Đường Đường đang cùng sư phụ nhìn nhau đến xuất thần, đột nhiên nghe được thanh âm của Nguyên Bảo, nhất thời đỉnh đầu bốc khói, theo bản năng đem tầm mắt liếc nhìn về phía cửa, nhưng chỉ thấy một mảnh tóc đen của sư phụ rủ xuống, sợi tóc đen nhánh dường như sắp bị ánh nắng ban mai xuyên thấu qua, đẹp đến lóa mắt
Liễu Quân đem mặt hắn xoay trở lại, hai tròng mắt lộ ra vẻ động tình, khóa chặt tầm mắt hắn.
Đường Đường bị hắn nhìn đến ánh mắt cũng run rẩy, lần nữa chuyển tầm mắt đi nơi khác, ổn định hô hấp một chút, rốt cuộc tìm về thần trí, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, Nguyên Bảo kêu chúng ta."
Liễu Quân đem môi dán sát lên trên mi mắt hắn, qua thật lâu mới thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Đường Đường bị âm thanh ẩn nhẫn kiềm nén của y làm cho tâm tư hắn bị trêu ghẹo một trận ngứa ngáy, hung hăng nuốt nước miếng một cái, "Sư phụ, mới vừa rồi Nguyên Bảo tới ngươi không có nghe được sao?"
Liễu Quân đem môi lấy ra, nhìn hắn nói: "Chưa từng chú ý."
"Nga..." Đường Đường không khống chế được khóe miệng giương lên, nhất thời đem tâm tình mừng rỡ toàn bộ biểu đạt ra ngoài.
Sư phụ thật là, nghĩ rõ ràng liền tự mình vui vẻ, đến bây giờ ngay cả câu chủ động bày tỏ cũng không có, còn phải để chính ta lãnh hội, thật buồn người a!
Đường Đường một bên kiểu cách mà giả bộ phiền não, một bên không chút nào dè dặt mà hắc hắc cười, con ngươi bị đôi mắt nheo nheo mà che lại hơn phân nửa, nhưng vẫn là lấp lánh rực rỡ.
Liễu Quân nhìn ánh mắt sáng rực của hắn, không tự chủ được lại đem hắn ôm sát vào trong ngực.
"Công tử?" Ngoài cửa lần thứ hai vang lên âm thanh của Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo cực kỳ buồn khổ, rõ ràng nghe được bên trong có động tĩnh, nhưng nửa ngày đều không có người đáp một tiếng, bình thường cái thời điểm này sớm nên dậy rồi, cũng không biết hai người rốt cuộc là tỉnh hay là không có tỉnh, làm cho hắn cũng không biết nên tiếp tục đứng ngốc ở đó chờ hay là đi đem Nhị công tử mời về trước.
Bên trong phòng, hai người đang ngực kề sát ngực mà nằm cùng một chỗ, hai trái tim cũng như hòa chung một nhịp đập, Đường Đường bị làm cho không biết làm sao, ngược lại là vui vẻ và khẩn trương, trong tai đột nhiên vang lên âm thanh Nguyên Bảo, trên mặt liền đỏ như bị bốc cháy.
"Tới ngay tới ngay!" Đường Đường trong lòng hoảng hốt, nhắm mắt lại liền bật thốt lên, lời còn chưa dứt liền cảm thấy trên trán đột nhiên ấm áp, sửng sốt một chút mới mở mắt ra.
Liễu Quân hôn xong liền đem hắn ôm càng chặt hơn, mặt chôn vào bên cổ của hắn, nói giọng khàn khàn: "Tứ nhi, ngươi đến tột cùng là từ địa phương xa nào mà tới, lại để cho ta nhặt được."
A a a??? Sư phụ ngươi cái này có tính hay không gián tiếp bày tỏ?
Đường Đường trợn to mắt nhìn nóc nhà, cố gắng trấn định nói: "Ta rõ ràng là đại sư huynh nhặt về..."
Cảm giác cánh tay sau lưng siết chặt, Đường Đường hí hửng mà nhướng mi mắt:"Sư phụ ban đầu không phải là không muốn ta sao..."
Sau lưng, cánh tay kia lại càng siết chặt hơn, Đường Đường hoàn toàn vui vẻ đến tìm không ra Bắc*, suy nghĩ một chút lại bồi thêm một câu: "Sư phụ còn hay mắng ta ngu xuẩn..."
*tìm không ra Bắc: vui vẻ đến không tìm thấy phương hướng
Liễu Quân chồm người lên, con ngươi sâu không thấy đáy đang nhìn chằm chằm hắn, môi mấp máy nửa chữ cũng không phun ra được.
Đường Đường tâm tình sáng rỡ, không nhịn được híp mắt chép miệng một cái: "Đại sư huynh nhặt một kẻ ngu xuẩn về, liên quan gì đến sư phụ?"
Thấy sư phụ mặt đầy biểu tình xoắn xuýt muốn nói lại thôi, Đường Đường rốt cuộc không kìm nén được mà đấm giường ha ha cười lớn.
Liễu Quân kéo dãn khoảng cách một chút, để hắn tùy ý lăn lộn, trong mắt cũng lộ ra một chút ý cười, yên lặng hòa hợp với ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ.
Vân Nhị ở trong phòng ăn đợi một hồi không thấy sư phụ tới, suy nghĩ đoạn đường này ngày đêm phong trần mệt mỏi, trở lại cũng không thể tự ngược đãi chính mình, đứng lên đi loanh quanh một chút liền bắt đầu tìm đồ ăn, mới vừa bóc một quả hạch đào ném vào trong miệng liền thấy sư phụ cùng Tứ đệ cùng nhau tiến vào.
Vân Nhị vừa mới trở lại, còn chưa kịp nghe người khác bát quái, đột nhiên thấy sư phụ cùng Tứ đệ mới sáng sớm đã xuất hiện cùng một chỗ,, không nhịn được trợn to mắt nửa ngày không lấy lại tinh thần, đồ ăn còn chưa nuốt xuống bụng lại phát hiện hai người kia đang nắm tay, nhất thời bị làm cho hoảng sợ, nhân hạch đào sặc lên lỗ mũi, thiếu chút nữa chỉnh chết hắn.
Đường Đường vốn không quan tâm bị người khác thấy, nhưng thấy Vân Nhị bị sặc mặt đỏ tới mang tai, đột nhiên ý thức được hắn cái gì cũng chưa biết, này không tránh khỏi bị đả kích đi, vội vàng đem tay rút ra, hướng hắn toét miệng cười hắc hắc.
"Nhị ca, ngươi đã về rồi!"
"Trở về... Trở về..." Vân Nhị gật đầu một cái, lời nói cũng không hoàn chỉnh, nghẹn trong cổ họng, hai hàng lông mày thon dài cũng nhíu lại đến nỗi muốn xoắn xuýt cùng nhau.
Đường Đường vội vã đem chén trà đưa cho hắn, thấy hắn thật vất vả hồi thần, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Nhị sư huynh tốt như vậy lại suýt chút nữa bị mình dọa chết, đó đúng thật là có lỗi a.
Vân Nhị chuyến này cũng không phải tay không mà về, nhấp một ngụm trà liền từ trong tay áo lấy ra một tấm bản đồ cùng hai cuộn tranh, mở ra để ở trên bàn.
"Sư phụ, lai lịch trứng rắn cổ đều đã tra rõ, là ở một mảnh sơn cốc nằm ở chỗ sâu nhất Miêu Cương." Vân Nhị vừa nói vừa đưa ngón tay chỉ địa điểm hắn đánh dấu trong bản đồ, nói tiếp, "Nơi đây có rất ít dấu vết của con người, cực ít thấy người ngoài. Bất quá những năm gần đây có hai người Trung Nguyên đến nơi này."
Đường Đường tò mò chỉ chỉ hai bức họa: "Chính là hai người này sao?" Thấy Vân Nhị gật đầu một cái, hắn càng tò mò hơn, đi vòng quanh bàn ba bốn vòng, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất tạo ra một cái hố, "Loại này vẽ cũng quá trừu tượng đi? Ta quả thực không thể tưởng tượng được dáng dấp của bọn họ ra sao a!"
Vân Nhị ném một khối quế hoa cao vào trong miệng, chân mày nhướng lên, kì quái mà nhìn hắn: "Trừu tượng?"
Liễu Quân đem bức họa chuyển sang hướng mình, nhìn một hồi mới nói: "Ngươi chính là nhìn Tạ Lan Chỉ đã quen rồi, bức họa này mặc dù không so được với nét vẽ như thực của hắn, ngược lại cũng hết sức có thần, nếu có nhìn thấy hai người này, nhất định là có thể nhận ra.
Vân Nhị trên đầu lại có thêm một dấu chấm hỏi: "Tạ Lan Chỉ?"
Liễu Quân chỉ bức họa tiếp tục nói: "Hai người này là như thế nào?"
Vân Nhị vội vàng loại bỏ nghi vấn trong đầu, chỉ vào hình nam tử nhìn có vẻ chính trực bên trái nói: "Người này ở lại Miêu Cương xấp xỉ hai năm, tự xưng Thạch Long, nhưng ở trên giang hồ cũng không tra ra được, mười phần là dùng tên giả. Con gái tộc trưởng có tình ý với hắn, từng len lén đem cổ thuật truyền thụ cho hắn. Hai năm sau, lại có một người Trung Nguyên tới, sau đó không quá nửa tháng, Thạch Long liền rời Miêu Cương."
Đường Đường không nhịn được mà chen vào một câu ngoài lề: "Con gái tộc trưởng kia không đi cùng hắn?"
Vân Nhị khẽ cười nói: "Người này bất quá chỉ là đồ vô lại đi lợi dụng tình cảm để thực hiện mưu đồ, coi như là con gái tộc trưởng muốn theo hắn đi, hắn cũng nhất định là không muốn mang theo nàng." Nói xong đưa ngón tay thon dài ra ở trên quai hàm Đường Đường bóp một cái, vừa định kéo kéo da mặt hắn một cái nữa, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới làm cho rùng mình.
Quay đầu lại nhìn liền thấy sư phụ sắc mặt không được tốt. Vân Nhị còn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, dựa vào trực giác liền đem tay rút lại, sau đó không hiểu ra sao mà nhíu mày.
Liễu Quân sắc mặt hơi dịu lại, lại nhìn bức họa mà nói: "Còn tra được những thứ khác?"
Vân Nhị lắc đầu: "Chỉ một ít này. Bất quá có thể xác định, trước mắt trong toàn bộ Trung Nguyên, kẻ biết điều khiển trứng rắn cổ cũng chỉ có một Thạch Long này. Cái cổ thuật đó chưa bao giờ truyền ra cho người ngoài, chỉ là lần này bị người phụ nữ kia phá lệ. Lần trước chuyện Tứ nhi trúng cổ, nhất định là do tên Thạch Long này giở trò quỷ."
Liễu Quân gật đầu một cái, lại sai Nguyên Bảo đi gọi Vân Đại đến, nói: "Thước Sơn, Ly Vô Ngôn có từng nhắc qua với ngươi về tên môn hạ phản đồ kia không?"
"Cái này ngược lại là ta có hỏi qua, bất quá hắn chỉ nói cho ta biết người này họ Tứ, đầu năm nay đã bỏ trốn về phía Nam, cặn kẽ thế nào lại không chịu nói rõ ra." Vân Đại xấu hổ sờ lỗ mũi một cái.
Đường Đường gục xuống trên bàn gãi gãi mặt, thật ra thì hắn còn muốn gãi cả toàn thân, hồi trúng rắn cổ rõ ràng là những triệu chứng khiến hắn đau đến chết đi sống lại, có thể sau lần đó liền bị ám ảnh, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, không khỏi cảm khái tác dụng của tâm lý quá mạnh mẽ và kinh khủng.
Liễu Quân bắt lấy tay hắn đang nhích tới nhích lui: "Thế nào?"
Vân Nhị một lẫn nữa hoảng sợ trợn to mắt, sau đó nghĩ đến Vân Đại cũng ở chỗ này, vội vàng hướng hắn liếc một cái đầy nghi ngờ.
Vân Đại gãi trán một cái, cúi đầu xuống chuyên tâm nhìn bản đồ.
Đường Đường nhăn mũi, lắc đầu một cái: "Không có sao, nhớ tới liền nhột. Cái đó giả sử Ly Vô Ngôn khẳng định chính là Thạch Long, cổ thuật lợi hại như vậy Thạch Long chắc chắn không muốn dạy cho người khác, nếu như dạy, trong thời gian ngắn chắc chắn học cũng không được nhiều."
"Ừ." Liễu Quân gật đầu một cái thu tay về.
Mấy người nhanh chóng đem tin tức sắp xếp rõ ràng, ăn điểm tâm xong liền kêu thêm Vân Tam cùng đi đến mật thất sau núi.
Tống Địch bị nhốt trong nhà lao tựa hồ cũng không bị ngược đãi, bên trong còn lót thêm cỏ khô làm đệm, không bị chết đói chết cóng, bất quá tinh thần trở nên rất kém. Đường Đường cảm thấy nếu là hắn bị nhốt ở bên trong, đoán chừng so với Tống Địch này còn không ra hình người hơn.
Tống Địch nhìn một cái liền thấy nhiều người tới như vậy, nhất thời dọa sợ không nhẹ, hốc mắt lõm xuống lại cứ thế bị con ngươi trợn lên chống đỡ mà nhô ra, không nhịn được mà hướng vào xó xỉnh lùi vào.
Liễu Quân tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào ánh mắt Tống Địch, đem bức họa Thạch Long chậm rãi mở ra, thấy Tống Địch sắc mặt mê mang, híp mắt một cái lạnh lùng nói: "Ngươi có từng gặp qua người này chưa?"
Tống Địch lắc đầu một cái, sợ hắn không tin, vừa khẩn trương nói: "Thật chưa thấy qua!"
Liễu Quân lại móc ra một bức họa khác, mới vừa mở ra liền thấy ánh mắt Tống Địch nhanh chóng lóe lên một cái khó có thể phát hiện, mặc dù khuôn mặt bị tóc bừa bộn che lại, nhưng vẫn là không tránh được tầm mắt y.
Liễu Quân cúi người xuống, đem bức họa tới trước mặt hắn, chậm rãi nói: "Vậy người này thì sao?"
Tống Địch vẫn lắc đầu: "Chưa thấy qua."
Liễu Quân khuôn mặt nhất thời bao phủ hàn băng, ung dung thong thả đem bức họa từng chút cuộn lại, nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi suy nghĩ cho thật kĩ lần nữa."
Tống Địch không tự chủ được mà co quắp lại một chút, vùi đầu cố gắng làm ra một bộ dáng nghiêm túc suy tư, nhưng là nửa ngày cũng không có mở miệng.
Liễu Quân trở tay đem bức họa đưa cho Vân Nhị ở sau lưng, tiếp tục nhìn Tống Địch, trong âm thanh lộ ra lãnh ý tựa như lưỡi dao sắc bén: "Như thế nào? Ngươi có nghĩ tới cuộc sống sau khi rời khỏi nơi đây chưa? Hôm nay nếu như ngươi không nói ra, đời này sợ là phải ở lại nơi đây làm bạn với ngọn núi này! Cho dù muốn chết, cũng không chết được!"
Tống Địch trong lòng phát run mà sợ sệt nhìn y một cái, nhỏ giọng nói: "Ta thật không nhận biết người này."
Liễu Quân đột nhiên khom người một cái liền nắm trụ cổ họng hắn, dữ tợn nói: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!"
Tổng Địch cảm giác được lực đạo trên cổ càng ngày càng siết chặt, mắt thấy sắp nghẹt thở, trong lòng điên cuồng nhảy lên, từ trong cổ họng khó khăn nặn ra mấy chữ: "Tựa như, tựa như...Từng...thấy mặt..."
Liễu Quân ngón tay buông lỏng một chút, Tống Địch liền ngã xuống nền đất ho khan, ho một hồi liền suy yếu tựa vào trên tường, thở hào hển nói: "Chẳng qua là, có chút quen mắt, quả thực, không nhớ nổi là ai..."
Liễu Quân chắp tay sau lưng đứng thẳng người, nhìn Vân Nhị một cái.
Vân Nhị lập tức đi tới trước mặt Tống Địch, thần thái ưu nhã, giọng nhẹ nhàng: "Không nhớ nổi cũng không sao, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại." Vừa nói vừa lấy trong tay áo ra mấy cây ngân châm, bạch ngân bị ánh lửa làm lóe sáng, thật khiến người ta rùng mình.
Ánh mắt Tống Địch đột nhiên trợn to, sợ đến mức hướng bên cạnh bò đi, điên cuồng lắc đầu: "Không nên không nên không muốn! Ta thật không biết! Cầu đại hiệp tha cho ta một mạng!"
Tống Địch đã từng nếm khổ dưới tay Vân Tam, thấy ngân châm liền tựa như mất nửa cái mạng, ánh mắt hoảng sợ ở trên thân hình thon dài cao ráo của người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên mãnh liệt hét ầm lên: "Lưu Vân y cốc!!! Các ngươi là người của Lưu Vân y cốc!!!"
Vân Nhị vừa nhấc chân ngăn cản phương hướng hắn né tránh, đem mấy cây ngân châm kẹp ở ngón tay, mũi ngân châm chậm rãi quét qua trên mặt hắn, ôn nhu nói: "Ai nha nha! Thông minh như vậy! Ta thực thích ngươi!" ( vãi cả ôn nhu =_=)
Vừa nói vừa cười cong mắt, đem ngọc bội bên hông tháo xuống rồi đưa đến trước mặt hắn, nhìn mặt một chút lại nhìn ngọc bội một chút, mặt lại lộ vẻ lo lắng, trầm ngâm nói: "Ta đây thư pháp không tốt, cũng không biết có thể hay không khắc giống chữ như đúc..."
Tống Địch cứng ngắc cổ họng, da mặt co quắp, con ngươi trừng thiếu chút nữa rớt ra, giọng nói run rẩy: "Các ngươi...Các ngươi...Làm trái y đức!"
Vân Đại đứng ở phía sau cười ra tiếng, giọng đầy khinh miệt: "Thế thì đã sao?"
Vân Nhị cầm ngân châm vỗ vỗ mặt hắn, vẻ mặt tươi cười: "Có nói hay không a? Không nói ta liền khắc chữ lên mặt của ngươi nga!" Kết quả không đợi Tống Địch phản ứng đã nhanh chóng đem một cây ngân châm đâm vào giữa cổ hắn.
Đuôi kim còn không có vào đến da thịt, Tống Địch đều hừ không ra thanh âm, đột nhiên toàn thân co quắp, ngũ quan khuôn mặt nhíu thành một đoàn, sắc mặt trắng bệch, ngay cả con ngươi cũng bắt đầu trợn trắng, mặt mũi vặn vẹo dữ tợn, đáng sợ dị thường.
Đường Đường thấy vậy liền kinh hãi, không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi chỗ khác.
Vân Nhị đợi hắn co quắp một hồi, lại hướng bên kia cổ hắn nhẹ nhàng vỗ một cái, nhanh chóng đem ngân châm thu hồi, ung dung thong thả phủi phủi tay áo.
Tống Địch rốt cuộc ngừng co quắp, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt rã rời mà tê liệt trên mặt đất, tựa như một đống bùn nát, bị Vân Nhị hung hăng đá một cước cũng không có chút cảm giác nào.
Đường Đường nhìn một chút Vân Nhị vốn luôn ưu nhã tựa như hoa sen trong nước, tâm lòng run lên, cố gắng bình tĩnh nuốt nước miếng một cái.
Mẹ nó! Không phải dạng người hiền lành a! Thật sự là không biết sư phụ dạy ra cái dạng học trò gì!!! (:v)
Liễu Quân dường như cảm giác được, đột nhiên nghiêng đầu hướng Đường Đường nhìn tới.
Đường Đường giật mình một cái, nhanh chóng bày ra một khuôn mặt tươi cười, xoẹt một cái liền đi tới bên người kéo tay y, mặt đầy chính khí.
Liễu Quân tiến tới bên tai hắn thấp giọng nói: "Ngươi đi về trước."
Đường Đường cột sống như muốn nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững, tay càng nắm chặt hơn, mặt đầy kiên quyết mà lắc đầu: "Không trở về! Ta phải chờ hắn khai cung!"
Liễu Quân nhìn hắn một cái, ở lòng bàn tay hắn nhéo nhéo, không nói gì nữa.
Đường Đường bị động tác nhỏ kia của hắn trêu chọc phải, trong lòng ngứa ngáy một chút, không tự chủ được mà tiến lại gần thêm một chút.
Chốc lát sau, Tống Địch dần dần tỉnh hồn, vừa nhìn thấy ngân châm lúc ẩn lúc hiện trước mặt, nhất thời tan vỡ, nước mắt cũng mau rớt xuống, liều mạng gật đầu: "Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ ra rồi!"
Vân Nhị nở nụ cười dào dạt ở trước mặt hắn đi tới đi lui hai vòng, đột nhiên ngồi chồm hổm xuống tiến tới trước mặt hắn: "Nhớ ra rồi liền nói a! Còn phải ta thúc giục ngươi sao?"
Tống Địch nhìn gương mặt vui vẻ đang phóng đại trước mặt hắn, ánh mắt có chút dại ra, không giải thích được mà thất thần.
"Thật là muốn ta thúc giục mới chịu nói?" Nụ cười của Vân Nhị trở nên lạnh lùng, chợt nắm lấy cổ tay hắn đem ngân châm hung hăng đâm vào đầu ngón tay.
"A!" Tống Địch phát ra một tiếng hét thảm, trên trán rỉ ra từng giọt mồ hôi to, "Ta nói! Ta nói! Ta nói!"
Đường Đường da đầu tê rần, rõ ràng là trong lòng khẩn trương theo, thế nhưng trong đầu lại đột nhiên toát ra một ý niệm rất sát phong cảnh: Nhị sư huynh có phải hay không là do Dung ma ma biến thân tới a... 囧... ( tui lạy bạn Đường... 囧...)
Vân Nhị đem ngân châm thu hồi, đứng lên đá hắn một cước: "Nói mau!"
Tống Địch tựa đầu trên tường thở hổn hển, lại nuốt nước miếng một cái, khó nhọc nói: "Hắn... Hắn là... Văn tiên sinh...Người hầu..."
Liễu Quân đáy mắt trầm xuống, lạnh lùng liếc qua một cái: "Đem hắn buộc lại dìm vào trong nước đá!"
Tống Địch trợn to mắt hoảng sợ nói: "Tại sao?! Ta đã khai!Các ngươi tại sao còn muốn hành hạ ta!"
"Lần trước đối với ngươi quá khách khí! Tin tức trọng yếu như vậy đều không khai ra! Thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Liễu Quân vừa dứt lời, bên kia Vân Đại đã bắt đầu phân phó người đi chuẩn bị nước đá.
Tống Địch vội vàng giãi bày: "Ta lần trước quả thật chưa từng nghĩ đến, hôm nay thấy bức họa mới nhớ ra!"
Vân Nhị cười khẽ: "Mở to mắt cũng có thể nói dối, mới vừa rồi nhìn bức họa cũng không có đàng hoàng mà nhớ tới a!"
Tống Địch mồ hôi trên ót lần nữa rỉ ra từng giọt to: "Ta chỉ gặp một lần mà thôi! Đúng là trong chốc lát không thể nhớ ra được!"
Vân Nhị sờ mồ hôi trên trán hắn một cái: "Chậc chậc, nóng như vậy? Nước đá kia quả thực là thích hợp với ngươi! Đúng rồi, cái người hầu kia tên họ là gì a?"
Tống Địch lùi vào trong xó một chút: "Cái này ta thực sự không biết! Cho dù các ngươi có đánh chết ta, ta cũng vẫn là không biết gì cả..."
Vân Nhị chống cằm suy nghĩ một hồi, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hướng về phía Tống Địch hưng phấn nói: "Ngươi nghe qua ngũ mã phân thây chứ?"
Đường Đường đầu đầy hắc tuyến: Ai chưa từng nghe qua?
Tống Địch không biết hắn muốn làm cái gì, trong lòng run sợ gật đầu một cái.
Vân Nhị cười đến mặt mày sáng lạn: "Vậy...Ngũ nhân phân thây có từng nghe qua?" ( =__=|||)
Tống Địch nuốt nước miếng một cái, trong lòng cuồng loạn, không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.
Vân Nhị cười hì hì nói: "Mấy người chúng ta, tính ra thì sư phụ nội lực thâm hậu nhất, có thể để cho sư phụ tới kéo đầu của ngươi, ta cùng Đại sư huynh mỗi người kéo một cái chân ngươi, còn dư lại hai cánh tay, liền giao cho hai sư đệ ta đến kéo. Kế này như thế nào?"
Đường Đường một lần nữa thống hận năng lực não bổ cường đại của chính mình, hung hăng lau mặt.
Biểu tình của Vân Nhị hoàn toàn không giống như đang đùa, có thể Tống Địch bị hắn dọa sợ, theo bản năng liền bắt đầu run rẩy, ngay cả da mặt cũng không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân cũng chảy đến lòng bàn chân, rồi từ trong cơ thể rỉ ra, sắc mặt tái nhợt, tay chân lạnh như băng.
"Không tốt sao?" Vân Nhị ưu sầu nhìn hắn, "Vậy ta còn có một cái..."
Tống Địch suy yếu co lại thành một đoàn, giọng run run: "Ta thật...có thể khai đều đã khai rồi..."
Sau đó, Tống Địch thật sự là bị ngâm trong nước lạnh thấu xương, mỗi lần sắp chết rét lại bị đem ra sưởi trên lửa, hành hạ một ngày một đêm quả thật lại cũng hỏi không ra cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là buông tha hắn, đem hắn tiếp tục nhốt ở phòng giam trong sơn động.
Trở lại sân nhỏ, Liễu Quân phân phó Vân Nhị nói: "Phái người dựa vào bức họa đi thăm dò, chú trọng điều tra cái tên người hầu của Văn tiên sinh này."
Vân Nhị gật đầu đáp ứng.
Liễu Quân lại bổ sung: "Không nên bứt dây động rừng."
"Vâng."
Đường Đường để ngón tay ở trên bàn gõ tới gõ lui: "Tại sao mọi chuyện tra ra được đều dính tới Văn tiên sinh? Ngọc diện sát ma tái hiện giang hồ là do Văn tiên sinh giở trò quỷ, trứng rắn cổ cũng là do hắn, cái Văn tiên sinh này là do rảnh rỗi đến điên rồi a!"
Vân Đại cười khẽ: "Trước kia vẫn luôn có người trêu chọc chúng ta, nhưng những thứ này không nhìn ra nội tình, nói không chừng là hướng tới cùng một người, Văn Tiên sinh coi như cũng thật là kiên nhẫn. Sư phụ chẳng qua là một mực chưa từng để ý tới, lúc này nếu tra xét, nhất định sẽ đem hắn bắt tới."
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
18 chương
44 chương
69 chương
142 chương
156 chương
45 chương