Cuối cùng bất đắc dĩ, Lý Miểu vẫn phải chơi xong ván cờ này. Mặc dù Khương Văn Chính thua là trong dự đoán, Lý Miểu thắng cờ nhưng mặt mày nhăn lại giống như người thua là hắn.   Trưởng Công Chúa không hiểu cờ, mà Khương Văn Chính mặc dù biết trình độ của bản thân nhưng cũng không hiểu Lý Miểu khó khăn nhường nào mới khiến cho ông thua không quá thảm.   Khương Văn Chính thấy sắc mặt Lý Miểu không tốt thì nói: "Kỳ nghệ của thần không tốt, sợ là không để cho bệ hạ tận hứng, nhìn thấy thời gian còn sớm, vậy không bằng mời An Vương cùng bệ hạ đánh một ván cờ."   An Vương nhìn thấy sắc mặt kia của Lý Miểu, theo bản năng muốn từ chối. Với tâm tình bây giờ của bệ hạ, chơi cùng hắn không phải để bị trút giận à?   Nhưng không chờ An Vương mở miệng, Lý Miểu đã vẫy tay với ông, nói: "Đúng lúc trẫm cũng đã lâu không đánh cờ cùng hoàng thúc."   Bất đắc dĩ, An Vương đành phải là chậm chạp đổi vị trí với Khương Văn Chính.   Khương Văn Chính không có hứng thú gì với đánh cờ cho nên cũng không muốn xem. Mà Trưởng Công chúa thấy Khương Văn Chính không chơi, đương nhiên cũng không muốn xem. Bà thấy Khương Văn Chính kéo Khương Kỳ sang một bên nói chuyện, không có đi quấy rầy mà cùng An Vương phi và Nghiêm Tiêu Nghi đi vào bên trong trướng chuẩn bị đèn lồng cho Trung thu.   Lý Gia Hằng nhìn hai bên một chút, bản thân đi chỗ nào cũng không phải, đành phải chuyển đến ghế đẩu, ngồi ở bên cạnh Lý Miểu và An Vương yên lặng xem cờ.   Bên trong trướng.   Mấy nha hoàn đang sửa sang đèn lồng nhìn thấy Trưởng Công chúa và An Vương phi đi tới, vội vàng khom người hành lễ.   Trưởng Công chúa khẽ vuốt cằm, sau đó đi đến bên cạnh giá đỡ dựng đèn lồng nói ra: "Mấy ngày nay vội vàng diễn luyện, ngược lại quên chuẩn bị đồ vật cho Trung thu. Bây giờ số đèn lồng này cũng đều làm vội vào hai ngày trước, hôm nay mới tới kịp lên màu, cũng không sai."   Dựa theo tập tục, ngày mười lăm tháng tám trước cửa mỗi nhà đều phải chôn cột treo chuỗi đèn, bên trên trụ bình thường đều phải treo hơn hai ngọn đèn lồng. Nhưng thu tiễn hàng năm của bản triều cũng vào lập thu, cho nên vương công đại thần đi theo đươmg nhiên cũng theo bệ hạ đón Trung thu ở bãi săn. Mặc dù vẫn như cũ, cũng có chôn cột treo chuỗi đèn nhưng lo sợ đèn lồng quá nhiều sẽ đốt doanh trướng, cho nên việc này cũng đổi ra bờ sông cách doanh trại không xa.   Năm nay Hoàng Hậu và Hoàng Quý Phi cũng không đến đây, bên người Lý Miểu chỉ có hai mỹ nhân hầu hạ, không có quyền lo liệu. Cho nên đèn lồng trước Ngự trướng Lý Miểu bèn nhờ Trưởng Công chúa đến giúp đỡ.   An Vương phi nhìn thấy rất nhiều đèn lồng màu vàng trong trướng thì chậm rãi thở dài. Dựa theo quy củ, chuỗi đèn của Hoàng đế phải treo đến tám mươi mốt ngọn, cũng khó trách Trưởng Công chúa làm không kịp.   "Người đã không đủ thì phải nói với ta một tiếng." An Vương phi nói.   Trưởng Công chúa liền nói: "Được bệ hạ cho phép, tiểu muội chỉ gọi đám cung nhân hành cung, làm sao có thể làm phiền tẩu tẩu."   Yến thỉnh Trung thu phải chuẩn bị rất nhiều việc, hàng năm đều sẽ gọi nhóm cung nhân hành cung tới. Cho nên Trưởng Công chúa nói, An vương phi cũng biết bà ấy không muốn khiến bản thân cảm thấy bị sai sử mới không có mời bà đến giúp đỡ.   Hiểu được Trưởng Công chúa là lo lắng cho tâm tình của bọn họ, An Vương phi cũng cảm kích trong lòng đồng thời cũng có chút thương cảm.   Nghiêm Tiêu Nghi ở một bên im lặng lắng nghe, thấy rõ nét mặt khi nói chuyện của hai người, nghĩ đến chuyện Khương Kỳ từng nói với nàng. Cả nhà An Vương thật vất vả mới thoát khỏi tội danh phản loạn để sống sót, vậy nên cẩn thận từng li từng tí. Nếu nương phái người đi mượn người, An Vương sẽ không thể không cho mượn, có khi nào đa nghi cũng khó đảm bảo sẽ không để cho người ta cảm thấy rằng Ninh Quốc Công phủ đang tỏ ra được bệ hạ ân sủng với An Vương phủ. Thế nhưng xem ra, An Vương phi cũng hiểu được ý của nương.   "Nói đến, đèn ngự tiền phải làm cẩn thận chút, dù sao cũng không phải thay đổi hoa văn." Trưởng Công Chúa cầm lấy một đèn lồng màu vàng cười nói: "Khó thì chỉ khó ở phủ thượng nhà chúng ta, không viết hoa văn cũng quá đơn điệu. Sai những nha hoàn bộc tử này đan cũng miễn cưỡng có thể nhìn, nếu như rườm rà một chút, vậy sẽ phải bêu xấu."   An Vương phi giơ tay lên, che miệng cười một tiếng: "Vương gia nhà ta lại rất hào hứng, trong phủ cố ý bồi dưỡng một sư phó biết đan đèn lồng, Thu tiễn hàng năm đều mang theo."   Trưởng Công Chúa nghe vậy nói ra: "Xem ra năm nay giải thưởng lại phải bị huynh trưởng cầm rồi."   "Đây là đương nhiên, phải biết, năm nay kiểu dáng đèn lồng cũng đều là vương gia tự tay vẽ, cái này nếu không được, sợ là vương gia khó chịu hơn vài ngày đấy!" An Vương phi cười nói.   Trưởng Công chúa nghe An Vương phi nói, trong lòng cũng thở dài. Phải biết An Vương huynh năm đó là người tiêu sái kiểu gì, nếu không phải bởi vì bị Vệ Vương huynh liên lụy thì bây giờ cũng không phải cẩn thận từng li từng tí như thế.   Nhưng mà bà có thể cứu được tính mệnh cả nhà An Vương huynh nhưng lại không cứu lại được tâm trạng trước kia của ông.   Nhóm người Trưởng Công chúa nói chuyện, không lâu sau, liền nghe thấy tiếng An Vương kêu khổ ở bên ngoài.   Mấy người ra xem xét thì ra là thế cuộc ván cờ của Lý Miểu và An Vương đã phân ra được thắng bại. Bị Lý Miểu giết đánh tơi bời, An Vương mang vẻ mặt oán trách nhìn về phía Khương Văn Chính, trách ông ấy trước đó chọc Lý Miểu không thoải mái, bây giờ ngay cả một chút mặt mũi cũng không chừa cho ông, đã vậy còn chưa được bao lâu thì thua trận.   Khương Văn Chính không hiểu cho lắm, vẻ mặt vô tội.   Trưởng Công chúa thấy An Vương oán trách Khương Văn Chính cũng cảm thấy kỳ lạ: "Huynh trưởng ở trong tay bệ hạ không qua mấy chiêu đã thua trận vẫn còn không sánh bằng Ninh Quốc Công đâu! Làm sao còn trách người khác chứ?"   An Vương bị Trưởng Công chúa - người hoàn toàn không hiểu cờ chặn họng càng thêm phiền muộn.   Lý Miểu xả giận xong, tâm tình cũng thư sướng hơn. Đúng lúc nghe cung nhân ngoài trướng bẩm báo, nói gia yến đã chuẩn bị xong xuôi, nhìn canh giờ một cái, mặc dù còn sớm hơn trước kia nhưng vẫn sai cung nhân chuẩn bị.   Nghiêm Tiêu Nghi là lần đầu tiên tham gia gia yến hoàng gia, vốn cho rằng không khác cung yến là bao. Nhưng không nghĩ nhóm cung nhân lại mang một cái bàn tròn tiến vào, chờ dâng đủ thức ăn giống như gia đình bình thường, mấy người ngồi vây quanh bàn tròn.   An Vương làm trưởng họ, đương nhiên phải nói trước hai câu. Từ chuyện Lý gia khi nào bắt đầu có được thiên hạ, An Vương nói đến tình hình hoàng thất năm nay, sau đó nói vài câu mong ước rồi mới ngồi xuống.   Mặc dù nội dung rất dài nhưng cũng may An Vương đối với việc này là xe nhẹ đường quen, đọc nhấn rõ từng chữ, tốc độ cũng không chậm.   Lý Miểu đợi An Vương ngồi xuống, sau đó nhấc tay, biểu thị khai yến.   Nhưng mà, ngay lúc này lại nghe được ngoài trướng có người đến bẩm, nói là văn kiện khẩn cấp trong Kinh.   Mày kiếm Lý Miểu co lại: "Gọi người tiến vào."   Quản Tòng Trung rụt đầu, lĩnh mệnh đi ra ngoài trướng. Dựa vào quy củ thì không có người dám quấy rầy vào lúc này, chẳng lẽ trong Kinh xảy ra chuyện lớn gì? Chờ Quản Tòng Trung vén màn lên, nhìn thấy bộ dáng lính liên lạc mình đầy bụi đất ở ngoài cửa chờ đợi thì trong lòng giật mình.   Đây không phải quân phục quan quân coi giữ vùng Đông Nam sao? Quản Tòng Trung lớn giọng gọi người tiến vào trướng.   Chỉ thấy người kia tiến vào đại trướng, quỳ rạp trên đất, không đợi Lý Miểu nói chuyện, tay nâng chiến báo khóc bẩm: "Khởi bẩm bệ hạ, Đông Nam Duyện Châu bị thuyền chiến Hải Thị tập kích, Duyện Châu thất thủ, Tri châu Duyệt Châu - Trương Tú Sơn, thủ tướng Mã Lương Sơn đã chết trong lúc chiến đấu, tham tướng Đậu Khiêm Suất cùng hơn ngàn binh tướng còn sót lại lui giữ Chương Châu. Đây là chiến báo."   Vừa mới nói xong, mọi người đều kinh sợ.   "Ba!"   "Mau trình chiến báo lên." Lý Miểu quẳng chén rượu trong tay xuống, vội nói.   Quản Tòng Trung bước lên phía trước cầm chiến báo qua, đưa tới trước mặt Lý Miểu.   Lý Miểu đọc xong chiến báo, đưa cho Khương Văn Chính. Khương Văn Chính lập tức tiếp nhận, xem kỹ.   "Triều ta và Hải thị có lập minh ước[1], năm mươi năm không xâm phạm lẫn nhau. Bây giờ chỉ mới hơn hai mươi năm, vậy mà bọn họ đã dám làm trái?" An Vương cả giận nói.   [1]Minh ước: hiệp ước đồng minh   Tiếng nói của Lý Miểu lạnh lùng: "Năm đó, lúc lập minh ước chính là lúc Hải thị nội loạn. Bây giờ Hải Thị đã nghỉ ngơi lấy lại sức, bấy giờ minh ước đương nhiên trở nên vô dụng."   Khương Văn Chính khép chiến báo lại, bẩm: "Bệ hạ, trước hết lập tức triệu tập triều thần thương nghị mới được."   Lý Miểu gật đầu, nhấc chân rời khỏi doanh trướng.   Khương Văn Chính nói với Trưởng Công chúa: "Ta đi trước."   Trưởng Công chúa mỉm cười gật đầu.   Chờ sau khi hai người rời đi, An Vương nhìn cả bàn đầy thức ăn thở dài: "Hải Thị đáng chết, lúc này gia yến ngon như vậy cũng không cho người ta ăn xong."   Khương Kỳ nói ra: "Lần này Hải Thị tới hình như có chút kỳ lạ."   Lý Gia Hằng có phần đứng ngồi không yên, cũng gật đầu nói: "Đúng vậy! Cho dù bây giờ Hải Thị đã nghỉ ngơi lấy lại sức, thế nhưng không cố gắng dưỡng tốt thân thể, lại đến triều ta khiêu khích à? Phải biết dựa vào năng lực hiện tại của Hải Thị, cho dù là cả nước đột kích cũng không chiếm không được lợi thế nữa."   Trưởng Công chúa trầm tư một lát, cười nói: "Những điều này không cần các ngươi nói, bệ hạ và triều thần đương nhiên cũng có thể hiểu được. Đến, đừng lãng phí một bàn đầy thức ăn ngon này, ăn trước."   Trưởng Công chúa nói, đồng thời phái Liễu Diệp đi phòng bếp dặn dò một tiếng, chuẩn bị đồ ăn trước, chờ bệ hạ thương nghị xong chính sự lại mang lên sau.   An Vương và An Vương phi biết chiến sự không liên qua đến họ, cũng nghe Trưởng Công chúa an tâm ăn cơm.   Nghiêm Tiêu Nghi nhìn Khương Kỳ ở bên cạnh dường như có điều suy nghĩ, không biết làm sao, trong lòng sinh ra một tia bất an.   Lý Gia Hằng qua quýt lấp bụng bằng hai chén cơm, sau đó tiến đến bên Trưởng Công chúa, bưng trà rót nước hầu hạ. Mục đích của hắn cũng rõ ràng, Trưởng Công chúa nhìn ở trong mắt nhưng cũng không nói ra.   Chỉ là An Vương phi thấy vậy, muốn ngăn cản, nhưng lại bị An Vương đè xuống.   Nam nhi có chí hướng của nam nhi, cũng đừng ngăn cản. Mặc dù An Vương phủ lấy thế thấp mà sống thế nhưng không thể ngăn cản không cho nhi tử tiến bộ được. Có điều hết thảy đều phải xem Khương Văn Chính có nguyện ý để cho nhi tử của ông như nguyện hay không?   Bữa gia yến cứ qua loa như vậy rồi giải tán, đám người trong doanh trại vốn còn thu xếp đón Trung thu cũng nhanh chóng nghe nói chiến báo nơi biên quan, lập tức đều hiểu được Trung thu này sợ là qua không nổi.   Tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị thu thập hành trang, chuẩn bị công việc trở về Kinh.   Nghiêm Tiêu Nghi theo Khương Kỳ trở lại trong trướng, trên đường đi không nói chuyện. Khương Kỳ lâm vào trầm tư, đợi vào trong trướng mới phát hiện sắc mặt Nghiêm Tiêu Nghi cũng không tốt.   Vốn cho rằng là Nghiêm Tiêu Nghi nghe được chiến sự nên sợ hãi, Khương Kỳ bèn tiến lên trấn an. Nhưng lại nghe Nghiêm Tiêu Nghi hỏi: "Thế tử phải chăng có tâm sự?"   Khương Kỳ lắc đầu nói: "Ta làm sao mà có tâm sự?"   Nghiêm Tiêu Nghi lại nói: "Thế tử vừa nghe nói đến tin tức chiến sự ở Đông Nam, tinh thần lập tức có chút không tập trung, thiếp nhìn ra được."   Khương Kỳ than nhẹ một tiếng, ôm lấy bả vai Nghiêm Tiêu Nghi an ủi: "Nàng suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua vi phu cảm thấy Hải Thị đến kỳ quặc nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân mà thôi. Từ đâu ra tinh thần có chút không tập trung?"   "Liêu công tử hồi Kinh sau đó sẽ lập tức cùng Vũ Uy hầu thế tử đi Tây Nam, xem ra lần này Nhị công tử cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này." Nghiêm Tiêu Nghi nói: "Thế tử nhìn ở trong mắt, làm sao lại không động tâm?"   Khương Kỳ cười nói: "Đã nói là Nghi Nhi suy nghĩ nhiều rồi, nếu như sớm một chút, vi phu thật đúng là muốn cùng Liêu Nhị so đấu một phen nhưng hôm nay. . ."   Khương Kỳ dang hai tay, quay một vòng: "Nàng xem dáng vẻ hiện tại của vi phu đi, cho dù là giương cung cũng chỉ như lúc mới học, huống chi là đi chiến trường? Đây không phải là cho người ta thêm phiền sao?"   Huống chi, Kinh Thành cũng không thể tốt hơn chiến trường. . . Khương Kỳ thầm nghĩ.   Trong mộng, bởi vì thân thể mình khôi phục chậm hơn hiện thực một chút cho nên lần thu tiễn này hắn cũng không đi theo. Cho nên cũng không biết tin tức Hải Thị xâm phạm Đông Nam truyền đến lúc nào. Hắn nhớ rõ chiến sự lần này mặc dù Hải Thị khí thế hung hăng nhưng bởi vì nội loạn trong triều bọn họ lại nổi lên, cuối cùng đành phải hốt hoảng lui binh.   Trước kia hắn không chú ý chiến sự, mà bây giờ nghĩ đến, lần này Hải Thị tấn công quả thật kỳ lạ. Vả lại, hắn nhớ rõ trong mộng Lý Gia Hằng cũng không đi, thế nhưng bây giờ xem ra sợ là phải có thay đổi.   Hải Thị ở hải ngoại, không giáp giới với chúng ta. Nhưng bởi vì đất đai chỗ họ cằn cỗi cho nên sinh ra rất nhiều hải tặc, không chỉ có cướp bóc bổn quốc bọn họ mà còn phái đến biển gần triều ta tập kích quấy rối duyên hải, cướp bóc thuyền.   Thời điểm Tiên Đế còn sống cùng Hải Thị lập ra minh ước, liên thủ tiêu diệt hải tặc xung quanh, sau đó hai nước mở chốt thông thương, cũng hẹn ước năm mươi năm không xâm phạm lẫn nhau. Chỉ cần Hải Thị an phận, dựa vào hai nước thông thương, có lợi hơn xâm phạm triều ta. Rốt cuộc là vì cái gì mới khiến Hải Thị xé bỏ minh ước với triều đình ta?   Khương Kỳ rối rắm trong lòng, người có thể giải thích nghi hoặc cho hắn cũng chỉ có cha. Nhưng trước kia Khương Kỳ không hiểu, bây giờ hắn lại rõ ràng vì sao cha mẹ không quá mong chờ vào hắn. Cho nên, nếu hắn đi tìm cha hỏi thăm, sợ là sẽ bị cho rằng có lòng tham gia triều chính.