một gia đình như em đã có. Thứ duy nhất có ý nghĩa với ông là dòng dõi. Dòng dõi và tước vị. Và khi anh hóa ra không hoàn hảo – Daphne, ông nói với mọi người rằng anh đã chết!" Mặt cô tái nhợt không còn giọt máu. "Em không biết mọi chuyện lại như thế." Cô thì thầm. "Nó tệ hơn nhiều." Anh chua chát. "Anh gửi những lá thư cho ông. Hàng trăm là thư, van nài ông đến thăm anh. Ông không trả lời dù chỉ một." "Simon–" "Em có biết anh không nói cho đến khi anh bốn tuổi? Không chứ gì? Tốt, anh đã không nói được. Và khi ông đến thăm, ông lắc anh, đe dọa đánh anh để tiếng nói anh bật ra. Đó chính là c-cha anh." Daphne cố gắng không chú ý anh đang bắt đầu vấp váp vào từ ngữ của mình. Cô cố gắng phớt lờ đi cảm giác phát ốm trong bụng, cơn giận dữ dâng lên trong cô trước cái cách gớm guốc mà Simon đã bị đối xử. "Nhưng giờ ông ấy đi rồi." Cô nói bằng một giọng run rẩy. "Ông ấy đã đi, và anh ở đây." "Ông nói không thể chịu đ-được việc phải trông thấy anh. Ông đã trải qua bao nhiêu năm cầu nguyện cho một người thừa kế. Không phải một đứa con trai." Anh tiếp, giọng anh tăng cao nguy hiểm. "Một người thừa kế. Và đ-được cái gì? Cái tên Hastings sẽ biến thành ngốc nghếch. Địa vị quý báu sẽ bị c-cai trị bởi một đứa đần độn!" "Nhưng ông ấy đã sai." Daphne thầm thì. "Anh mặc xác ông ấy có sai hay không!" Simon rống lên. "Tất cả những gì ông quan tâm là tước vị. Ông không bao giờ có một suy nghĩ nào về anh, về việc anh phải cảm thấy như thế nào, bị mắt kẹt với một cái m-miệng không thể n-nói!" Daphne lảo đảo lùi lại một bước, chới với trước dáng vẻ giận dữ ấy. Đó là cơn điên tiết trong hàng thập kỷ oán giận quá lâu. Simon đột nhiên bước tới trước và dí mặt anh sát vào cô. "Nhưng em biết gì không?" Anh hỏi với giọng dễ sợ. "Anh sẽ có một mẻ cười cuối cùng. Ông ấy nghĩ sẽ không có gì tồi tệ hơn việc cái tên Hastings sẽ biến thành đần độn–" "Simon, anh không phải–" "Em thậm chí có đang nghe anh không?" Anh rền vang như sấm. Daphne, bây giờ vô cùng khiếp đảm, gấp gáp lùi lại, tay cô với tới cái nắm cửa trong trường hợp cần thoát thân. "Tất nhiên anh biết anh không phải là một thằng ngốc." Anh khạc ra. "Và cuối cùng, anh nghĩ ô-ông ấy cũng biết. Và anh chắc chắn rằng điều đó mang lại cho ông sự thoải mái k-khủng khiếp. Cái tên Hastings đã an toàn. K-không bao giờ quan tâm anh không thể chịu đựng được như anh đã từng thế trước đó. Cái tên Hastings – đó là vấn đề." Daphne cảm thấy phát ốm. Cô biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Simon đột nhiên mỉm cười. Một nụ cười tàn nhẫn, cứng rắn mà cô chưa bao giờ thấy ở anh. "Nhưng cái tên Hastings sẽ chết theo anh." Anh nói. "Tất cả những người họ hàng ông lo lắng về chuyện thừa kế..." Anh nhún vai và phát ra một tiếng cười vụn vỡ. "Tất cả họ đều là những cô gái. Không phải đó là vấn đề sao?" Simon nhún vai. "Có thể đó là lý do tại sao c-cha anh đột ngột quyết định anh không phải là một thằng ngốc. Ông biết anh là hy vọng duy nhất của ông." "Ông biết ông đã sai." Daphne quả quyết nói. Cô bỗng nhiên nhớ lại những bức thư cô được giao cho bởi Công tước Middlethorpe. Những thứ được viết cho anh bởi người cha. Cô để nó lại ở Ngôi nhà Bridgerton, ở London. Như vậy hóa ra lại tốt, vì điều đó có nghĩa là cô không phải quyết định nên làm gì với chúng lúc này. "Nó chẳng là vấn đề." Simon cợt nhã nói. "Sau khi anh chết, tước vị sẽ trở nên tuyệt diệt. Và anh, đại diện cho một người không thể h-hạnh phúc hơn nữa." Với câu nói đó, anh sải bước ra khỏi phòng, ra khỏi qua phòng thay phục trang của anh, vì Daphne đã khóa cửa lại. Daphne lún sâu vào ghế, vẫn còn quấn tấm ra bằng vải lanh mềm mại mà cô giật mạnh khỏi giường. Cô sẽ phải làm gì đây? Cô cảm thấy cơn chấn động giăng ra khắp cơ thể, một cảm giác run rẩy lạ lùng mà cô không thể điều khiển. Và rồi cô nhận ra cô đang khóc. Không thành tiếng, không ngay cả một hơi thở mắc nghẹn, cô đang khóc. Chúa ơi, cô sẽ phải làm gì đây?