Lâm Vân ngồi bất động bốn giờ, nhưng nữ tử ngồi bên cạnh hắn kia lại bồn chồn không yên. Kỳ thực, nàng rất muôn đi vệ sinh, nhưng là Lâm Vân cứ ngồi bất động ở bên ngoài, chắn mất đường đi của nàng. Điều này làm cho nàng không biết có nên gọi hắn một tiếng không? Hay là chờ khi hắn tỉnh lại thì nói? Nhưng thực sự là không nhịn được. Nữ tử đeo khẩu trang liền đừng lên, đang muốn mở miệng bảo Lâm Vân nhường một chút. Lại phát hiện Lâm Vân đã đứng sang một bên. Thậm chí nàng còn không biết Lâm Vân mở mắt ra từ lúc nào. Cho nên nữ tử kia liền lộ ra thần sắc kinh dị. Nàng có thể khẳng định lúc mình đứng dậy, không hề kinh động tới người trẻ tuổi này. Nhưng hắn vẫn giống như nhìn thấy vậy, mình vừa đứng lên, hắn cũng đã đứng lên nhường lối đi. Chẳng lẽ hắn một mực quan sát nàng? - Ngươi không đi ra, ta muốn ngồi xuống đấy. Lâm Vân thấy nữ tử kia chỉ đứng đó sững sỡ, không khỏi nhắc nhở. Nữ tử nghe thấy vậy, vội vàng đi qua Lâm Vân. Trên xe lửa rất nhiều người, từ lúc xe lửa khởi hành từ Phần Giang, trên xe đã ngồi chật ních là người. Cho nên rất nhiều hành khách không có chỗ ngồi phải dùng túi sách kê ở dưới, ngồi ở hành lang. Tuy đã hơn một giờ đêm, nhưng trong xe vẫn có một vài hành khách đi lại. Nữ tử đeo khẩu trang này vừa mới đi qua Lâm Vân, Lâm Vân đột nhiên vươn tay tới sau lưng nàng. Nữ tử này âm thầm cả kinh, chẳng lẽ người này muốn chiệm tiện nghi của mình? Vội vàng quay đầu lại. Thì trông thấy Lâm Vân bắt lấy cánh tay của một cô gái trẻ. Tướng mạo của cô gái này rất thanh tú, dáng người cũng rất đầy đặn, điển hình của mỹ nữ. Thấy không phải Lâm Vân muốn chiếm tiện nghi của mình, mà hình như là muốn đùa giỡn cô gái đầy đặn kia, không khỏi âm thầm khinh bỉ. May mà mình đeo khẩu trang, nếu mình bỏ khẩu trang xuống, chỉ sợ người này sẽ ve vãn mình. Một số hành khách còn chưa ngủ thấy Lâm Vân dám trước mặt nhiều người như vậy, đùa giỡn cô gái trẻ, đều âm thầm lắc đầu. Nhưng cũng không có ai dám đứng lên nói chuyện. Hiện tại là hơn một giờ đêm, rất nhiều người đã dựa vào ghế ngủ say, những người còn tỉnh thì đều nhìn xem náo nhiệt. Nữ tử đeo khẩu trang cũng không muốn xen vào việc của người khác. Càng không có hứng thú xem cái tên có vẻ ngoài đạo mạo, thực chất là một sắc lang kia đùa giỡn con gái. Tin tưởng người này chắc cũng chỉ muốn chiếm chút tiện nghi mà thôi. - Ngươi khoan hẵng đi. Nữ tử đeo khẩu trang vừa muốn rời đi, đã bị Lâm Vân gọi lại. Trong lòng nàng liền giận dữ. Chẳng lẽ còn muốn chiếm tiện nghi của ta? Nhìn quần áo của hắn keo kiệt như vậy, không phải hắn muốn thông qua phương pháp này để đòi tiền mình a? Hay chỉ đơn giản là muốn đùa giỡn mình? - Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra, đồ lưu manh. Cô gái bị Lâm Vân nắm lấy tay kia, mặt mũi đỏ bừng, muốn giãy tay của mình ra, nhưng là vô dụng. Tay của nàng bị Lâm Vân bắt lấy, giãy cũng không thể giãy, thậm chí chẳng những là tay, mà ngay cả toàn thân cũng không có khí lực gì. Nàng liền biết đã gặp phải cao thủ. - Ta thấy cô gái này trộm đồ đạc của ngươi, ngươi kiểm tra xem, có mất gì không? Lâm Vân nắm chặt tay cô gái, nói với nữ tử đeo khẩu trang. Nữ tử đeo khẩu trang ngây ngốc một lát, mới vội vàng mở túi nhỏ của mình. Đồ vật quý trọng bên trong vẫn còn, không mất đi cái gì. Lập tức phản ứng, người nam tử trẻ tuổi này là muốn kiếm cớ để tiếp cận mình đây. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL - Lưu manh, chỉ biết chiếm tiện nghi của nữ nhân. Nữ tử đeo khẩu trang lại mặc kệ Lâm Vân, vội vội vàng vàng muốn đi nhà vệ sinh. - Có phải ngươi có một cái hộp nhỏ màu trắng phải không? Nhìn xem còn có hay không? Lâm Vân vẫn nhắc nhở. - Nhìn ngươi lớn lên hiền lành như vậy, liền loại lấy cớ thấp kém như vậy cũng nói ra. Thật sự là không biết xấu hổ. Nữ tử đeo khẩu trang mắng Lâm Vân một tiếng, không muốn tiếp tục để ý cái tên không biết xấu hổ này. Tuy nữ tử đeo khẩu trang nói không phải rõ ràng, nhưng những người xung quanh đều nghe thấy được. Lúc đầu nghe Lâm Vân nói là mình bắt được kẻ trộm, trong lòng cũng tự nhủ nguyên lại là như vậy. Nhưng lại nghe nữ tử đeo khẩu trang nói chuyện, ở đâu còn không biết Lâm Vân chính là một tên lưu manh muốn bắt nạt con gái mà thôi. Tuy tướng mạo của Lâm Vân không phải là hung dữ, nhưng đối với loại lưu manh này, hành khách trên xe lửa vẫn lựa chọn không cần phải chọc tới. - Buông tay ta ra, loại người lấy cớ rồi chiếm tiện nghi của con gái như ngươi, thật không biết xấu hổ. Cô gái đầy đặn bị Lâm Vân bắt lấy tay này, sắc mặt lập tức trở nên bình thường. Ra vẻ ủy khuất mắng mỏ Lâm Vân. Lâm Vân lắc đầu, buông tay cô gái này ra, sờ sờ cái mũi, bất đắc dĩ nói: - Xin lỗi, có thể là ta nhìn lầm rồi. Nữ tử đeo khẩu trang còn chưa đi xa, nghe Lâm Vân nói vậy, trong nội tâm càng thêm khinh bỉ. Thủ đoạn thấp kém như vậy, cũng đem ra dùng. Hừ, thật đúng là bội phục hắn có thể chịu đựng được mấy giờ liền. Người xung quanh nghe Lâm Vân nói vậy, đều không nói gì. Thật đúng là thủ đoạn thấp kém, mà da mặt của người trẻ tuổi này cũng thật là dày. Thậm chí còn có một ít thanh âm giễu cợt truyền tới. Nếu không cố kỵ Lâm Vân là lưu manh, thì bốn phía đã cười to rồi. Lâm Vân vừa thả tay ra, cô gái đầy đặn kia liền xoa xoa tay của mình, hung hăng trợn mắt liếc Lâm Vân. Vừa muốn nói gì, Lâm Vân đã mở miệng trước: - Đã người khác không để ý, ta cũng không quan tâm. Bất quá, ngươi nên biến mất khỏi tầm mắt của ta. Bằng không đừng trách ta không khách khí, cho dù ngươi ăn vào cũng phải nhổ ra. Cô gái kia muốn nói cái gì, nhưng chỉ im lặng, vội vã rời đi. Vừa vặn xe lửa tới một trạm dừng, cô gái ngay lập tức đã xuống xe. Đằng sau nàng cũng có vài người xuống xe. Lâm Vân nhìn thấy vậy, âm thầm cười lạnh. Tiếp tục ngồi xuống chỗ của mình, đang chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần. - Ta tin tưởng ngươi, lão đệ. Người trung niên ngồi đối diện thấy Lâm Vân ngồi xuống, liền cười nói với hắn. Lâm Vân sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ, thủ đoạn ăn trộm của cô gái kia vô cùng cao minh. Có thể nói, trừ mình ra, những người ở đây rất khó nhìn ra. Chẳng lẽ người trung niên này cũng nhìn thấy? - À. Lâm Vân nhìn người trung niên, vì sao người khác đều cho rằng mình là lưu manh, còn y lại nói tin tưởng mình? - Chuyện đã trôi qua rồi, đừng nhắc lại làm gì nữa. Lâm Vân thấy người trung niên không muốn nói, đành khoát tay nói. - Ngươi cũng đi Phụng Tân? Người trung niên cũng không có tính toán nói tiếp chuyện này. Dù sao, người bị mất còn không thèm để ý, phỏng chừng không phải là đồ vật quan trọng gì. Nhưng về người thanh niên ngồi đối diện này, ngay từ đầu gặp mắt, y đã cảm thấy hắn không tầm thường. Không có lý do gì, chỉ là một loại trực giác do nhiều năm lăn lộn trong xã hội mà đoán ra.