Liễu Quân vọt vào màn mưa biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, những người còn lại hoàn toàn sững sờ tại chỗ. Vân Đại phản ứng đầu tiên, ngay sau đó liền bị dọa đến xuất một thân mồ hôi lạnh, nhất thời biến sắc: "Không tốt! Nhanh đi ngăn cản sư phụ!" Vân Nhị, Vân Tam cũng bị cả kinh đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, suy nghĩ tên của một chuỗi bè cánh trên danh sách, vội vàng đi theo, hai miệng đồng thanh nói: "Sư phụ nhất định trước tiên đến Quân Tử sơn trang!" "Không sai!" Vân Đại gật đầu một cái, nhanh chóng giao phó người phía dưới đem mặt trong y cốc dọn dẹp sạch sẽ, xoay người hướng chuồng ngựa chạy như bay. Ba người giục ngựa lao ra y cốc, lấy hết sức khẩn cấp mà hướng Quân Tử sơn trang nhanh chóng chạy tới. Đêm qua tình cảnh quá hỗn loạn, chưa từng chú ý quá nhiều, bây giờ một vừa nghĩ liền mới phát hiện, sau khi bắt đầu hỗn chiến, từ đầu tới đuôi cũng không có gặp lại Quân Mộc Thành ra mặt. Quân Mộc Thành đem nhiều người như vậy triệu tập tới, chính mình lại âm thầm rút lui, nhất định là bởi vì không có cách nào nắm chắc phần thắng, chạy về thu xếp ổn thỏa cho gia quyến cùng môn hạ đệ tử trong phủ. Từ khi hắn ở Duẫn Phong Huyện chạy trốn đến lần đại quy mô chinh phạt này, thời gian cách nhau rất ngắn, có thể thấy hắn căn bản không có thời gian đem hết thảy đường lui an bài thỏa đáng, đêm qua vội vã chạy trở về, hiện tại hẳn vừa vặn ở bên trong Quân Tử sơn trang của hắn. Quân Mộc Thành là đầu sỏ của tất cả mọi chuyện, thiên đao vạn quả cũng không tính là gì, thế nhưng đêm qua tới có hơn ngàn người, những người này xuất thân từ mấy trăm bè cánh lớn nhỏ, nếu như sư phụ thật sự muốn từng bước từng bước tìm tới cửa tàn sát, kia thật sự là sẽ không còn đường quay đầu lại nữa. Trước không nói người trong thiên hạ này sẽ thấy thế nào, nhưng trong số này có vô số tính mạng của người già, phụ nữ và trẻ con vô tội, bọn họ làm đệ tử cũng không nỡ lòng khoanh tay đứng nhìn sư phụ tùy ý chém giết. Huống chi, sư phụ trọng thương chưa lành, lại gặp bi thương mà hộc máu không ít, nếu là người thường đã không nhịn được, ngược lại sẽ gặp nguy hiểm; cho dù là chống đỡ, dưới tình huống này dính máu tanh, chỉ sợ cũng phải dần dần mất đi lí trí, vạn nhất mù quáng chém giết đến tẩu hỏa nhập ma vậy thì càng nguy hiểm hơn. Ba người càng nghĩ càng kinh hãi, không khỏi một lần nữa tăng nhanh tốc độ ngựa, quần áo trên người dính sát vào cơ thể, cũng không biết là bị nước mưa rơi ướt, hay là bị mồ hôi thấm ướt, trong lòng gấp đến độ nóng như lửa đốt. Lúc Liễu Quân lao ra y cốc, một thân sát khí lẫm liệt, trong đầu chỉ muốn lấy mạng Quân Mộc Thành, ngay cả ngựa cũng quên dắt, trực tiếp thi triển khinh công liền bay ra ngoài. Nếu là bình thời ngược lại cũng không có gì, thế nhưng mấu chốt là cơ thể y đang bị trọng thương, tâm tình hỗn loạn, chạy gần một nửa chặng đường liền dần dần cảm giác có chút choáng váng. Thoáng dừng lại trong chốc lát, quay đầu tiến vào một tòa thành trấn phụ cận, tùy tiện tìm một khách điếm, đoạt một con ngựa to lớn thể trạng tốt, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa thành lần nữa lên đường. Chờ sau khi y chạy tới Quân Tử sơn trang, lúc ở xa xa nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa đậu ở cửa, chân mày nhất thời bị mây đen bao phủ, ánh mắt thu lại, trực tiếp lập tức phi thân vọt tới. Xe ngựa là mới vừa chuẩn bị xong, gia quyến còn chưa kịp đi ra, lính gác cửa đang chuẩn bị đi vào đón người, đột nhiên cổ bị bẻ một cái, hoàn toàn chưa rõ tình huống đã ngã xuống đất chết. Bên cạnh hai người khác thấy đồng bọn đột nhiên tắt thở, sợ hết hồn, chờ lúc xoay người thấy Liễu Quân, hoa mắt một cái, cũng nhanh chóng nộp mạng. Liễu Quân lúc ở Nguyệt giáo lúc mới đầu là bị buộc giết người, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tận lực trong thời gian ngắn nhất lấy tính mạng người ta, theo công lực dần dần càng sâu, thủ pháp giết người cũng là càng sạch sẽ gọn gàng. Hơn nữa sau đó ra tay một cái chính là diệt môn, lại thêm thói quen tốc chiến tốc thắng, lúc này mới có lời đồn đãi trên giang hồ "Ngọc Diện Sát Ma lấy tính mạng người ta chưa bao giờ ra chiêu thứ hai ". Y nguyên vốn cũng không phải là người thích giết chóc, mặc dù mình bị vô số vết thương, thế nhưng cho tới bây giờ cũng không thích độc ác mà hành hạ người khác, nếu có hận ý, trực tiếp đem người giết chết, chỉ như vậy mà thôi. Lúc này y đã tiến vào Quân Tử sơn trang, trong lòng hận ý mãnh liệt ập tới, trừ lần Tứ Nhi trúng cổ đó, đây là lần thứ hai trong lòng y sinh ra xung động muốn hành hạ người khác, y muốn cho Quân Mộc Thành ở lúc sắp chết nếm thử cảm giác thống khổ hơn trăm lần so với y. Liễu Quân mặc dù trọng thương trong người, nhưng thân pháp vẫn là nhanh đến không nhìn thấy được, ở Quân Tử sơn trang từ trong ra ngoài giết chóc cứ thế không có bị người phát hiện. Quân Mộc Thành đang ở bên trong phòng cầm khăn lau khiếm, kiếm pháp của hắn ở trên giang hồ cũng có danh tiếng. Quân Tử sơn trang, Quân Mộc Thành, Quân Tử Kiếm Pháp, Quân Tử Kiếm. Tên rất hay, danh tiếng rất tốt. Chẳng qua là không biết hôm nay dời đi trận địa, lúc nào mới có thể đông sơn tái khởi. Quân Mộc Thành một bên lướt qua, một bên tự mình an ủi: Lưu được núi xanh không sợ không có củi đốt. Đang muốn đem khăn buông xuống, đột nhiên tinh thần chấn động, trong tai nghe được tiếng gió như có như không, còn chưa kịp nghe kĩ, đột nhiên toàn thân cứng đờ, lập tức cả kinh đến huyết dịch chảy ngược. Mấy cây ngân châm bị châm ở trên người tựa như lớp băng giữa trời đông giá rét, cảm giác lạnh lẽo không ngừng lan tràn khắp tứ chi bách hài, mà bóng mờ đột nhiên xuất hiện ở cửa lại làm hắn sợ hãi không dứt. Liễu Quân ánh mắt âm trầm giăng đầy tơ máu ở trên mặt hắn quét qua, rơi vào trên thanh Quân Tử Kiếm trong tay hắn, từng bước từng bước đi vào, đứng ở trước mắt hắn, âm trầm nói: "Kiếm của ta đâu?" Quân Mộc Thành toàn thân không thể động đậy, cố gắng trấn định mỉm cười: "Lưu Vân công tử, ngươi vẫn còn sống?" Liễu Quân lần nữa quét mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh như băng làm cho nhiệt độ bên trong nhà trong nháy mắt hạ xuống, vươn tay đoạt lấy kiếm của hắn, một kiếm đem tai trái của hắn chém xuống, dữ tợn nói: "Không nghe được lời ta? Kiếm của ta đâu?" Quân Mộc Thành bên tai nhất thời máu tươi đầm đìa, ánh mắt căm hận mà run rẩy, vừa đau vừa tức giận. Liễu Quân lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, "loảng xoảng" một tiếng đem Quân Tử Kiếm của hắn vứt trên đất, xoay người liền ở bên trong phòng lật lên tìm. Sau khi Quân Mộc Thành đem Phù Cừ Kiếm mang về lại trong ngoài nghiên cứu hồi lâu cũng không phát hiện cái gì đặc biệt, vì vậy cũng không có coi trọng như thế nữa, tùy ý đặt ở trên cái giá phía sau bình phong. Liễu Quân vừa đi vào liếc một cái liền nhìn thấy, thu hồi kiếm đi ra không nói hai lời liền xách Quân Mộc Thành bay lên nóc nhà. Tùy tiện tìm mấy sợi dây đem Quân Mộc Thành cột vào nóc nhà, lại điểm huyệt câm, Liễu Quân xoay người nhảy xuống giữa sân. Quân Mộc Thành vị trí này không dễ dàng bị người khác phát hiện, cho dù phát hiện, động tác cũng không nhanh như vậy, vì vậy lưu một mình hắn ở nơi đó y cũng không lo lắng chút nào. Liễu Quân đoạn đường này xông vào là vì tìm Quân Mộc Thành, vì vậy một mực chú ý không để cho người khác phát hiện, bây giờ Quân Mộc Thành đã bị bắt, không cần tận lực ẩn giấu thân mình nữa, một mình gió cuốn mây tan như vậy mà quét sạch qua mỗi một căn phòng, mỗi một xó xỉnh trong sơn trang. Thấy người không quan trọng liền một kiếm phong hầu, thấy người mặc trang phục không tầm thường liền điểm trụ huyệt đạo đối phương đem người chế trụ. Quân Tử sơn trang cao thủ đông đảo, ở trước mặt y lại như kẻ tay trói gà không chặt, căn bản không cách nào chống cự. Quân Mộc Thành nằm ở trên nóc nhà, hoàn toàn không thấy được tình hình phía dưới, thậm chí ngay cả tiếng kêu rên cũng không nghe được, nhưng là nơi chóp mũi ngửi được liên hương cùng máu tanh trộn lẫn càng ngày càng đậm, không khỏi tức giận đan xen. Quân Mộc Thành cố gắng giùng giằng muốn phá giải huyệt đạo trên người, nhưng là nội lực khác xa quá lớn nên không thể làm gì được, thật sự là thúc thủ vô sách*, đang lúc nóng nảy không dứt, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng gió. *thúc thủ vô sách: bó tay, không còn cách gì khác Lúc này đã gần đến hoàng hôn, Liễu Quân nhảy lên nóc nhà đi tới bên người Quân Mộc Thành, rõ ràng trên người một tia máu tươi cũng không có, thế nhưng cả người trên dưới bao phủ khí tức muốn giết chóc tử, đáy mắt u ám trong không gian nửa sáng nửa tối, hận ý giống như bầu trời đêm hư vô, trong thời gian ngắn liền có thể thôn tính hết thảy. Quân Mộc Thành bị dáng vẻ của y vào giờ phút này hù dọa, người trước mắt cùng thiếu niên xách kiếm vọt vào đám người đại khai sát giới trong ấn tượng của hắn dần dần chồng lên nhau. Nếu không phải sâu sắc cảm nhận được nội tâm run rẩy, hắn thiếu chút nữa thì đã quên là Lưu Vân công tử trong trẻo lạnh lùng lãnh đạm này còn có một mặt kinh khủng như vậy. Liễu Quân cúi người xuống nhấc cổ áo hắn, nghiêng đầu đem ánh mắt chuyển xuống đám người đứng im như những pho tượng phía dưới, chậm rãi nói: "Quân trang chủ, ta chuẩn bị cho ngươi một phần đại lễ." Vừa nói vừa thu lại lực đạo trong tay, đem nửa người trên của Quân Mộc Thành nhấc lên. Quân Mộc Thành nhìn xuống tình cảnh phía dưới, con ngươi co rút một trận, nhất thời biết dụng ý của y, một cổ khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, chảy khắp toàn thân, rõ ràng bị điểm huyệt nhưng không khống chế được run rẩy, tức giận tới cực điểm. Liễu Quân đem Quân Mộc Thành dẫn đi, để cho tầm mắt hắn có thể nhìn đến một nơi có tầm nhìn tốt nhất rồi đứng yên. Đối diện cái cộc gỗ đứng thẳng mấy chục người, đàn ông đều là môn sinh đắc ý nhất của Quân Tử sơn trang, phụ nữ đều là gia quyến của Quân Mộc Thành, tất cả mọi người thấy hình dáng hắn chỗ tai trái máu tươi đầm đìa, đồng loạt cả kinh sắc mặt như màu đất. Liễu Quân đem huyệt câm của tất cả mọi người giải khai, ở một trận tiếng kêu khóc của phụ nữ hướng về phía Quân Mộc Thành, lạnh lùng nhìn hắn: "Phần đại lễ này, có hài lòng không?" Quân Mộc Thành bi phẫn đan xen, nhìn về phía ánh mắt ác độc vô cùng của y. Liễu Quân chân mày nhướng lên, như là đã quên hắn không thể mở miệng, phất tay áo đem huyệt câm của hắn giải, lại hỏi một lần: "Có hài lòng không?" Quân Mộc Thành đè nén ác khí trong lòng, cắn răng nói: "Toàn bộ người trong sơn trang của ta đều trúng ngươi độc, mạng đã không còn dài, ngươi vì sao phải bức đến đường cùng?!" Liễu Quân nghe vậy nhất thời mặt đầy vẻ tăm tối, trong mắt vẻ đau xót chợt lóe lên, căm hận nói: "Ngươi hại Tứ Nhi của ta bị mất mạng, ta đem cả Quân Tử sơn trang của ngươi chôn theo! Có gì không thể!" Quân Mộc Thành hàm răng thiếu chút nữa nghiến ra máu, ánh mắt ác độc trợn lên nhìn y: "Người cũng không phải là ta giết! Ngươi đây là vạ lây người vô tội! Lạm sát kẻ vô tội! Ngươi không sợ báo ứng sao!" "Lạm sát kẻ vô tội?" Liễu Quân ánh mắt lộ ra giễu cợt, ngay sau đó lần nữa sát ý tràn ngập, "Vậy Tứ Nhi của ta là có tội sao? Ta đã sớm gặp phải báo ứng! Không kém gì ngươi!" Liễu Quân nói xong, nâng kiếm đi tới đối diện người gần nhất bên trái, nhìn Quân Mộc Thành lạnh lùng nói: "Mùi vị mất đi thân nhân, ngươi cũng tới nếm thử một chút!" Vừa nói vừa một kiếm đâm vào buồng tim người kia. Bên cạnh nhất thời phát ra một trận hoảng sợ cùng tiếng thét chói tai, người nọ thống khổ rên lên một tiếng, máu tươi theo thân kiếm chảy ra ngoài. Liễu Quân đem kiếm rút ra, ánh mắt người nọ trừng một cái, ngã trên đất. Quân Mộc Thành giận đến cả người phát run, thấy Liễu Quân đem kiếm đâm về phía người thứ hai, cơ mặt không khống chế được mà co rút lại. Liễu Quân mặt không đổi sắc hướng Quân Mộc Thành nhìn một cái, lạnh lùng nói: "Bọn họ sớm muộn cũng chết! Hôm nay một kiếm toi mạng lại xem như được lời!" Quân Mộc Thành gân xanh không ngừng nhảy lên, tức giận đến một lời cũng không nói được. Liễu Quân cảm thấy đâm vào tim tương đối phiền toái, người thứ ba liền trực tiếp cắt cổ, ngay sau đó tốc chiến tốc thắng, đem những người còn lại lần lượt nhanh chóng giết chết. Liễu Quân chậm rãi đi về phía Quân Mộc Thành, nâng kiếm nhắm ngay buồng tim hắn, lạnh lùng nói: "Một kiếm đưa ngươi lên đường, tạ ngươi lần trước không có làm khó Tứ Nhi." Nói xong sắc mặt đông lại một cái, mủi kiếm đâm về phía trước. Toàn bộ Quân Tử sơn trang trong nháy mắt rơi vào một mảnh tĩnh mịch, máu tanh cùng liên hương hòa vào một chỗ, lộ ra khí tức chết chóc quái dị, tràn ngập đến mỗi một xó xỉnh. Liễu Quân ngã về sau nửa bước, vội vàng dùng mũi kiếm chống đỡ thân người sắp ngã, ngước mắt nhìn thi thể đầy đất cùng bốn phía tiêu điều, trên mặt giăng đầy mây đen cũng bị đau đớn và mờ mịt thay thế, nhắm mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống đất, thấp giọng nói: "Tứ Nhi... Ngươi không thích tế phẩm như vậy... Ngươi nhất định không thích..." Lúc Vân Đại, Vân Nhị, Vân Tam chạy tới Quân Tử sơn trang, thật xa liền ngửi được mùi huyết tinh nồng đậm, vội vàng tăng thêm tốc độ chạy tới, chờ lúc tung người xuống ngựa đi tới cửa, nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi. Toàn bộ sơn trang biến thành một tòa tử thành hầu như không còn sinh khí, nơi nơi tiêu điều tẻ nhạt, khắp nơi máu chảy thành sông, chính giữa cổng treo đầu của Quân Mộc Thành đầu, vết máu còn đọng lại trên tấm bảng đề bốn chữ to "Quân Tử sơn trang". Tấm bảng khác ở dưới có bốn chữ huyết thư: Truy điệu Tứ nhi. Bốn chữ nằm chính giữa những vết máu dày đặc. Ba người lăng lăng nhìn một hồi, tầm mắt chuyển tới con sư tử đá bên cạnh cửa, cuối cùng thấy nơi đó có một người ngồi dựa vào - chính là sư phụ, nhất thời giật mình trong lòng, bước nhanh vọt tới. Ba người đồng loạt quỳ xuống: "Sư phụ!" Liễu Quân tay ôm Phù cừ kiếm, ngồi dựa trên cái đế của sư tử đá, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Ba người lúc này mới phát hiện y đã mất đi ý thức, nhất thời kinh hoàng, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy. Vân Đại thay y bắt mạch, vội la lên: "Trước vận chân khí rồi mang sư phụ trở về chữa thương!" Ba người ngồi xuống đất, đỡ sư phụ dậy đem nội lực truyền vào. Cho đến khi ba người đầu đầy mồ hôi, Liễu Quân sắc mặt mới khá hơn một chút.