Lần thứ hai ăn vằn thắn hàng này, Đường Đường vẫn là không nếm ra hương vị thực sự, bởi khi phát hiện sự quan tâm của sư phụ đối với hắn càng ngày càng rõ ràng, hắn cảm thấy ăn gì cũng đều là mỹ vị, chóp chép miệng vừa nhấm nuốt mỳ vừa nghiền ngẫm hương vị, hận không thể nâng mỳ vằn thắn ở đây lên hàng đệ nhất thiên hạ.
Hai người quần áo ngay ngắn ngồi trong một quán nhỏ rách nát cũ kỹ nơi góc đường ăn điểm tâm, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh chung quanh, dẫn đến rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường.
Có lẽ mọi người đều tưởng rằng vắn thắn quán này ăn ngon đến không thể tả bằng lời nên mới câu được hai nhân vật khí chất bất phàm như vậy, quán vằn thắn đột nhiên buôn bán tăng vọt, bận rộn đến mức chủ quán chân không chạm đất. Chủ quán thấy đắt khách, khuôn mặt hàm hậu cười ra nếp nhăn, kéo con trai nhỏ đang trốn sau bếp lò chơi ra hỗ trợ.
Nhóc béo trông mới khoảng bốn tuổi, đi đường xiêu trái vẹo phải, lúc tính tiền lại cực kỳ thành thạo không chút lơ mơ, giọng nói giòn tan, Đường Đường trông mà thích, không nhịn được đưa tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của nó một cái.
Nhóc con bị hắn bóp như vậy, mắt nhất thời rưng rưng, rớm nước mắt tức giận trừng hắn, cũng không khóc không gào, chỉ hầm hừ phủi mông trốn ra sau cha nó, trốn một lát lại thấy không cam lòng, thò đầu ra tiếp tục trừng mắt.
Đường Đường kéo da mặt lè lưỡi làm mặt quỷ với đứa bé, chọc cho đứa bé kia nín khóc mỉm cười, lau nước miếng tí ta tí tởn chạy lại, ôm chặt lấy bắp đùi hắn làm nũng: “Ca ca làm lại đi!”
“…” Đường Đường trừng nó, “Ngươi bảo ta làm là ta làm? Không làm!”
Nhóc con không phục hừ một tiếng, quay đầu lại kêu tiếng giòn tan: “Phụ thân! Đưa một bát vằn thắn cho ca ca này! Ta làm chủ!”
Người xung quanh đều bị chọc cười. Đường Đường vui vẻ bóp mặt nó: “Ồ! Tuổi nhỏ thế mà đã biết hối lộ! Sao chỉ có một bát? Không thấy chúng ta có hai người à?”
Nhóc con híp mắt nhìn lên trên, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Lưu Vân, tươi cười trên mặt lập tức biến mắt, bắt lấy y phục Đường Đường, rón rén chạy ra sau hắn, nhỏ giọng nói: “Không cho… Thúc thúc này đáng sợ quá…”
“…” Đường Đường suýt chút nữa nghẹn một hơi, vừa định lấy hơi phản bác, nói cho nó thúc thúc này thật ra hòa ái lắm, tuy rằng đến mình còn không tin lời nói bốc phét này, nhưng ngay lập tức sự chú ý bị chuyển đến xưng hô của đứa nhóc.
Trong lòng Đường Đường rất khó chịu, kéo đứa bé đến trước mặt, nghiêm túc nói: “Ngươi gọi ta là ca ca, thì cũng phải gọi hắn là ca ca, không thể gọi là thúc thúc!”
Mặt đứa bé đầy vẻ không tán đồng, liếc mắt nhìn nhìn Lưu Vân rồi lại không nói tiếng nào trốn sau hắn.
Đường Đường quay đầu không nói gì trừng nó, trừng một lúc mới đột nhiên ý thức được: Sư phụ với mình đúng là khác bối phận mà…
Vừa nghĩ thế, Đường Đường nhất thời uể oải không thôi, quay đầu nhìn nhìn sư phụ, không ngờ vừa lúc chạm phải ánh mắt của sư phụ, không khỏi sửng sốt.
Sư phụ chống một khuỷu tay lên bàn, mặt hơi hơi nghiêng về phía hắn, con ngươi tối đen đang lẳng lặng nhìn hắn, sâu trong đáy mắt là một chút ôn hòa ít ỏi khó phát hiện, đặt mình trong bối cảnh tường xám rêu xanh người qua đường áo thô, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại một màu trắng đẹp mắt sinh động này, thật dễ khiến cho tim người ta đập mạnh.
Đang lúc ngây người, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hô của chủ quán: “Vằn thắn đến rồi! Cháu nhà nghịch ngợm, mong nhị vị công tử tha thứ, ăn hết mình, không đủ sẽ có thêm. Nhị vị là phúc tinh của ta, hôm nay cứ để tiểu nhân chiêu đãi. Xin đừng ghét bỏ a ha ha!”
“Chủ quán khách khí, đa tạ đa tạ!” Đường Đường lấy lại tinh thần cảm ơn chủ quán, cúi đầu nhìn, thật sự đúng là lại thêm hai bát vằn thắn to, sợ đến mức mắt trợn tròn.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, ghé đầu qua thì thầm với sư phụ: “Sư phụ, ngươi còn ăn được không?”
Sóng mắt Lưu Vân khẽ chuyển động, rũ mi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, cầm đũa lên thấp giọng nói: “Không vội, không ăn luôn được có thể ăn từ từ.”
“Dạ?” Đường Đường kinh ngạc nhìn hắn. Đây không giống phong cách của sư phụ a…
“Cũng không có chuyện gì quan trọng, nếu ngươi thích, chúng ta ngồi ở đây lâu một chút cũng được.” Lưu Vân nghiêng đầu nhìn hắn, mâu sắc liễm diễm, vài sợi tóc đen trượt xuống từ trên vai.
Hô hấp của Đường Đường như ngừng lại, nhanh chóng quay đầu kéo giãn khoảng cách, đính chặt ánh mắt vào cạnh bàn, ngón tay âm thầm nắm chặt ghế đấu tranh với xúc động muốn rướn người hôn cực kỳ mãnh liệt của mình. Nếu không phải cổ họng quá nhỏ, có lẽ trái tim giờ này đã trực tiếp nhảy ra khỏi miệng.
“Sao thế?” Lưu Vân nhận ra hắn khác lạ, nghi hoặc đưa tay chạm vào vành tai đỏ lên của hắn, “Sao lại nóng như vậy?”
Đậu! Sư phụ ngươi dụ dỗ ta! Vốn đã sắp bình thường trở lại, lại bị chạm như vậy, thân mình lập tức cứng đờ, tê dại truyền từ tai ra sau lưng, nếu không cắn chặt răng, có lẽ cả người đều sẽ run rẩy như bị điện giật.
Đường Đường bi phẫn muốn chết, hận không thể tìm một cây cột đâm đầu chết quách cho xong, cắn chặt răng đột nhiên bắt lấy cánh tay sư phụ đập mạnh đầu mình vào, lực đạo kia, quả thực giống như coi cánh tay này thành tường đồng vách sắt, muốn bao nhiêu dữ dội có bấy nhiêu dữ dội, bị đâm đến nỗi chính mình cũng sao bay mòng mòng, không biết sư phụ có đau không.
“Bát vằn thắn to quá… Sư phụ ta tiêu thực trước đã…” Đường Đường vừa đau khổ nói lung tung lấy cớ, vừa âm thầm bội phục mình. Sao chiêu này mà cũng nghĩ ra được, không chỉ có thể sờ mó, mà còn có thể giấu đi khuôn mặt xấu hổ này, đầu óc thật là quá nhanh nhạy!
Lưu Vân bị đâm mạnh như vậy mà vẫn ngồi ngay ngắn vững như Thái Sơn, bình tĩnh cúi đầu nhìn cái gáy chôn trên cánh tay, lại bình tĩnh đáp một chữ: “Được.”
Đường Đường nghe giọng nói trầm thấp của hắn, trái tim run lên, nhắm mắt lại yên lặng cười lên.
Người qua lại thường liếc mắt về phía này, đều đang phỏng đoán hai người này rốt cuộc là có thân phận như thế nào. Sáng sớm đến hợp chợ, đa số đều là dân chúng bình thường, dù có nhìn thấy ngọc bội bến hông họ cũng không nhất định là biết, ánh mắt nhìn về phía họ ngoại trừ hiếu kỳ cũng không còn gì khác.
Bởi vậy, Lưu Vân ngồi trong quán vằn thắn lâu như vậy cũng không cảm thấy không được tự nhiên. Tính Đường Đường thì vốn là không ngại nhiều người, lớn đến giờ nếu không gặp được sư phụ, có lẽ ngay cả bốn chữ “không được tự nhiên” viết thế nào cũng không biết.
Một lát sau Đường Đường rốt cuộc lấy lại được mặt mũi, ngẩng đầu cười hì hì với sư phụ, bưng bát lên húp một ngụm.
Hai người chờ cho có bụng ăn tiếp, ăn thêm hơn nửa phần còn lại, cuối cùng thật sự không nuốt thêm được nữa, đành cô phụ ý tốt của chủ quán.
Chủ quán không để ý, vung tay kiên quyết từ chối tiền vắn thắn Đường Đường đưa, nhóc con cũng học theo phụ thân, vung tay nhỏ về phía Đường Đường, giọng giòn tan đầy hào khí: “Hôm nay tiểu gia làm chủ, không thu ngân lượng của ngươi!”
Đường Đường mừng rỡ suýt thì răng rơi đầy đất, cuối cùng mua một xâu kẹo hồ lô cho nó, lại chưa từ bỏ ý định véo liên tục mấy cái trên mặt nó. Nhóc con lần này không phản kháng chút nào, giơ kẹo hồ lô lên, đôi mắt to tròn cười thành vầng trăng, như hận không thể đưa mặt cho hắn véo.
Đường Đường vẫn hơi tiếc nuối chưa nếm ra được hương vị chân thật của vắn thắn, ghé qua hỏi Lưu Vân: “Sư phụ, vằn thắn quán này, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.”
Đường Đường lập tức vui vẻ: “Sư phụ thích ăn?”
Lưu Vân sâu xa nhìn hắn một cái: “Ân.”
Mặt trời càng ngày càng lên cao, người trên đường cũng dần dần nhiều lên, càng thêm náo nhiệt, hàng rong hai bên đường cất tiếng rao mời chào. Đường Đường vẫn còn nhớ rõ hồi mình mới vào Y Cốc từng định nghĩa nơi đó là tiên cảnh, hiện tại nhìn phàm trần thế tục ồn ào náo nhiệt thân thiện trước mắt, đột nhiên có cảm giác như rơi từ tiên cảnh xuống nhân gian.
Hắn hưởng thụ không khí huyên náo này, hưng trí dạt dào dắt ngựa sóng vai đi cùng sư phụ, liếc mắt nhìn thân ảnh gần sát bên cạnh một cái, cõi lòng được hạnh phúc lấp đầy.
Hắn kéo sư phụ vừa đi vừa xem, con người khi hưng phấn nói đặc biệt nhiều, bô lô ba la quả thực thành lảm nhảm.
Lưu Vân không ngại hắn phiền, lần nào cũng rất phối hợp đi theo xem, nghe hắn vào chủ hàng cò kè mặc cả, nhìn đôi mắt cười tít khi cao hứng phấn chấn của hắn, đột nhiên nhớ đến chiếc ban chỉ phỉ thúy và cái chén bạch ngọc nằm trong hộp gỗ tử đàn trong phòng.
Không biết có phải Tứ nhi cũng mua hai thứ kia trên đường này hay không, trên mặt lúc ấy có phải cũng tươi cười như vậy hay không… Lưu Vân nhìn sườn mặt Đường Đường, ánh mắt vô thức nhu hòa lại.
Bởi vì khí chất của Lưu Vân quá mức xuất chúng, hai người đi đến đâu cũng sẽ kéo tới ánh mắt của mọi người. Vì thế người khắp đường cái đều chú ý đến, có hai công tử trẻ tuổi anh tuấn đang đi dạo phố, vị dáng người thấp hơn chút tuổi nhỏ hơn một chút nói chuyện không ngừng, vị dáng người cao hơn chút lớn tuổi hơn một chút đặc biệt trầm mặc, thỉnh thoảng phát ra tiếng toàn là “Ân”, “Được”, nhưng có vẻ hòa hợp mười phần.
Đường Đường mua cho bọn Đông Lai một số thứ, các sư huynh đi vắng thì giảm bớt đi mấy phần. Hắc liếc nhìn sư phụ, trong lòng hơi do dự không biết có nên mua cho hắn hay không, tiêu bạc của người ta, mà người nọ còn đang đứng ngay trước mặt, dưới tình huống này cứ thấy chột dạ thế nào.
Lưu Vân thấy hắn nhìn mình, không biết hắn suy nghĩ gì, chỉ nói: “Thích thì mua, không cần nhìn ta.”
“Không mua không mua…” Đường Đường nhanh chóng lắc đầu, phát hiện mình biểu hiện quá mức chột dạ, lại chậm tốc độ lại chậm rãi lắc hai cái, lắc xong mới cảm thấy lắc thêm mấy cái thì đột ngột quá, thuần túy là giấu đầu lòi đuôi, nhất thời cả người đều ảo não.
Lưu Vân hơi kỳ quái nhìn độngt ác và biểu cảm kỳ dị của hắn, đang định mở miệng hỏi, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt trực tiếp khác thường. Hắn biết thỉnh thoảng sẽ có người nhìn, cũng không để ở trong lòng, nhưng lần này lại có cảm giác rất không thoải mái, như là mình trở thành con mồi bại lộ trước mặt dã thú, bị khóa chặt lại.
Không vui nhíu nhíu mày, theo trực giác xoay người, nhanh chóng định vị tại cửa sổ tầng hai một quán trà lâu. Cửa sổ khép hờ không nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng hắn có thể khẳng định, đằng sau có một ánh mắt trắng trợn bắn về phía mày, đang dò xét họ.
Đường Đường đột nhiên cảm nhận được một đợt khí lạnh, da gà suýt nửa thì nổi hết lên, vừa quay đầu thì phát hiện sư phụ lại khôi phục khí tức lãnh lệ băng hàn lúc bình thường, hắn cẩn thận ghé đầu qua: “Sư phụ, ngươi đang nhìn gì thế?”
Lưu Vân vốn định đi lên nhìn thử, nhưng nhớ lại dáng vẻ phấn khởi vừa rồi của Đường Đường, sắc mặt dịu xuống, quay đầu nói: “Không có gì, ngươi chọn tiếp đi.”
“Không chọn nữa, không có gì muốn mua cả.” Đường Đường lắc đầu, nhìn theo tầm mắt của sư phụ vừa rồi, không phát hiện được gì.
Lưu Vân xoa xoa tóc hắn xoay mặt hắn qua hướng khác: “Giờ muốn đi đâu?”
Ánh mắt Đường Đường sáng lên: “Có thuyết thư hay không?”
Theo tình hình chung, dọa phố xong thì nên đi xem phim, ở đây không có phim, thế thì đi nghe người ta kể chuyện cũng được, Há há…
Lưu Vân sửng sốt: “Ta không rõ lắm.”
“Ưm… Hay là thử tìm xem?”
“Được.” Lưu Vân không quá để ý.
Hai người lại tùy ý đi một lát, chớp mắt đã sắp đến giữa trưa. Đường Đường nhìn xung quanh, bàn tay đặt trên cổ Tiểu Hắc khi có khi không vỗ nhẹ, mặt đầy nghi hoặc: “Sư phụ, sao ta cảm thấy có gì đó không thích hợp a?”
“Ân.”
“Nhiều người túm năm tụm ba quá, eo đeo bội kiếm, lưng thì đeo đao, sao ta lại ngửi được hơi thở của đồng loại nhỉ?” Đường Đường nói xong còn khoa trương hếch hếch mũi.
Lưu Vân liếc mắt nhìn hắn một cái: “Mũi ngươi là mũi chó à?”
“Dạ?” Sư phụ vậy mà biết nói đùa? Tuy rằng hơi lạnh chút…
“Hì hì… Sư phụ, ngươi thật hài hước.” Đường Đường nghĩ một đằng nói một nẻo giơ ngón cái lên.
Lưu Vân nhìn hắn, lại nói: “Đột nhiên có nhiều võ lâm nhân sĩ, chắc là có động tĩnh gì lớn. Lát nữa có muốn ngồi ở sảnh lớn ăn không?”
Đường Đường nghi hoặc khó hiểu nhìn hắn.
Lưu Vân lại bổ sung nói: “Chẳng phải người thích giúp vui nghe góc tường sao?”
Bát quái! Cái này gọi là tinh thần bát quái được chứ! Sư phụ ngươi dùng từ khó nghe quá… Đường Đường khóc không ra nước mắt, vuốt bờm Tiểu Hắc than thở: “Ta có thích giúp vui nghe góc tường đâu, ta muốn ngồi nhã gian. Chẳng phải sư phụ nói ngồi nhã gian có thể xem thỏa thích toàn cục sao…”
Ngồi nhã gian có thể ở trong không gian riêng với sư phụ, tốt biết bao!
Lưu Vân nghe theo lời hắn: “Cũng tốt, ngươi muốn nghe cái gì ta giúp ngươi nghe là được.”
Ánh mắt Đường Đường sáng lên, hì hì cười rộ, gắng sức chuyển khát vọng mạnh mẽ muốn ôm sư phụ lên người Tiểu Hắc, hung hăng ôm cổ Tiểu Hắc cọ cọ cọ cọ, khiến cho Tiểu Hắc vô cùng khó chịu phì mũi lắc đầu.
Hai người tuy rằng ăn không ít điểm tâm, nhưng đi ngoài đường nửa ngày, thế nên vẫn đúng giờ cảm thấy đói.
Vào Khách Lai tửu lâu, nơi này lại có thêm hai tiểu nhị, xem ra làm ăn rất khá khẩm. Tiếp đón họ vẫn là cái người quen thuộc kia, gọi là Thuận tử.
Thuận tử vừa thấy Đường Đường đến liền cực kỳ thân thiện chạy đến chào hỏi, đợi đến nhìn thấy Lưu Vân phía sau hắn thì không khỏi sửng sốt, nhất thời càng thêm cung kính, kết hợp hai loại cảm xúc nhiệt tình và cẩn thận hoàn toàn khác biệt vào với nhau một cách quỷ dị, cúi đầu khom lưng nói: “Ôi! Vân gia đến ạ! Vân gia hiếm khi ra ngoài, vậy mà còn nhớ đến quán nhỏ chúng ta, thật sự là vinh hạnh của quán nhỏ này. Vân gia ngài muốn nhã gian tầng mấy? Ta đưa ngài lên ngay đây!”
Lưu Vân không trả lời hắn, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Đường Đường.
Thuận tử cực kỳ có mắt, nhanh chóng quay đầu hỏi Đường Đường: “Tứ gia trước kia đều ngồi ở đại sảnh, hôm nay muốn nhã gian ạ? Lầu hai lầu ba đều còn lại một gian trống.”
Đường Đường nghe trên lầu vẫn còn hai gian, có chút giật mình, ánh mắt quét một vòng quanh sảnh lớn, phát hiện hôm nay rõ ràng có thêm không ít người, trong lòng không khỏi thập phần hiếu kỳ, thuận miệng nói: “Lầu hai đi.” Nói xong lặng lẽ che trước người sư phụ, hận mình không có thêm một cái đầu.
“Dạ được! Mời đi bên này!”
Từ lúc vào cửa đến khi lên lầu, Đường Đường đi mà suýt chút nữa mệt chết, khi lên lầu hận mình không phải là Tôn Ngộ Không, nhổ ba sợi tóc gáy biến ra vô số Đường Đường vây quanh sư phụ, cho đến khi vào nhã gian rồi mới âm thầm thả lỏng.
“Hừ! Đưa sóng mắt muội ngươi! Phao mị nhãn cả nhà ngươi! Chưa từng thấy soái ca à! Thiếu kiến thức! Đâm mù mắt hoa đào hoa hạnh hoa lê hoa mai của các ngươi!” Đường Đường hùng hùng hổ hổ bĩu môi lẩm bà lẩm bẩm.
Thính lực của Lưu Vân có tốt nữa cũng không hiểu nổi mấy lời lảm nhảm này, chỉ nghi hoặc nhìn hắn một cái, chậm rãi ngồi xuống.
Đường Đường hất vạt áo ngồi xuống ghế, giật lấy thực đơn trong tay Thuận tử, liếc nhìn nét chữ tiêu sái của văn nhân thi nhân Tạ công tử nào đó, hừ hừ: “Hôm này có nhiều nữ nhân ra ngoài ăn thật a! Đều là nhân sĩ giang hồ à?”
Thuận tử lập tức tiếp lời: “Đại khái là vậy nha, gần đây rất náo nhiệt, có rất nhiều người lui tới, thế nên việc làm ăn nơi này của chúng ta cũng tốt theo!”
Đường Đường nháy mắt liền ném khó chịu vừa rồi ra sau đầu, hiếu kỳ nhìn hắn: “Có chuyện lớn gì à? Mà náo nhiệt như thế?”
“Chả trách lâu như vậy rồi không gặp Tứ gia, đã lâu rồi không ra ngoài đúng không ạ? Chuyện trọng đại như Phục Ma đại hội mà ngài cũng không biết. Gần đây nơi nào cũng thảo luận đấy ạ.”
“Ngươi biết những gì?” Thanh âm thanh lãnh của Lưu Vân đột nhiên vang lên.
Đường Đường và Thuận tử không đoán được hắn đột nhiên mở miệng, cả hai đều sửng sốt.
Thuận tử vôi vàng cũng kính trả lời: “Tiểu nhân nghe được đều là vài lời đồn đãi qua lại, nghe nói Ngọc Diện Sát Ma mai danh ẩn tích mười hai năm trước lại tái xuất giang hồ, giết rất nhiều người, dẫn đến võ lâm lại rơi vào khủng hoảng. Nay các đại môn phái đều phái người lục tục đuổi đến Phụ An thành, mười lăm tháng sau Phục Ma đại hội sẽ được tổ chức tại đó, liên hợp các phái, bắt lấy đại ma đầu kia! Trên giang hồ đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy, hiện giờ chuyện này đã lan truyền rất huyên náo, trà dư tửu hậu đều nhắc đến.”
Đường Đường nghe hắn nói rõ ràng rành mạch, không khỏi bội phục sát đất. Tiểu tử này không chỉ thông minh, khả năng tóm tắt còn tốt vậy, thật sự là có máu làm phóng viên!
Lưu Vân gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói với Đường Đường, “Tứ nhi, ăn trưa trước, muốn biết gì lát nữa hỏi lại sau.”
“Ưm!” Đường Đường cười hì hì đưa thực đơn đến trước mặt sư phụ, “Sư phụ xem xem muốn ăn gì?”
“Ngươi chọn là được.”
“Được!” Đường Đường cũng khách khí, hắn biết sư phụ thích ăn gì không thích ăn gì, gọi món đối với hắn mà nói là không hề có áp lực.
Thuận tử ở bên cạnh cẩn thận quan sát, thấy vậy không khỏi nhìn Đường Đường thêm vài lần, trong lòng yên lặng cảm thán Tứ gia này chắc chắn có chỗ nào đó hơn người. Theo hắn biết, Lưu Vân công tử không phải người dễ ứng phó, chưa từng thấy hắn đến tiệm ăn với đồ đệ nào bao giờ, không ngờ đã vậy còn quá hiền hòa với Vân Tứ công tử, mà lá gan Vân Tứ công tử này có vẻ cũng không nhỏ, cứ thế lấy lại thực đơn.
Thuận tử càng nhìn càng kinh hãi, nhớ lại lúc trước Vân Tứ công tử vừa đến đã ra oai phủ đầu với hắn, mồ hôi lạnh đều ứa ra, âm thầm quyết định sau này chiêu đãi Vân tứ công tử nhất định phải càng tận tâm tận lực mới được!
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
26 chương
501 chương
10 chương
101 chương
10 chương
73 chương
100 chương
89 chương