Kiều An Sâm im lặng. Anh yên lặng đi theo sau Sơ Nhất, cố gắng đuổi theo bước chân của cô. Đi đến trung tâm thương mại, Sơ Nhất giống như cá bơi trong nước, chim bay trên trời, thỏa thích bay lượn trong đó. Đầu tiên chính là một nhãn hiệu cô thường hay mua, giá cả của nhãn hiệu này rất phù hợp, vừa ý cái gì có thể trực tiếp cầm đi thử, vậy nên trong này có rất nhiều người. Việc đầu tiên khi Kiều An Sâm bước vào là tìm kiếm xung quanh, sau đó thất vọng phát hiện ra ở đây không có chỗ để ngồi nghỉ. Anh nhớ kỹ nhãn hiệu quần áo này, xác định rằng lần sau chắc chắn sẽ không quay lại nữa. Sơ Nhất hưng phấn đi xuyên qua từng dãy quần áo, cô cầm vài bộ lên xem sau đó hỏi ý kiến của Kiều An Sâm. Kiều An Sâm nhìn áo len và áo sơ mi trong tay cô, sau một hồi so sánh thì chỉ vào cái áo bên phải. "Cái này đi." "Hả? Tại sao?" Sơ Nhất nhìn cáo áo len trong tay ngạc nhiên hỏi. Kiều An Sâm rất nghiêm túc trả lời. "Áo len ấm hơn." "....Ý em là cái nào đẹp hơn." "Kiểu dáng của hai cái này hoàn toàn khác nhau." Kiều An Sâm nói. "....."Sơ Nhất không thể trông chờ anh có thể đưa ra ý kiến đóng góp, sau một hồi đắn đo cuối cùng Sơ Nhất quyết định lấy áo sơ mi. Dù sao thì trong tủ quần áo của cô cũng có hơn mười cái áo len. Kiều An Sâm nhìn thấy lự chọn của Sơ Nhất cũng không nói gì, yên lặng đứng sau lưng cô. Lâu lắm không đi mua sắm, trong của hàng đã có rất nhiều đồ mới, Sơ Nhất chọn một vòng, trên tay treo một đống đồ đi tới phòng thử đồ xếp hàng. Kiều An Sâm lại kiên nhẫn đợi cô một lúc, rốt cuộc cũng có chỗ ngồi. Trước khi đi Sơ Nhất còn cố ý dặn dò anh. "Tí nữa anh đứng ở đây, đợi em thử đồ xong xem có đẹp không nha?" "Ừ." Kiều An Sâm cầm lấy túi của cô rồi gật đầu. Thời gian dần trôi qua, Kiều An Sâm ngồi đợi ở trước cửa phòng thay đồ, mặc dù nhận được vô số ánh mắt dò xét của mọi người nhưng anh vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào cánh của phòng thay đồ của Sơ Nhất. Không biết qua bao lâu, trong tầm mắt rốt cuộc cũng xuất hiện một hình bóng quen thuộc, Sơ Nhất mặc áo sơ mi và quần tây, vạt áo được nhét vào bên trong, lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài. Cô đi tới xoay một vòng, kích động hỏi Kiểu An Sâm. "Thế nào? Có đẹp không?" Kiều An Sâm nghiêm túc quan sát rồi gật đầu. "Rất đẹp." Sơ Nhất vui mừng đi đổi một bộ quần áo khác. Lúc trở ra, trên người cô mặc một cái quần yếm, trước ngực có một cái túi to, bên trong phối một cái áo quây, Kiều An Sâm xem xét đánh giá. "Không tệ." Sơ Nhất nghe anh nói xong lại xoay một vòng, cô cũng biết là nó đẹp, sau đó lại tiếp tục đi thay một bộ khác. Lần này là một cái váy liền thân, kiểu dáng rất thoải mái dễ chịu mặc khi ở nhà, Sơ Nhất có ý định mặc nó khi ở nhà, Kiều An Sâm thấy vậy khẽ vuốt cằm. "Cũng đẹp." Về sau mỗi một bộ quần áo Sơ Nhất thay ra Kiều An Sâm đều đánh giá mấy câu đại loại như vậy. "Được đấy." "Rất đẹp." "Không tệ." Sự nhiệt tình của Sơ Nhất dần dần giảm xuống. "Anh không thể nói nhiều hơn vài từ sao!" Khi nghe Kiều An Sâm đánh giá Sơ Nhất không nhìn được chất vấn. "Thế bộ này có ổn không?" Sơ Nhất truy hỏi đến cùng. Kiều An Sâm sửng sốt nhìn cô sau đó nhíu mày trầm tư, giống như đang tiến hành nghiên cứu một thí nghiệm nào đó. "Bộ này cũng ổn." "....." Sơ Nhất hoàn toàn bó tay. Cô thử xong hết đống quần áo, sau đó thay quần áo của bản thân đi ra, trong ngực còn ôm một đống đồ đã thử qua kia, sắc mặt vô cùng khó coi. Kiều An Sâm đi phía sau cô, bình tĩnh nói "Mua hết mấy món này đi, anh trả tiền." "Không cần." Sơ Nhất lên tiếng, "Để em tự trả." Cô xếp hàng trước quầy thanh toán, phía trước còn có bốn năm vị khách nữa, Kiều An Sâm đứng ở một bên chờ cô không biết phải làm sao. Bầu không khí tĩnh lặng, Sơ Nhất mím môi không nói chuyện, Kiều An Sâm cũng không biết nói gì, một lát sau, cuối cùng cũng tới hai người, ngân viên thu ngân check mã vạch sau đó lễ phép hỏi. "Bạn có thẻ thành viên không?" "Có." Sơ Nhất đọc dãy số điện thoại di động của mình. Quét thẻ, trả tiền, cầm túi, một loạt động tác lưu loát gọn gàng, lúc ra tới của, Kiều An Sâm do dự lên tiếng, rồi đưa tay ra trước mặt cô. "Để anh cầm cho." Rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản nhưng Sơ Nhất nghe được trong lời của nói của anh có chút nịnh nọt, cô có cảm giác mình bị Kiều An Sâm làm cho rối loại thần kinh rồi. Sơ Nhất nghiêng đầu nhìn anh, Kiều An Sâm vẫn giơ tay ở trước mắt cô, khóe miệng hơi mỉm cười, hình như là đang căng thẳng. Cô không nói gì rồi đưa túi cho anh. Hai người tiếp tục đi dạo, Sơ Nhất cũng không vì chút chuyện nhỏ này mà để bụng, xung quanh có rất nhiều quần áo đẹp, cô rất nhanh liền dời sự chú ý sang chúng. Lần này Kiều An Sâm đã rút kinh nghiệm từ lần trước, mặc dù không giỏi ăn nói nhưng anh vẫn vắt hết óc để suy nghĩ. "Ừm... bộ này rất hợp với em." "Bộ này được." "Màu sắc của bộ này hơi tối." Sơ Nhất vô cùng hài lòng, Kiều An Sâm có thể đến mức này đã là cực hạn rồi, cô cũng không có yêu cầu gì hơn nữa. Cô quả thật là một người vợ khiêm tốn. Cô yên lặng, cố nén sự chua xót ở trong lòng. Hai người cùng nhau đi mua sắm từ sáng đến trưa, Sơ Nhất đã mua được không ít quần áo, vẻ mặt của cô vẫn vô cùng tươi tắn tràn đầy năng lượng, còn Kiều An Sâm đã ngáp không ít lần. Anh nhìn thấy Sơ Nhất đi vào một cửa hàng nữa thì có chút chán nản. "Wow, quần áo ở cửa hàng này đẹp quá!" " Đã rất lâu em không đi mua sắm rồi." "Toàn bộ dãy quần áo này em đều thích!" Sơ Nhất lưu luyến không muốn buông tay nên khó có thể lựa chọn vì vậy cô liền hỏi Kiều An Sâm. "Anh cảm thấy cái này...cái này....cái này..cái nào đẹp?" Nghe thấy tiếng cô gọi Kiều An Sâm chợt hoàn hồn, anh giữ vững tinh thần nghiêm túc đánh giá. "Tất cả đều đẹp, hay là mua hết đi." Anh không có chút do dự vội vàng nói. "Mua xong chúng ta có thể về nhà được chứ?." Sơ Nhất: "....." "Được rồi." Cô nghĩ nên buông tha cho anh, cũng như cho bản thân mình, tránh cho đôi bên phải hành hạ lẫn nhau. "Anh về trước đi, em gọi Trình Lật tới mua sắm cùng." Kiều An Sâm im lặng một lúc. "Vậy được rồi, những thứ này để anh mang về giúp em." "Được." Sơ Nhất gật đầu Lúc chuẩn bị đi anh chợt nhớ ra cái gì sau đó lập tức nói. "Em nhớ chú ý an toàn." "Anh cũng vậy, trên đường nhớ lái xe cẩn thận." Vợ chồng hai người lịch sự mà khách khí tạm biệt nhau, ngay sau đó bóng dáng Kiều An Sâm biến mất ở cửa ra vào, hai người bọn họ mỗi người đi một hướng. Cửa hàng vẫn náo nhiệt như cũ, quần áo trước mặt vẫn rất hấp dẫn, nhưng Sơ Nhất đã mất hứng thú tiếp tục mua sắm. Cô mở điện thoại nhắn tin cho Trình Lật. Một lúc sau bên kia nhanh chóng trả lời. "Ha ha ha ha ha ha ha ha đúng là thê thảm, đừng buồn nữa, bây giờ tao lập tức bay qua xoa dịu nỗi đau của mày đây." Trình Lật quả thật là đến rất nhanh , Sơ Nhất vừa tìm một cửa hàng bánh ngọt ngồi xuống thì cô ấy đã đến, hai người tâm đầu ý hợp, một phần bánh ngọt đã vào trong bụng, tất cả những buồn phiền cũng không còn nữa. Sơ Nhất điền cuồng kể lể với cô. "Không có lần thứ hai." "Khó trách anh ấy nói anh ấy chỉ đi mua sắm  với mẹ chồng tao đúng một lần duy nhất." "Bảo anh ấy cho ý kiến giống như là đòi mạng anh ấy vậy, tao vừa mới bắt đầu mua sắm anh ấy đã đòi về rồi." "Ha ha ha ha ha ha ha ..." Trình Lật cúi người cười nghiêng ngả, sau khi cười xong thì sờ lên đầu của Sơ Nhất. "Thật là đáng thương, đúng là làm khó  mày rồi, đừng đau lòng quá, có tao ở đây rồi." Sơ Nhất lạnh lùng gạt tay cô ấy ra khỏi đầu. "Tránh ra." Trình Lật duỗi thẳng lưng, tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. "Đi thôi, chúng ta bắt đầu đi mua sắm." Trên phương diện mua sắm thì hai người vô cùng hợp nhau, bằng không sẽ không trở thành bạn bè lâu năm như vậy, từ tầng một đến tầng trên cùng, từ ngày đến đêm, toàn bộ quá trình mua sắm đều vui vẻ thoải mái. Khi hai người rời khỏi thì trời cũng đã tối, đèn đường đã được bật sáng. Sơ Nhất và Trình Lật mỗi người đều cầm một cái túi to, giống như vừa đi cướp toàn bộ cửa hàng, lúc lên xe, nhìn thấy đồ đạc xếp đầy phía sau, hai người ăn ý nhìn nhau cười. "Đi thôi!" Trình Lật mở mui xe thể thao, đạp mạnh chân ga, xe như mũi tên rời khỏi cung lao nhanh ra ngoài, gió đêm mặt lạnh đập vào mặt, Sơ Nhật không nhịn được hô lên. "Wow" Mái tóc dài bay trong không khí, ánh đèn và âm nhạc ở hai bên đường tô điểm cho vẻ đẹp ban đêm, hiếm khi Sơ Nhất cảm thấy xúc động như vậy. "Đàn ông cái gì chứ, bạn bè mới là tốt nhất." Trình Lật cười to, đang chuẩn bị nói cái gì thì chuông điện thoại Sơ Nhất bắt đầu vang lên, cô nhìn thấy tên người gọi. "Ồ, nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền đến, chồng mày gọi điện cho mày kìa." Sơ Nhất bắt máy. "Alo" "Vẫn đang mua sắm sao?" Kiều An Sâm ở đầu kia hỏi. "Không, em đang trên đường về." Sơ Nhất bình tĩnh trả lời. "Một mình sao?" "Trình Lật lái xe đưa em về." "À." Kiều An Sâm thuận miêng đáp một câu sau lại nhớ tới cái gì liền hỏi cô. "Có phải mua rất nhiều đồ hay không? Có muốn anh tới đón em không?" Sơ Nhất khựng lại, giọng nói mềm mỏng hơn rất nhiều. "Vậy anh tới trước cổng tiểu khu chờ em đi, Trình Lật cũng không phải lái xe vào nữa." Hai người nói không quá hai câu liền tắt máy, Trình Lật ở bên cạnh nghe thấy, cô quanh sang hỏi Sơ Nhất. "Anh ta giục mày về à?" "Không, anh ấy hỏi tao lúc nào về." "È hèm?" "Anh ấy hỏi tao có phải mua nhiều đồ phải không, muốn tới đón tao." Sơ Nhất ho nhẹ một cái, trên môi không giấu được nụ cười. "Chậc chậc, phụ nữ quả nhiên hay thay đổi." "Một giây trước còn nói cùng tao  đi đến tận cùng thế giới, một giây sau đã bị đàn ông bắt đi rồi." "Trình Lật!" Quen biết nhau nhiều năm như vậy, Sơ Nhất vẫn không chịu được cách nói chuyện này của cô ấy. Cô làm bộ muốn đánh Trình Lật. "Được rồi được rồi không làm khó mày nữa, tao đang lái xe đấy." Cô ấy vội vàng né tránh, Sơ Nhất khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn ra bên ngoài. Phong cảnh hai bên thay đổi rất nhanh, chẳng mấy chốc xe đã dừng ở cửa tiểu khu, một bóng người quen thuộc đã đứng dưới đèn đường. Trình Lật dừng xe rồi nhìn về phía cô trêu chọc. "Người đàn ông của mày đang đợi mày kìa, rất đúng giờ đấy chứ." Sơ Nhất không buồn để ý, Kiều An Sâm đã thấy hai người, anh bắt đầu đi tới, Sơ Nhất bởi vì câu nói "người đàn ông của mày" của Trình Lật nên vẻ mặt có chút mất tự nhiên. "Mấy món đồ em mua đều ở đây." Sơ Nhất mở cửa sau ô tô rồi tách đồ của cô và Trình Lật ra, Kiều An Sâm cúi người xách đồ ra. Anh nhìn Trình Lật trên ghế lái sau đó gật đầu chào hỏi. Hai người ở trong hôn lễ đã gặp mặt mấy lần do Trình Lật là phù dâu của Sơ Nhất, nhưng mà với tính tình của Kiều An Sâm thì hai người họ cơ bản chưa nói chuyện với nhau. Trình Lật cũng gật đầu lại rồi nhìn về phía Sơ Nhất. "Tao đi đây." "Lái xe cẩn thận." Sơ Nhất nhìn cô ấy nói, Trình Lật vẫy tay, chiếc xe rất nhanh liền đi mất. Ngoài cửa tiểu khu chỉ còn lại cô và Kiều An Sâm, ban đêm rất yên tĩnh, đèn đường màu vàng ấm áp lặng lẽ chiếu xuống đất. Sơ Nhất xoay người nói với người bên cạnh. "Chúng ta cũng đi thôi." "Được." Hai tay của Kiều An Sam đều cầm túi to và nặng còn Sơ Nhất thì cầm hai cái túi nhỏ. Một cái bóng dài một cái ngắn in trên mặt đất, Sơ Nhất lên tiếng hỏi. "Anh ăn cơm chưa?" "Anh ăn rồi, còn em?" Kiều An Sam nghiêng đầu nhìn cô. "Em cũng vậy." Hai người trao đổi công thức bữa tối với nhau, sau đó tán gấu một vài câu, trên đường về nhà bầu không khí thế nhưng lại hết sức hòa hợp. Mua sắm cả một ngày trời tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng khi tắm rửa xong Sơ Nhất vẫn rất vui vẻ sắp xếp lại thành quả hôm nay của mình. Cô mang từng bộ quần áo trong túi ra rồi treo vào trong tủ quần áo. Kiều An Sâm nằm ở trên giường đọc sách nhìn thấy động tác của cô thì tò mỏ hỏi. "Mua sắm thật sự vui vẻ như vậy sao?" "Đương nhiên rồi!" Sơ Nhất nghe vậy lập tức đáp lại, khuân mặt vô cùng hớn hở. Kiều An Sâm gật đầu nhưng không nói gì, anh cúi đầu tiếp tục đọc sách, một lúc sau dường như nhớ ra cái gì liền thuận miệng nói. "Vậy lần sau em có thể gọi Trình Lật đi cùng, cô ấy có thể đi cùng em từ sáng đến tối." "Sơ Nhất: "...." Tâm trạng vui vẻ của cô bị câu nói này của anh dập tắt, cô phát hiện Kiều An Sâm rất có bản lĩnh chọc điên người khác. Động tác của Sơ Nhất ngừng lại rồi lại tiếp tục, cô nghiến răng nghiến lợi nói. "Anh yên tâm, lần sau em sẽ không bảo anh đi cùng." Kiều An Sâm không hiểu nguyên nhân tại sao Sơ Nhất lại tức giận, anh suy nghĩ một lát rồi lại yên lặng đọc sách và chờ cho cơn giận của cô qua đi. Tuy  không ai bảo, nhưng qua mấy tháng ở cùng nhau, Kiều An Sâm cũng đã ngộ ra một số điều. Ví dụ như, Sơ Nhất sẽ đột ngột tức giận, nhưng  chỉ cần không nói chuyện, qua một thời gian sau, cô ấy sẽ trở lại bình thường. Kiều An Sâm vui vẻ gật đầu, anh rất hài lòng về trí thông minh của bản thân mình.