Chỉ cần không hôn nàng, uy Mạch Khinh Trần ăn cơm đối với Lâm Trì mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Vì phải miêu tả hương vị món ăn cho hắn, nên nàng phải nếm trước tất cả các món ăn một lần. Tuy nói Mạch Khinh Trần không có vị giác, ăn gì cũng như nhau nhưng bàn cơm không vì vậy mà trở nên đơn sơ. Trên bàn luôn bày những món ăn xa xỉ mà Lâm Trì chỉ mới nghe người khác nói qua, còn đối với Mạch Khinh Trần thì chỉ là một câu nói thuận miệng. Hơn nữa, ngoại trừ việc khi không hay thích động tay động chân với nàng, khiến người khác nhức đầu ra, Mạch Khinh Trần đối xử với nàng cơ hồ là nói gì nghe nấy. Mấy ngày trôi qua, khuôn mặt Lâm Trì rõ ràng mượt mà hẳn lên. Chính nàng cũng thấy rất hài lòng, sư phụ luôn ghét bỏ nàng quá gầy, chính người cũng không nghĩ xem sống đầu đường xó chợ qua ngày làm sao có thể mập lên được! Mặc dù Mạch Khinh Trần không có cảm giác, nhưng so với trước kia, rõ ràng hắn càng ngày càng thích ôm Lâm Trì...... Ngày nào đó, Lâm Trì hỏi hắn, Mạch Khinh Trần trả lời rất đơn giản còn rất thật sự: “Trước có chút gầy, hiện tại ôm thoải mái hơn.” Đối với việc này, Lăng Họa và Kỳ Mặc tỏ ra vô cùng vui mừng, nhất là Lăng Họa, nàng vặn khăn tay, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng. Về phần Lăng Thư, ách, phản ứng của hắn về cơ bản không ai quan tâm...... Trong số những người ở đây, người duy nhất không vừa lòng chính là Sách Đồng, nhưng mấy ngày nay chỉ cần hắn vừa nghĩ muốn đến gần Lâm Trì, đều sẽ bị Lăng Họa, Kỳ Mặc hoặc Lăng Thư kéo ra xa. Bản thân người trong cuộc như Lâm Trì không chỉ không chống cự ngược lại còn hết sức hưởng thụ, thậm chí luôn thiếu hứng thú với đề xuất li khai của Sách Đồng, khiến Sách Đồng mặc dù vô cùng đau đớn nhưng không tìm được biện pháp vẹn toàn nào để khuyên Lâm Trì rời khỏi. Nhưng nếu không rời khỏi đây...... Lâm Trì bị nuôi nhốt giống như heo con mất...... Nghĩ đến đây, Sách Đồng nhất thời lâm vào một vùng cảm xúc u ám...... Người có cảm giác này hiển nhiên không chỉ có một mình Sách Đồng. Mỗi lần nhìn Lâm Trì vùi đầu vào bàn cơm ăn không ngừng, Mạch Khinh Trần cũng sẽ mơ hồ có mấy phần cảm giác như thế...... Nhưng cách nghĩ của hắn tất nhiên không giống Sách Đồng. Nhìn thấy Lâm Trì hài lòng vuốt bụng, toàn thân tản ra một loại hơi thở hạnh phúc tự nhiên, hắn cảm thấy có chút kỳ quái. Với Mạch Khinh Trần mà nói, ăn này nọ cũng chỉ là vì duy trì sự sống mà thôi, tại sao Lâm Trì khi được ăn ngon lại hạnh phúc như thế...... Giống như là chỉ cần được ăn ngon, mọi chuyện khác đều trở nên không quan trọng...... Hắn không hiểu, vì vậy hắn hỏi. Lâm Trì liếm nước sốt dính trên bát, nghiêng đầu hỏi hắn: “Ngươi không có sở thích gì đặc biệt hay việc gì đó đặc biệt muốn làm sao?” Mạch Khinh Trần nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Không có.” Lâm Trì: “Vậy ngươi không thích cái gì?” Mạch Khinh Trần: “Không có.” Lâm Trì chưa từ bỏ ý định: “Vậy chuyện ngươi quan tâm?” Mạch Khinh Trần trả lời không có nửa điểm phập phồng: “Không có.” Lâm Trì: “Vậy ngươi...... không cảm thấy nhàm chán sao?” Mạch Khinh Trần nói: “Nhàm chán là cái gì?” Kỳ thực, Lâm Trì có thể dự đoán được câu trả lời của hắn, nhưng vẫn không nhịn được mềm lòng. Nàng ăn ngon, ngay từ nhỏ đã thích đượcăn ngon. Chớp mắt hai cái, Lâm Trì không khỏi hồi tưởng lại khi nàng còn bé. Khi đó mẫu thân vẫn còn sống, nàng vẫn là một tiểu cô nương không rành sự đời. Mẫu thân nàng rất khéo tay, biết làm rất nhiều đồ ăn và điểm tâm ngon lạ thường, chỉ tiếc sức khỏe mẫu thân luôn không tốt nên rất ít xuống bếp, mười lần xuống bếp thì chín lần là vì nàng tham ăn. Mỗi lần nhìn nàng ăn ngon, dáng vẻ thỏa mãn, mẫu thân luôn vui vẻ vuốt tóc nàng...... Mạch Khinh Trần: “Ta không có mẫu thân.” Lâm Trì hoàn toàn không tin: “Hoàng hậu nương nương rõ ràng sống rất tốt mà!” Mạch Khinh Trần: “Nàng không phải là mẫu thân của ta.” Hắn nói thật bình tĩnh, không có tức giận, không có không cam lòng, giống như đang tự thuật một câu chuyện không có cảm tình. Lần đầu tiên Lâm Trì cảm thấy tức giận, nàng nhíu mày: “Rõ ràng là có! Tại sao lại nói nàng không phải mẫu thân ngươi!” Nhiều lúc nàng ngốc nghếch nghĩ rằng nều mẫu thân nàng sống lại thì tốt biết mấy, nhưng Mạch Khinh Trần có mẫu thân, cư nhiên lại không chịu nhận nàng! Mạch Khinh Trần dường như không hiểu tại sao Lâm Trì tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ta là yêu nghiệt, khuynh quốc yêu nghiệt, là điềm xấu. Cho nên bọn họ không phải phụ mẫu ta.” Hắn nói vô cùng bình tĩnh như thể đang nói chuyện của người khác. Lâm Trì nhụt chí cúi đầu. Trong khoảng thời gian này, nàng căn bản đã hiểu, giữa nàng cùng Mạch Khinh Trần thật sự không thể trao đổi theo cách thông thường. Mạch Khinh Trần sờ sờ đầu nàng, như đang an ủi. Lâm Trì lại càng nhụt chí hơn...... Giữa lúc đôi bên rơi vào trầm mặc, Kỳ Mặc đẩy cửa đi vào, sắc mặt có chút cổ quái: “Công tử, bên ngoài có người muốn gặp ngươi.” Mạch Khinh Trần: “Người nào?” Kỳ Mặc: “Thị Lang bộ Hình Đỗ Nhược, hắn nói là tới truy bắt phạm nhân.” Mạch Khinh Trần: “Không thấy.” Kỳ Mặc: “Nhưng hắn đã xông vào......” Hắn chưa nói dứt lời, Lâm Trì đã thoát khỏi ngực Mạch Khinh Trần, nhảy ra ngoài, tìm được cửa sổ, muốn phi thân ra ngoài. Mạch Khinh Trần dời mũi chân, kéo cánh tay Lâm Trì lại. Lâm Trì: “Cái đó...... Ta muốn đi đại tiện!” Mạch Khinh Trần: “Nhà vệ sinh ở sát vách.” Kỳ Mặc thấy vậy, do dự một chút, rồi tiếp tục nói: “...... bị Lăng Thư cản lại ….” Lâm Trì bình tĩnh bò từ trên cửa sổ xuống, mặt ửng đỏ: “Khụ khụ khụ, ta lại không muốn đi......” Tròng mắt Mạch Khinh Trần yên tĩnh như mặt nước, nhàn nhạt trông lại, không chỉ không có chút nhiệt độ, ngay cả đường cong trên khuôn mặt cũng thiếu. Kỳ Mặc: “Cái đó...... Lăng Thư ra tay hơi nặng, Đỗ thị lang bị đánh hộc máu......” Lâm Trì bỗng nhiên quay đầu lại: “Hộc máu?” Kỳ Mặc ngẩn ra, gật đầu. Sắc mặt Lâm Trì thoắt cái trở nên khó coi, chỉ trong nháy mắt, thân hình nàng vừa động, nhân lúc Kỳ Mặc và Mạch Khinh Trần chưa phản ứng kịp, quay đầu lao ra cửa! Mạch Khinh Trần nhìn về phía Kỳ Mặc. Kỳ Mặc bị hắn như vậy đâm ra hơi lúng túng: “Ách, thuộc hạ nói sai cái gì sao?” Ánh mắt Mạch Khinh Trần trở nên lạnh lẽo, quay đầu bước ra ngoài: “......” Kỳ Mặc: “......” T_T công tử, thuộc hạ sai lầm rồi......