Dưới góc độ của mình Lâm Trì thật không biết nên nghiêng về phía ai. Trong lúc chần chừ thì nghe tiếng sư tỷ: "Tiểu Trì?" Vị công tử hoa phục màu chàm mỉm cười rồi xoay người cáo từ, bên này sư tỷ đã khoanh hai tay trước ngực hất cằm ý bảo Lâm Trì đến gần. Lâm Trì hơi đắn đo, vừa bước đến đã bị sư tỷ cốc đầu: "Tiểu Trì ngốc, bây giờ mới nhớ đến sư tỷ, muội đã ở đâu suốt thế? Cũng không nói với tỷ một tiếng." Lâm Trì ôm đầu, do dự quay đầu nhìn Tĩnh Vương thế tử đang lảo đảo sắp ngã. Sư tỷ nhìn theo ánh mắt nàng thì đông cứng một phen, rồi khinh thường quay đầu về. "Uyển nhi..." Tĩnh Vương thế tử mấp máy đôi môi khô khốc, gian nan gọi. Sư tỷ không thèm chú ý đến hắn, kéo Lâm Trì qua, nói với Sách Đồng: "Các ngươi có mang nhiều hành lý không? Nhanh thu dọn hành lý chúng ta đi ngay bây giờ." Lâm Trì khó hiểu hỏi: "Đi? Đi đâu cơ?" Sư tỷ ấn huyệt thái dương, ra chiều rất phiền não: "Đương nhiên phải đi cứu lão sư phụ phiền phức của chúng ta, lão chọc phải ổ kiến lửa, đắc tội với Độc Yêu Hoa Cửu Dạ, hiện đang bị đuổi giết chạy đến Ma Giáo." Lâm Trì: "Rốt cuộc sư phụ ông ấy..." Gây chuyện tày trời gì rồi? "Nói ra dài dòng, đừng hỏi nhiều nữa." Sư tỷ ngắt lời nàng, nói ngắn gọn: "Còn không mau đi đến lúc đó e là chỉ có thể nhặt xác lão, Vũ công tử đã chuẩn bị xe ngựa, chúng ta lên đường ngay thôi." "Uyển nhi..." Sư tỷ lờ đi: "Tiểu Trì, nghe rõ chưa?" Lâm Trì bị một tiếng gọi yếu ớt bi thương cùng cực làm mềm lòng, nhịn không được nói: "Sư tỷ, tỷ nghe thế tử nói vài câu đi, hắn đợi tỷ tối qua đến giờ cả đêm không ngủ..." "Đi thu dọn hành lý!" Đồng thời nhìn về phía Tĩnh Vương thế tử, phun một câu nhẹ bẫng: "Ngươi về đi." Cả người Tĩnh Vương thế tử lung lay, đứng không vững: "Đừng như vậy... Đừng đối xử với ta như thế." Nhưng sư tỷ chỉ lạnh lùng nói: "Chúng ta không thích hợp, ngươi về đi." Tĩnh Vương thế tử giơ tay định nắm lấy tay sư tỷ, đáng tiếc chưa chạm đến đã bị nàng né được. Lâm Trì thở dài, lên lầu thu dọn hành lý, lúc xuống lầu đã không thấy Tĩnh Vương thế tử đâu, đại sảnh khách điếm người đến kẻ đi, chỉ thấy một mình sư tỷ đứng khoanh tay tựa cửa." "Sư tỷ, Tĩnh Vương thế tử thật sự rất thích tỷ..." "Ta biết." Sư tỷ thản nhiên nói, "Ta cũng tin hắn thích ta thật, nhưng nếu muốn lấy ta chỉ bấy nhiêu thì không đủ, hắn quá thiếu quyết đoán lại không nóng không lạnh, nếu đi theo hắn nửa đời sau của ta chắc chắn sẽ chết nghẹn mất, thà đau một lần rồi thôi... Được rồi, muội còn nhỏ không hiểu đâu. Thu dọn xong rồi hả? Chúng ta đi thôi." Lâm Trì theo sau sư tỷ ra khỏi khách điếm, vẫn thấy không thể lý giải. "Sư tỷ, tỷ cũng quá..." Tuyệt tình... Sư tỷ sờ đầu nàng, cười yếu ớt: "Yêu đến chết đi sống lại chỉ có trong thoại bản, trên đời này vốn chẳng có ai thiếu ai là sống không nổi." Nhưng... Trong một giây phút, trong đầu nàng xuất hiện hình ảnh bình thản xuất trần của Mạch Khinh Trần. Tim Lâm Trì bỗng đau như bị ai siết chặt... Hình như nàng... Có hơi nhớ Mạch Khinh Trần rồi. Không ngoài dự kiến, vị công tử hoa phục màu chàm chính là Vũ công tử, hắn chuẩn bị xe ngựa tốt nhất, chạy cực nhanh, không chút xóc nảy. Lâm Trì rũ mắt thất thần một lúc, mới nói: "Sư tỷ, bao lâu thì chúng ta mới về được." Sư tỷ nói: "Chuyện này ta không chắc, nếu có thể ngăn sư phụ trước khi hắn bước vào Ma Giáo thì khoảng một tháng có thể về, nếu xui xẻo, sư phụ đã vào Ma Giáo thì rất phiền..." "Sư tỷ, phải đến ma giáo thật ư?" Sư tỷ nhíu mày: "Còn giả được à? Bất quá muội đừng lo, có Vũ công tử trên đường đi sẽ không có phiền phức." Lâm Trì nói theo bản năng: "Vũ công tử là?" "Đợi lát nữa muội sẽ biết." Sư tỷ thản nhiên nói, chớp mắt lại buồn bã nâng trán: "Chỉ là lần này sư phụ đắc tội với phu quân của giáo chủ, sự việc có hơi rắc rối." "Phu quân của giáo chủ?!!" Lâm Trì nuốt nước miếng, kinh ngạc. Trước đây đọc thoại bản nghe nói giáo chủ của ma giáo phải luyện loại võ công cao cường nhưng bất nam bất nữ, sau đó sẽ chuyển từ thích nữ sang thích nam... Chuyện này có thật hả? Sư tỷ vuốt cằm, tò mò nói: "Có điều nghe nói Độc Yêu Hoa Cửu Dạ có bộ dáng yêu nghiệt tuấn tú vô cùng, không biết hắn trông thế nào..." "Dáng vẻ của Hoa công tử đương nhiên không tầm thường." Giọng nói tao nhã từ tính vang lên ngoài xe ngựa: "Cầu cô nương, cô có ngại tại hạ vào không?" Sư tỷ cười: "Sao phải ngại?" Nói chưa dứt thì vị công tử nọ đã vén rèm bước vào, hoa phục màu chàm đung đưa như nước chảy mây trôi, thoát cái đã yên vị. Bên trong xe rất rộng, thêm hắn cũng không có vẻ chen chúc, nhưng Lâm Trì lại cứng đờ một phen: "Huynh..." Vũ công tử lột mặt nạ, nụ cười nở trên đôi môi nhợt nhạt: "...Lâm Trì, đã lâu không gặp." ****************************************************************************** Làm sao cũng không ngờ Vũ công tử chính là Đỗ Nhược, nói ra thì hai người cũng đã không gặp nhau hai năm. Dung mạo Đỗ Nhược không khác mấy, vẫn trong veo, lạnh lùng, ẩn nhẫn như trước, chỉ là ngũ quan càng lộ vẻ chín chắn, sâu sắc, khí chất cũng trầm tĩnh hơn, không hừng hực như quá khứ. Lâm Trì nhìn khuôn mặt đã từng khiến nàng động lòng, đáy lòng không chút gợn sóng, bình thản cười nói: "Đã lâu không gặp." Ngược lại khó hiểu hỏi, "Nhưng sao huynh lại..." Đỗ Nhược cười khổ: "kể ra thì dài dòng." Lâm Trì: "Thế thì từ từ mà kể!" Đỗ Nhược ho khan: "... Vậy để ta kể ngắn gọn." Lâm Trì: "..." Thì ra sau khi Đỗ Nhược đi, vì không có chỗ nào để đi, tiện thể hành tẩu giang hồ, tình cờ cứu được Đại Trưởng Lão của Ma giáo Vũ Liên đang trúng mai phục trên đường làm nhiệm vụ. Vũ Liên thấy hắn không có chỗ đi liền giữ Đỗ Nhược bên mình, Đỗ Nhược rãnh rỗi nhân tiện giúp Vũ Liên vài chuyện, thế nên năm ngoái Vũ Liên chính thức nhận Đỗ Nhược làm nghĩa tử, vốn tên Đỗ Nhược đang không tiện nên lấy tên giả là Vũ Nhược. Lâm Trì ngắt lời: "Nhưng lần này sư phụ ta...?" Đỗ Nhược mím môi suy nghĩ một phen, mới nói: "Nói trắng ra không phải lỗi của sư phụ nàng, chỉ trách ông ấy xui xẻo... Bị nữ nhi của giáo chủ và Hoa công tử thích..." Lâm Trì kinh ngạc: "Nữ nhi?" Đỗ Nhược: "Sao thế?" Lâm Trì: "Họ... Không phải cùng là nam nhân ư, sao có thể có nữ nhi..." Đỗ Nhược giật giật khóe miệng: "Ai bảo nàng thế..." Lâm Trì: "À... Ta đoán." "Nàng..." Đỗ Nhược ngoảnh sang nhìn Lâm Trì, nàng vẫn khéo ăn mặc, mái tóc dài như mây vấn cao sau gáy, áo dài rộng, tay áo thít chặt như Lưu Vân, đường nét ngũ quan rõ ràng tinh tế, biểu cảm trên mặt nhìn một cái là thấu, chỉ là ngũ quan nảy nở khiến người ta không còn nhận lầm nàng là nam nhân nữa. Ánh mắt nàng nhìn hắn trong veo, hệt như đang nhìn một vị bằng hữu cách biệt đã lâu nay lại trùng phùng, ngoài ra không còn thứ tình cảm nào khác. Đỗ Nhược khẽ thở dài, nói: "Diệp giáo chủ là nữ. Quan trọng là nữ nhi của Diệp giáo chủ và Hoa công tử năm nay vừa tròn bảy tuổi,nàng trốn khỏi Ma Giáo đi tìm sư phụ nàng, bây giờ không rõ tung tích, Hoa công tử vất vả lắm mới tìm được sư phụ nàng, lại phát hiện nữ nhi của hắn không có bên cạnh ông, đương nhiên không kềm được cơn tức giận..." Lâm Trì cà lăm nói: "Bảy, bảy tuổi?" Đỗ Nhược vuốt cằm, nở nụ cười khổ: "Có điều nếu xem nàng như một nữ nhi bảy tuổi chỉ sợ sẽ hối hận chết thôi. Tóm lại, ta khuyên nhủ hết lòng, địa vị Hoa công tử cao, ta cũng không đảm bảo hắn sẽ nể mặt ta, huống chi hắn đã không vừa mắt sư phụ ta từ lâu..." Lâm Trì gật đầu: "Ta biết rồi, đa tạ huynh." Đỗ Nhược cười: "Không cần khách khí, ta nợ nàng một mạng, việc này bất quá là nhấc tay một cái thôi." Hai người khách khách khí khí xong, nhất thời im lặng. Trái lại sư tỷ trầm mặc nãy giờ đột nhiên xen vào: "Ta nói này, hai đứa không định ôn lại chuyện cũ à?" Lâm Trì sửng sốt: "Ôn chuyện cũ?" Đỗ Nhược đã luyện thành thói quen: "Cầu cô nương, đừng đùa bọn ta nữa." "Nhưng hai người..." Sư tỷ còn định nói tiếp. Lâm Trì lùi lại, tựa vào bên cạnh nói: "Sư tỷ, muội hơi buồn ngủ, muội ngủ trước nhé." Sư tỷ: "Muội..." Nàng còn chưa dứt lời, Lâm Trì đã nhắm mắt. Hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi. Sư tỷ im lặng thở dài, bất đắc dĩ nhướng mày với Đỗ Nhược. Đỗ Nhược cười nhẹ, rồi lùi ra ngoài. Sư tỷ sờ sờ Lâm Trì, "Đừng giả vờ nữa." Lâm Trì mở to mắt, yên lặng cắn môi dưới: "Sư tỷ, chậm nhất là khi nào có thể trở về?" Sư tỷ: "Tỷ không biết... Nhưng muội cứ không buông được Mạch Khinh Trần như vậy ư? Trước kia không phải còn..." Nàng đương nhiên biết tình cảm của Lâm Trì, nhưng ngày xưa là ngày xưa, bây giờ là bây giờ, nàng không ngờ Lâm Trì lại động lòng với Mạch Khinh Trần thật, Cầu Uyển thật sự không thể tưởng tượng được bộ dạng Lâm Trì làm hoàng hậu trong cung, Đỗ Nhược đã không còn là quan viên triều đình, Lâm Trì cũng không phải tội phạm truy nã, thật ra không hẳn không..." Lâm Trì lại gật đầu, rất kiên định: "Sư tỷ, chàng rất quan trọng với muội. Rời khỏi chàng, muội sẽ rất đau khổ." Ánh mắt sư tỷ phức tạp: "Được rồi, tỷ hiểu rồi." ... Quả nhiên là một đứa nhỏ cố chấp. Cách đó một trăm dặm. Nội viện Đông Cung. "Công tử, là lỗi của ta! Người trừng phạt ta đi! Quả thật ta không ngờ thiếu phu nhân sẽ rời thành..." Lăng Thư quỳ dưới đất, hai tay nắm lấy lỗ tai mình, chỉ còn thiếu dập đầu nhận lỗi. Mạch Khinh Trần không thèm nhìn tới hắn, nhìn chằm chằm Kỳ Mặc hỏi: "Điều tra được nàng đi đâu chưa?" Đôi mắt nhỏ hẹp khép hờ, biểu cảm trên mặt không thay đổi, chỉ phảng phất một tia đau thương rất yếu ớt khó nhận ra. Kỳ Mặc cũng hết cách: "Sư tỷ của Lâm cô nương đã đi trước đó một ngày, chỉ biết đi về hướng Bắc, nhưng không biết định đi đâu,  thuộc hạ đã phái người đuổi theo, nhưng vẫn chưa có tin tức... Đợi đã, công tử muốn đi đâu? Bây giờ công tử không thể rời Dương Minh..." Mạch Khinh Trần không nói hai lời xông ra ngoài. "Nhanh! Mau đuổi theo công tử!" Lăng Thư và Kỳ Mặc gần như đồng thời phi thân đuổi theo. Dù tính Kỳ Mặc rất ôn hòa, nhưng cũng không nén nổi muốn mắng Lâm Trì. Sao nàng ta có thể bỏ đi vào lúc này? Công tử đang trong thời kì trị liệu mấu chốt của Thẩm thần y, thân thể tùy lúc biến đổi, bây giờ công tử đi khỏi Dương Minh, lỡ trên đường có chuyện gì thì hỏng bét!