Chỉ trong chớp mắt liền thay đổi cảnh vật, sau một khắc ngắn ngủi đầu váng mắt hoa, cảm giác gió rét lùa vào cổ áo biến mất, thay vào đó là nhiệt độ nóng bỏng cách quần áo truyền tới trên vai. Đường Đường bị đè bả vai đẩy dựa vào ở trên cửa, mi mắt thấy sư phụ gần trong gang tấc, toàn bộ tế bào não đều bị nhấn nút tạm ngừng hoạt động, nửa phiến lá trúc nửa xanh nửa vàng vẫn còn treo trên khóe miệng, trên mặt lội vẻ si ngốc,, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Liễu Quân hơi nghiêng người, trong con ngươi sóng ngầm cuồn cuộn, lực đạo trên ngón tay dần dần siết chặt, giống như là muốn khảm luôn vào hõm vai đối phương, Đường Đường thế nhưng vẫn ngốc lăng tựa như không có tri giác. Hai người dựa quá gần, bốn mắt nhìn nhau, một thâm trầm, một mờ mịt. Liễu Quân ánh mắt rơi vào trên phiến lá trúc giữa răng môi hắn, thanh âm ám ách: "Ngươi... Không đi?" Đường Đường phản ứng chậm chạp, sửng sốt một chút mới gật đầu một cái. "Bên ngoài lạnh như vậy, đứng ở ngoài kia làm gì?" Đường Đường vẫn còn là một bộ dáng hồn bay phách lạc, trợn mắt há mồm nhìn y. Liễu Quân lại nhích tới gần một chút, mí mắt rũ thấp, một cái tay trượt đến trên cánh tay hắn cầm thật chặt, một cái tay khác từ đầu vai buông ra, chuyển qua trước mặt hắn, nhẹ nhàng nắm lấy phiến lá trúc kia. Đầu ngón tay cùng môi chạm nhau, khẽ run lên, không chống cự nổi sợ hãi trong lòng, nhanh chóng đem lá cây lấy ra nhét vào lòng bàn tay, ngón cái đè ở trên môi của hắn, dùng lực đạo đầu ngón tay áp chế chính mình đang có xung động muốn đem môi áp lên. Trong nháy mắt tựa như có dòng điện xẹt qua, Đường Đường ánh mắt phút chốc trợn tròn, thần trí nhanh chóng bay trở về, tất cả tri giác toàn bộ hội tụ đến cột sống, một đường xông lên đầu, đánh thẳng vào huyệt đạo toàn thân, oanh một tiếng nổ tung. Mới vừa còn đờ đẫn ngốc lăng mặt đảo mắt biến thành tôm luộc,vừa đỏ vừa nóng. Đường Đường ánh mắt sáng như thiêu đốt, lồng ngực đập cuồng loạn, hô hấp cũng cảm thấy bị đình trệ. Liễu Quân nhìn ánh mắt có tinh thần của hắn, ngón tay trên vai càng siết chặt hơn, thanh âm phảng phất như phát ra từ sâu trong cổ họng: "Không muốn trở về?" Dĩ nhiên không nghĩ đến!!! Đường Đường kích động đến thiếu chút nữa hô lên, lại bị sư phụ nhìn đến toàn thân đều mềm nhũn nói không ra lời, trong tim giống như bị hàng trăm móng vuốt cào a cào, thiêu đốt tâm can. Liễu Quân chăm chú khóa lại ánh mắt hắn: "Ân?" Đường Đường bị một tiếng này của y hơi nâng âm điệu lên làm cho xương cốt cũng mềm, hô hấp ngừng một lát, đầu óc trống không, dù muốn hay không cũng chỉ lắc đầu, lắc xong rồi nhất thời bi thống nhắm mắt, hận không thể xoay người đập đầu lên cửa chết luôn. ( Em này có tật hễ mắc cỡ là muốn đập đầu chớt:v) Đây coi như là biểu thị tự mình tìm ngược a? Sớm biết sư phụ sẽ hỏi ý kiến ta, ta như thế nào còn phải ở bên kia chịu đựng nghe cái tên Tạ Lan Chỉ lảm nhảm ồn ào! Đã sớm nên ôm chăn đến chỗ này ở cùng sư phụ mới phải. Sư phụ ngươi là tên hỗn đản, mới vừa rồi là thật sự không biết ta ở bên ngoài hay là giả bộ không biết a?! Đường Đường nội tâm đang điên cuồng gào thét thiên ngôn vạn ngữ, đột nhiên toàn thân ấm áp, bị sư phụ kéo qua, sức lực để vui mừng còn chưa kịp vọt ra, lại bị y mang đi về phía trước mấy bước. Cánh cửa phía sau không tiếng động mở ra, gió lạnh nhất thời theo phía sau cổ áo lùa vào. Liễu Quân nâng tay đem cổ áo hắn giữ chặt, hướng về phía ngoài cửa nói: "Nguyên Bảo, đem nước vào đây, lại đi thay thay Tứ công tử chuẩn bị thêm chút nước nóng." Đường Đường vừa nghe Nguyên Bảo đứng ở phía sau hắn, nhất thời cảm thấy lưng như bị gai đâm, trên mặt nóng bừng, phản xạ có điều kiện liền muốn hướng sang bên cạnh lẩn tránh, chân vừa mới bước liền bị cánh tay hữu lực của sư phụ kéo trở lại, nhất thời quẫn bách đến mức toàn thân cứng ngắc, giống như biến thành một khúc gỗ. Rõ ràng lần trước ra ngoài cũng cùng sư phụ ngủ chung, bị Đại Tiểu Phúc nhìn thấy cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, làm sao bây giờ lại cứ chột dạ như vậy? Loại cảm giác không có mặt mũi gặp người này là có chuyện gì xảy ra! Đường Đường đem đầu vùi xuống, hận không thể quét rụng ánh mắt của Nguyên Bảo. Vào giờ phút này, Nguyên Bảo quả thật cho là ánh mắt mình sắp rụng rồi, dùng sức xoa rồi lại dụi, đem mí mắt mệt mỏi rã rời lúc nãy tỉnh táo lại hoàn toàn, càng ngày càng hoa mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, u mê rồi lại trừng mắt "Nga" một tiếng, liền vội vàng xách thùng nước tiến vào. Hai người ở bên trong cho rằng thời gian đã lâu đến mức đun chín người, từng giây từng phút đều chậm rãi trôi qua, thế nhưng thật ra Nguyên Bảo đứng chờ ở bên ngoài cũng chỉ là trong giây lát, nước trong thùng vẫn còn bốc hơi nóng bừng bừng đây. Nguyên Bảo dùng sức đem thùng nước tới đặt ở sau bức bình phong, Đường Đường nâng mí mắt lên thử thò đầu ra nhìn, thấy hắn chuyển đến bên trong liền rụt cổ về, thừa dịp có tiếng rót nước róc rách, giơ tay ở trên cánh tay sư phụ chọt chọt hai cái, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Sư phụ...Ta đi nhìn giày trượt băng một chút..." Liễu Quân cúi đầu nhìn hắn: "Không phải đã nhìn cả đêm sao?" "..." Đường Đường mồ hôi rơi như mưa, buồn bực cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, nhắm mắt nói, "Ta lại... muốn nhìn một hồi..." "Còn chưa có nhìn đủ sao?" Đường Đường muốn chết, nhắm hai mắt mãnh gật đầu: "Ân, quá đẹp mắt!" Liễu Quân buông cánh tay, Đường Đường cũng như chạy trốn mà từ trong ngực hắn lủi chạy ra ngoài, khẩn cấp mà chạy qua lấy giày liền ôm vào trong ngực, chạy như bay đến xó xỉnh đặt mông ngồi xuống,, trốn ở trên ghế trong nháy mắt an tĩnh lại. Nguyên Bảo ra ra vào vào vẫn luôn thật biết điều đúng dịp an phận, không giống như Đại Tiểu Phúc giống như hầu tinh mà bát quái mọi chuyện. Đường Đường cũng không biết tim mình sao lại yếu đuối như vậy, giống hệt một con cún nhỏ phạm sai lầm, rúc ở trong một góc u ám, toàn thân trừ bàn tay đang sờ đôi giày trượt băng ra, cũng chỉ có con ngươi động đậy, đảo tới đảo lui theo bước chân Nguyên Bảo. Nguyên Bảo đưa xong nước, lại thu thập hết chén trà bị rơi vỡ trên mặt đất, lại quy quy củ củ đi ra ngoài khép cửa lại. Đường Đường không nhịn được trên mặt lộ vẻ đồng tình: Nguyên Bảo cùng Đông Lai quả thực là chênh lệch nhau quá nhiều, nhìn cái thói quen hai người bọn họ làm việc cũng dễ dàng đoán được tính khí của chủ tử khác xa, chênh lệch đến một trăm lẻ tám nghìn dặm! Đông Lai quả thật là hạnh phúc! Đường Đường tự luyến một hồi, cả người lại khôi phục sức sống, đem giày để qua một bên lại chạy đến theo sau mông Liễu Quân: "Sư phụ, ngươi đang làm gì?" "Tìm quần áo cho ngươi đổi." Liễu Quân vừa nói, vừa từ dưới đáy rương lấy ra một bộ xiêm y cũ năm xưa, xoay người nhét vào trong ngực hắn, "Đi đi." Sư phụ thật tốt! Ngay cả tắm cũng phải nhường ta! Đường Đường vui vẻ nhận lấy, liếc mắt lại thấy trong rương có một cái hộp nhỏ tinh xảo làm bằng gỗ tử đàn, tò mò lấy ra nhìn từ trên xuống dưới: "Sư phụ, trong này không biết có phải à bí tịch võ công không?" "...Trước kia thì phải." "Vậy bây giờ thì sao?" Đường Đường càng tò mò hơn, "Ta có thể hay không nhìn một chút?" Liễu Quân dừng một chút, thấy hắn đang mặt đầy mong đợi nhìn mình, mất tự nhiên mà chuyển tầm mắt xoay người đi ra chỗ khác: "Được." Đường Đường hào hứng đem cái hộp mở ra, đột nhiên sững sờ. Trong hộp trải gấm trắng mềm mại, bên trên là hai món đồ, chính là chiếc nhẫn phỉ thúy cùng cái ly bằng bạch ngọc trước kia hắn tặng cho y. Hắn liếc mắt nhìn bóng lưng sư phụ, len lén nở nụ cười thấy răng không thấy mắt, đem cái hộp đậy lại rồi đem cất, xong lại vui vẻ ôm quần áo đi tắm. Đường Đường tắm rửa thay quần áo xong, thấy Nguyên Bảo chạy tới chạy lui thay nước nóng, trong lòng cực kì áy náy, cuối cùng quả thực không đành lòng liền đem hắn gọi lại: "Nguyên bảo, còn dư lại nước sáng mai đổi cũng được, ngươi trước đi ngủ đi." Nguyên Bảo giương ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn Liễu Quân, thấy y gật đầu, hướng Đường Đường cười một chút liền nhanh chóng chạy mất, chạy còn nhanh hơn thỏ, ra vẻ mình bị chèn ép đặc biệt thê thảm. Đường Đường vừa quay người thấy giường của  sư phụ, nhất thời vui vẻ không chịu được, giày đều cởi thật nhanh, trực tiếp bay qua, lấy tốc độ ánh sáng mà lao lên trên mặt chăn, hận không thể trực tiếp làm vài vòng bơi ếch: Giường của sư phụ a! Lão tử đây là lần đầu tiên ngủ trên giường sư phụ! Nhất định phải tạo một chút kỷ niệm. Đường Đường đang muốn chui vào trong cái chăn mềm mại, đột nhiên bị Liễu Quân kéo: "Tới." "A? Nga..." Đường Đường không rõ nội tình, lại từ trên giường lao xuống, đi theo sư phụ đi tới phía sau bình phong. Bốn phía thùng gỗ có hơi nước bốc lên, một mảnh trắng xóa mù mịt hơi nước. Đường Đường trợn mắt há mồm đứng ở một bên, thấy sư phụ đứng ở trong sương trắng đem quần áo trên người một tầng lại một tầng  cởi ra, rõ ràng là tốc độ bình thường, ở trong mắt hắn lại giống như một thước phim, kích thích huyết mạch từ dưới lòng bàn chân hắn đều xông lên đến trên mặt. Này này này...Đây là muốn làm gì? Sư phụ kéo ta đi vào nhìn hắn biểu diễn cởi quần áo??? Này này này...Muốn nghịch thiên a!!! Này là trái với định luật tự nhiên trầm trọn! Trái với định luật nhân văn trầm trọng! Trái với định luật xã hội trầm trọng a!!! Sư phụ lão nhân gia ngươi lúc nào lại trở nên phóng túng như vậy!!! Lúc nào lại đổi thành thuộc tính yêu nghiệt như vậy!!! Cái này không khoa học!!! Đường Đường một tay chống đỡ ở cái giá bên cạnh, ổn định thân mình, đập đập đầu vào cái giá hận không thể siết chết chính mình: "Sư sư sư... Sư... Sư phụ... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi..." Liễu Quân đem áo khoác toàn bộ cởi xuống, chỉ còn lại một tầng cuối cùng. Nào có ai biểu diễn cởi quần áo mà vẫn mang một bộ dáng trầm mặc nghiêm trang như vậy?! Đường Đường bị kích thích miệng đều bắt đầu run, não bổ ra một chút hình dáng sư phụ với ánh mắt quyến rũ cong môi vểnh mông câu dẫn hắn, nhất thời trong lòng âm thầm phun một ngụm máu, thiếu chút nữa đem ác tâm của chính mình đem ra rồi dìm vào trong thùng gỗ cho nó chết chìm. Trí tưởng tượng quá phong phú thật là khốn kiếp chết người a!!! Đường Đường thừa dịp mình còn giữ được giọng nói, vội vàng đem cái cảnh tượng quỷ dị đó đuổi ra sau đầu: "Sư, sư phụ... Ngươi để cho ta tới, nhìn, nhìn... Ngươi cởi quần áo a?" "Ân." Liễu Quân đáp một tiếng, đem áo cởi ra. A a a!!! Thế nhưng là thật!!! Cái này tiến triển cũng quá nhanh đi!!! Mặt dù là nhìn từ góc nghiêng, thế nhưng cũng rất kích thích đó có được hay không!!! Sư phụ ngươi có phải hay không nên bày tỏ một chút suy nghĩ trước hay không??? Đường Đường trợn mắt nhìn thấy sư phụ đem tầng áo cuối cùng cởi ra, đỉnh đầu phừng một cái liền muốn bốc khói, cảm thấy sắp bốc cháy đến nơi! Sư phụ xoay người, từng bước một hướng hắn đi tới. Mông lung trong sương mù, dung mạo cũng trở nên có chút mờ ảo, thân thể xích lõa ẩn hiện trong màn sương trắng, mặc dù cũng giống như cách một tầng lụa mỏng nhìn không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vóc dáng thon gầy, tóc đen rủ xuống vai kéo dài đến thắt lưng, quần trắng phía dưới cùng với sương trắng như hòa làm một thể, tựa như tiên nhân đạp mây mà đến, cứ như vậy lay động trước mắt, thoắt ẩn thoắt hiện mà tiến lại gần. Sư phụ quả nhiên là thần tiên!!! Nhưng là, thần tiên quả nhiên không biết nói chuyện yêu đương!!! Tiến triển thần tốc mặc dù ta cũng rất mong đợi, nhưng là ngươi có phải hay không trước tiên nên nói cho rõ ràng? Nếu không cho dù có chết ta cũng sẽ không cho phép a! Ta rốt cuộc là nên dè dặt bỏ chạy hay nên như mãnh hổ mà nhào tới a! Đường Đường cảm thấy chính mình giống như rơi vào lò luyện đan của Thái thượng lão quân, giống như sắp bị nhiệt độ xung quanh thiêu đốt thành tro, máu sói toàn thân dâng trào, kích thích giống như uống phải thuốc, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh mơ hồ, vì vậy âm thầm bấm đốt ngón tay, quả thật đã bắt đầ tính toán thời cơ để nhào lên! ( chết cười mất =))) Bóng dáng sư phụ từ trong màn sương chậm rãi hiện ra, mắt thấy sắp rõ ràng, Đường Đường kích động! Kích động hậu quả là —— lỗ mũi nóng lên! Chảy máu cam! Mất mặt!!! Đường Đường nhanh chóng đưa ra hai cái móng vuốt bưng kín lỗ mũi, xoay người chạy ra bên ngoài thoát thân, quá khẩn trương nên vấp phải bình phong, luống cuống vơ lấy cái giá treo quần áo, lại vô tình kéo ngã cả tấm bình phong, bình phong ngã xuống lại đụng phải chậu nước rửa mặt trên giá, chậu nước lẫn cái giá đỡ đều ngả xuống phát ra tiếng vang kinh thiên động địa lấn át cả âm thanh cả kinh của Liễu Quân: "Tứ Nhi!" Chính là một chút sửng sốt của Đường Đường đã đem toàn bộ đồ đạc đều đụng ngã tạo ra một hiệm trường thê thảm không nỡ nhìn. Liễu Quân nhanh chóng hoàn hồn, ở trước mặt Đường Đường đang hướng thiên địa hành đại lễ mà đem người kéo lên: "Thế nào rồi?" Đường Đường bi phẫn che mặt lại liều mạng lắc đầu: "Không có sao không có sao!" Liễu Quân cưỡng ép đem tay hắn kéo ra, thấy dưới lỗi mũi hắn còn vương hai vệt máu, nhất thời cảm thấy bối rối. "Sư phụ ngươi đừng tới đây! Mắc cỡ chết người!" Đường Đường bi phẫn muốn chết, vẻ mặt đưa đám, lại tiếp tục bưng lấy cãi mũi, đến cả dũng khí đứng lên cũng không có, liền dùng cả tay lẫn chân hướng cái giường bò qua. Liễu Quân nhìn hắn như vậy đau lòng không dứt, vội vàng đem hắn cưỡng ép kéo tới ôm lên giường: "Nằm yên!" Nói xong vội vàng cầm khăn lông qua đưa cho hắn lau, lau sạch lại xé hai mảnh vải đưa tới. Đường đường xấu hổ không đất dung thân, đoạt lấy vải trước nhét vào bên trái lỗ mũi. Vừa nhét vào mũi xong liền liếc mắt, ngây ngẩn, sắc mặt thoáng cái trở nên nhợt nhạt! "Sư phụ! Cái này, cái này, chuyện gì xảy ra!" Đường Đường mặt như giấy trắng, cả người giống như một con cá chép mà từ trên giường bật dậy, lại bị Liễu Quân đè lại. "Nằm yên!" Liễu Quân vừa nói đem một khối khác vải cuốn lại. " Chờ một chút chờ một chút!" Đường Đường hoảng sợ một lần nữa bắn lên, quỳ ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm nửa người trên đang bại lộ trong không khí của sư phụ, hốc mắt trừng to như sắp nứt ra. Liễu Quân không có lại đem hắn đẩy ngã lại trên giường, trực tiếp đỡ lấy mặt hắn nhét miếng vải vào lên lỗ mũi còn lại, thấp giọng nói: "Nghỉ ngơi trước đi, có gì một lát lại nói." Vừa nói liền đứng dậy đi tới đem bình phong đỡ dậy, đi vòng qua phía sau. Đường Đường quỳ ở trên giường, lăng lăng trợn mắt nhìn thanh trúc thúy liễu trên bức bình phong, nghe âm thanh sư phụ cởi quần bước vào trong nước, đột nhiên ôm lấy cột giường làm đầu bị đập vào, đụng đau lại đỡ trán tiếp tục ngẩn người. Không đúng! Nhất định là ảo giác! Những vết sẹo kia nông sâu dài ngắn trên người sư phụ, tất cả những vết sẹo lớn nhỏ, nhất định không phải thật!!! Đường Đường hốc mắt không tự chủ đỏ lên, đưa tay ra hung hăng xoa mặt. Nhất định là ảo giác! Đường Đường nhanh chóng nhảy xuống giường, lảo đảo vọt tới phía sau bình phong, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất. "Sư phụ!" Đường Đường sắc mặt trắng bệch, bàn tay men theo mép thùng gỗ, ngón tay dường như muốn bấu chặt vào trong gỗ, "Sư phụ ngươi mau đánh ta một chút! Ta có phải hay không vừa mới xuyên trở về a? Ta, ta thế nhưng không có ở chỗ này của ngươi, hãy nói là ta nằm mơ đi có phải hay không? Sư phụ ngươi mau đánh ta một cái! Tại sao ta vẫn chưa tỉnh lại a!" Liễu Quân nghiêng người tới gần hắn, muốn cầm lấy tay hắn, thấy tay hắn bấu chặt như thế, trong lòng đau xót, lại tăng thêm mấy phần lực mới đem ngón tay hắn kéo ra, kéo hắn ra nhẹ giọng nói: "Ngươi không có nằm mơ." Đường Đường đặt mông ngồi trên mặt đất, ánh mắt ê ẩm sưng đến lợi hại: "Sư phụ ngươi lừa gạt ta!" "Không lừa gạt ngươi." Đường Đường trợn mắt nhìn hắn, lại nhanh chóng từ dưới đất ngồi dậy, khẩn trương kéo tay y qua. Trên cánh tay sư phụ cũng có không ít vết sẹo lớn nhỏ, giống như trên người, nhích người tới gần để xem cho rõ, nhìn thấy chính là vết thương từ trước đây lưu lại sẹo. Liễu Quân nhìn nước mắt dâng lên trong hốc mắt hắn, ngực đau nhói, trước khi ngón tay hắn chạm vào liền khẽ run một cái. "Sư phụ không phải... Võ công rất cao sao? Làm sao... Lại còn bị thương thành như vậy?" Đường Đường lần nữa siết chặt mép thùng, giọng run rẩy, "Ai làm?!" Liễu Quân đem mình chôn vào trong nước, nhàn nhạt nói: "Võ công cũng không phải là trong bụng mẹ mà có, cũng có lúc không bằng người khác." "Như vậy... Đều là... Làm sao mà có?" Đường đường thần sắc thê lương, mới vừa thấy cái loại vết sẹo kéo dài trên lồng ngực y, tựa như một đám rắn dữ tợn, một ngụm lại một ngụm ở trong lòng hắn gặm xé, máu tươi đầm đìa. Liễu Quân lần nữa hướng tới gần hắn, ánh mắt bình tĩnh đối lập với ánh mắt thống khổ của Đường Đường: "Cho ngươi nhìn những thứ này, không phải là vì để cho ngươi biết bọn họ làm thế nào gây ra, mà là để nói cho ngươi, ta giết rất nhiều người, nhiều đến ngươi không cách nào tưởng tượng, so với ngươi thấy những vết thương này còn nhiều hơn." Đường Đường gấp đến độ ánh mắt đỏ bừng: "Tại sao không nói cho ta? Nhiều vết thương như vậy! Rốt cuộc là người nào ác độc như vậy, vô nhân tính như vậy?!" Liễu Quân sững sờ nhìn hắn: "Ta nói ta giết rất nhiều người." "Đây không phải là trọng điểm a!" Đường đường gấp đến độ nước mắt cũng mau rơi xuống, "Đem ngươi làm bị thương như vậy rốt cuộc là kẻ nào? Bây giờ hắn ở đâu? Ngươi có còn phải đối đầu với hắn hay không? Vạn nhất hắn lại tìm tới thì làm sao bây giờ?" Liễu Quân ánh mắt trầm tĩnh liền xuất hiện vài tia dao động, xong lại bình tĩnh mà nhìn hắn. Đường Đường sắc mặt càng trắng hơn: "Sẽ không đúng lúc như vậy chứ? Chẳng lẽ chính là kẻ ở sau lưng đánh lén chúng ta?! Sư phụ ngươi có thể hay không không đánh lại hắn? Nếu không ngươi cùng ta trở về! Người nọ khẳng định không tìm được!" Liễu Quân nhìn bộ dáng hốt hoảng của hắn, kinh hoảng thật lâu mới phát ra âm thanh: "Ngươi không phải là không trở về sao?" "Ta có trở về hay không cũng không quan trọng! Nói không chừng ngươi cũng có thể đi! Dù sao cũng phải nghĩ chút biện pháp thử một lần! Đường Đường càng nói càng gấp, hận không thể lạp tức đem hắn đẩy ra ngoài sau đó nhét vào trong hồ mang theo về. Liễu Quân nghe không hiểu hắn đang nói gì, cho là hắn là gấp đến độ lời nói không có mạch lạc, kéo tay hắn qua trấn an mà nhéo một cái: "Không có gì đáng ngại, những kẻ làm ta bị thương đều đã bị ta giết." "Thật sự?" Đường Đường nửa tin nửa ngờ, "Sư phụ nếu có thể giết bọn họ, tại sao lại còn bị thương? Chờ một chút! Sư phụ ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không chỉ một người?" "Những thứ kia không trọng yếu, đều đã qua." Liễu Quân giơ tay lên nhẹ nhàng xoa gò má hắn, "Bây giờ sẽ không có người nào có thể thương tổn ta một chút nào." Đường Đường ngốc lăng gật đầu một cái, từ từ tiêu hóa ý tứ trong lời nói của y, một lát sau lại khẩn trương nói: "Vậy kẻ đánh lén chúng ta là người nào?" "Không có gì đáng ngại, hắn nếu thật sự lợi hại, cũng sẽ không núp trong bóng tối." "Nga... Vậy thì tốt vậy thì tốt... Hù chết lão tử..." Đường Đường nghe giọng hắn khẳng định như vậy, nhất thời thả lỏng toàn thân, giống như bị rút xương, mềm nhũn treo ở bên cạnh thùng gỗ. Khẩn trương qua đi, trong lòng càng dâng lên khó chịu, hắn cúi đầu dùng âm thanh buồn bực nói: "Sư phụ, ngày tháng trước kia ngươi như thế nào mà trải qua a...." Liễu Quân đưa hai tay ra đem mặt hắn nâng lên, thấy hốc mắt hắn đỏ bừng khóe mắt cũng ẩm ướt, nhất thời ngây dại. Đường Đường nhanh chóng tránh thoát tay y liền đem mặt chôn xuống, len lén cầm tay áo ở trên mặt qua loa lau mấy cái, thầm chửi mình không tiền đồ lại mất mặt! Liễu Quân lần nữa đem mặt hắn nâng lên, thật sâu mà nhìn hắn: "Ta mới vừa nói, ta từng giết rất nhiều người." Đường Đường sững sờ nhìn hắn: "Cũng có rất nhiều người muốn giết sư phụ a!" "Ngươi thật không ngại?" Liễu Quân ngón tay sờ sờ bên mặt hắn, ánh mắt khó giữ được bình tĩnh. Đường Đường bị hắn sờ, trên mặt lại bắt đầu nóng lên: "Để... Để ý cái gì?" "Cả người đều là vết thương. máu tươi đầy tay, sư phụ như vậy, ngươi còn cần sao?" Cảm giác ngón tay trên mặt tăng thêm vài phần lực đạo, Đường Đường rũ mắt xuống, hô hấp trở nên có chút dồn dập: "Sư phụ khẳng định không phải loại người đại gian đại ác... Cho dù là phải... Ta cũng... Ta..." Một trận ấm áp lan khắp toàn thân, đáy mắt Liễu Quân lộ ra một vẻ xúc động chưa bao giờ có, đưa tay vóng qua sau gáy hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc hắn: "Tứ Nhi..." Đường Đường trong ngực cuồng loạn, rũ mắt theo bản năng gật đầu một cái: "Ân..." Liễu Quân yết hầu căng thẳng, con ngươi sâu thêm vài phần, kéo cổ hắn qua, nặng nề hôn lên đôi môi hắn. ~~~~~~~~ AAAAAAAAAAAA~ cuối cùng cũng hôn rồi QAQ *tung bông* *chấm nước mắt*