Công thụ dưỡng thành kế hoa
Chương 36
Chương 34: Khoảng thời gian Hiệu trưởng đi hưởng tuần trăng mật. . .
Edit: Liễu Quân oOo
Bữa sáng của ngày hôm sau, Harry quả nhiên nhìn thấy Tom trên dãy bàn Slytherin, những giáo sư đã từng dạy Dark Lord năm đó, nét mặt kinh hoảng nhìn học sinh được Hiệu trưởng đại nhân nhận vào trước khi đi.
Chỉ là, nếu như, hiệu trưởng đã không nói gì, nhóm giáo sư quyết định, dựa theo cách đối xử với những học sinh khác, không có bất kỳ hành động nào khác biệt với Tom Riddle.
Pansy nhìn nhóc con thanh tú đột ngột xuất hiện, là chung một phòng ngủ với Draco đó, trong lòng cuồng loạn hò hét, dùng hình thức tâm linh tương thông liên kết với Hermione, lại có thêm một CP đáng yêu ra đời này!
Lúc này, cánh cửa đại sảnh bật mở, một nam phù thủy trưởng thành mặt áo chùng tím ***g lộn, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
“Chào, buổi sáng tốt lành. Tôi là giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới của các trò, tôi nghĩ, rất nhiều trò đã biết tôi rồi, có đúng không?” Một hàm răng trắng lòe loẹt, Snape yên lặng phun tào, còn không bằng tám cái răng bé đáng yêu của tên quỷ khổng lồ con nào đó.
“My god, là Lockhart!” “Nhìn kìa nhìn kìa! Là Lockhart!” “A! Mình muốn đi xin chữ ký!” Một đám nữ sinh bắt đầu gào thét, hò hét tên Lockhart.
Lockhart ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng tư thế tự cho là đẹp trai nhất hất áo chùng, Harry yên lặng phun tào, vạc áo chùng hất lên đến miến khí thế cũng không có, còn không bằng Snape nữa là!
Ô, vì sao nhất định phải để tên đần này dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám cho cậu! Dưới dáy lòng Harry bắt đầu nguyền rủa cách nhìn hàng của Hiệu trưởng nào đó.
Đang hưởng tuần trăng mật ở Florence, Dumbledore đánh cái hắc hơi thật to, ách, ở đây ấm áp lắm mà, sao lại . . .
“Quý bà xinh đẹp của tôi, trên đường tìm đến nương nhờ quý vị, không khéo mắc một đám rồng khó xơi, xin thứ lỗi vì sự chậm trễ của tôi, tôi tới trễ một ngày rồi . . .”
“Thầy đến muộn, đây là sự thật, trừ 50 galleon.” Giáo sư McGoanagall tiếp nhận thư mời trong tay Lockhart, nhìn hai cái, xong trả lại, nghiêm túc mở miệng.
Lockhart xấu hổ quá trời, ách, lần đầu tiên có nữ phù thủy không cho gã mặt mũi.
Đây quả thực là thể nghiệm mới mẻ. Lockhart đờ ra cười ngượng, “Có lẽ, sẽ có người tình nguyện đưa tôi đi xem thử phòng làm việc của tôi chứ?”
“Lầu ba thẳng góc. Đi thong thả không tiễn.” Snape xác định rõ mình khinh thường con công lòe loẹt này, lành lạnh mở miệng, sau đó ý bảo các giáo sư quay lại bàn tiếp tục dùng bữa sáng.
Giáo sư McGonagall gõ một tiếng, “Đi, ăn sáng là một thói quen tốt, chúng ta cần làm gương cho tụi nhỏ.”
Sau đó . . . chỉ còn mình Lockhart đứng tại chỗ. Bởi vì . . . ai kêu gã tới muộn, gia tinh căn bản không có chuẩn bị ghế với bữa sáng cho hắn.
Chẳng qua, Lockhart làm sao có thể làm mình mất mặt được?
Lockhart vô cùng có phong phạm cúi người, “Bọn nhỏ khả ái, tha thứ cho thầy vì lý do tàu xe mà mệt nhọc, thầy về phòng làm việc của thầy nghỉ ngơi một lát trước.”
Đa số đám nữ sinh đều đỏ mắt, không thể kiềm nén nổi giơ nắm tay bé nhỏ về phía Lockhart, quá là đẹp trai a . . .
Harry bĩu môi, liếc sang nhìn Snape, Snape đã nhìn cậu, Harry nhún nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ, vốn ngày khai giảng hôm đầu tiên không nhìn thấy Lockhart, Harry còn thở dài một hơi, cho rằng Phòng chống nghệ thuật hắc ám học kỳ này chắc do Snape dạy rồi, ai mà ngờ, tên này đến muộn!
Vì sao cậu có cảm giác Lockhart đời này càng không đáng tin cậy?
Cũng may, lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám của Sư viện và Xà viện lọt vô thứ tư, hôm nay, cậu còn chưa phải đau đầu vấn đề này.
Có thể kéo dài một ngày. Harry tâm đà điểu nghĩ.
Bên kia, Snape nhìn thấy động tác của Harry trong lòng cảm thấy có chút thân thiết, nhưng, anh sẽ không làm ra động tác ngu ngốc như thế. Trừng Harry, ánh mắt Snape muốn bảo Harry, ăn nhanh lên.
Harry nháy nháy mắt, cảm ơn quan tâm.
Snape khinh bỉ quay mặt đi, ăn. Ai quan tâm tên quỷ khổng lồ con đó chứ, anh chỉ không hi vọng tên quỷ khổng lồ con đó đang giờ cơm lại lãng phí thời gian đi quan tâm chuyện không cần thiết thôi.
Salazar đột ngột xuất hiện bên cạnh Harry, đương nhiên, là trạng thái ẩn thân.
“Harry, cái tên đần đó là chuyện gì vậy? Vì sao ta không nhớ là điều kiện trong thông báo tuyển dụng của Hogwarts đã thấp tới vậy hả?” Quả nhiên là Slytherin, lúc Salazar phun nộc độc tuyệt đối không lưu tình.
Kế hoạch bồi dưỡng Kẻ Được Chọn. Harry trong lòng thầm trả lời Salazar.
Salazar từ chối cho ý kiến, vỗ vỗ vai Harry, “Harry, ta cảm ứng được dao động pháp thuật của Rowena và Helga, hai người đó sẽ nhanh chóng thức tỉnh thôi, ta và Gogrid phải đi xem thử, thời điểm này là lúc phù thủy yếu đuối nhất, đến Muggle cũng có thể kết thúc tính mạng hai người bọn họ một cách đơn giản. Ta không yên tâm lắm.”
Harry gật gật đầu, thầm trả lời: “Lão sư yên tâm. Có chuyện gì con có thể cùng Snape đối phó. Nếu như có gì nguy hiểm, ở đây không phải còn có Tom sao?”
Nguy hiểm nhất hiện gì, cũng chỉ có thể liên quan đến Voldemort thôi. Nhưng, bọn họ bên này không chỉ có một đám phù thủy cường đại, có nữ phù thủy nhỏ thông minh nhất, còn có một Tom Riddle biết mọi thói quen cách suy nghĩ của Dark Lord.
Sợ gì nữa đây?
Salazar hài lòng cười cười, sau đó . . .
“Ta để bài tập trong phòng mới của con đó, nào về ta sẽ nghiệm thu.”
“. . . A . . .” Harry run rẩy khóe miệng.
Bài tập thần thánh . . . Kháo!
Kết thúc chương trình học một ngày, Harry không tới đại sảnh ăn cơm, giờ cậu lấy thân phận học đồ của Snape, phải tự mình hỗ trợ Snape, mà mượn cớ để gia tinh trong nhà bếp mang cơm tới hầm cho cậu thật sự quá dễ dàng.
Gulf cũng rất vui vẻ, được ra sức vì Harry Potter vĩ đại, là vinh hạnh của nó.
Snape về, nhìn thấy một lớn một nhỏ, trò chuyện vui vẻ, Harry vừa ăn, vừa tán các bí mật của Hogwarts với Gulf, kỳ thực, việc này còn có ai hiểu rõ hơn ngoài các gia tinh xuất quỷ nhập thần chứ?
Phù thủy luôn khinh thường thậm chí không thèm ngó đến gia tinh.
Đây là một thói quen xấu.
Thấy giáo sư Snape về tới, Gulf hốt hoảng cúi gập người, gấp gáp biến mất.
“Xem ra, Kẻ Được Chọn đại nhân rất rỗi rãi?” Snape mở miệng. “Vậy chắc là, tin tức cha đỡ đầu của ai đó, cũng không cần ta nói cho nó biết rồi ha.”
“Đừng, đừng mà!” Harry lập tức chân cún nhích lại gần, “Giáo sư Snape . . . yêu quý nhất của em, nói cho em biết đi, đừng nuốt bí mật này xuống đáy lòng.”
“. . .” Snape co rút khóe miệng, “Ta giả thiết, ngài Salazar Slytherin vĩ đại có giao bài tập lại cho mi, mi chắc là không có thời gian đi xem kịch nghệ Shakespeare đâu nhỉ?”
Snape lạnh lùng liếc nhìn 《Shakespeare toàn tập》 Harry để trên bàn, quả nhiên quá rảnh rỗi!
“Ách, chỉ thuận tay lật lật thôi.” Harry xấu hổ cười cười, “Cha đỡ đầu của em có tin tức gì sao?”
“Hừ, cuối cùng cũng chịu nhớ ra, mi còn có một thằng cha đỡ đầu ngu xuẩn rồi?” Snape hừ lạnh, “Đừng tiếp tục ỷ lại ký ức đời trước, Potter!”
Sắc mặt Harry đột ngột thay đổi, lẽ nào. . .
“Căn cứ vào quả cầu theo dõi của Azkaban (khụ, mọi người cứ xem như dụng cụ theo dõi là được rồi), trong lúc Black biến thành Animagus vượt ngục thì bị ma pháp trận công kích, dường như đã thoái hóa xuống thành giai đoạn ấu thú (Azkaban APTX4869). Sau khi ra khỏi phạm vi giám sát của quả cầu ký ức cho đến giờ vẫn chưa rõ tung tích. Đây, là những thứ ghi trong nội dung lệnh truy nã vừa phát tới Hogwarts, cẩu đỡ đầu của mi thế mà có giá trị tận hai vạn Galloen đấy!”
“What?” Mặt Harry trở nên trắng bệch, “Vậy bây giờ . . . Phải làm sao đây?”
“Chỉ có thể chờ tin tức, nhưng mà, chuyện chúng ta có thể làm bây giờ là, khôi phục danh dự cho tên cẩu đần đó trước, ta nghĩ, mi biết phải làm sao rồi chứ?”
“Dạ.” Harry đáp. Là tội ai gây ra, thì hãy để kẻ đó gánh đi.
Ai cũng không thể tổn hại người thân của cậu thêm lần nữa!
Đêm đó, Harry cầm một quyển biến hình học cực dày trong phòng làm việc của Snape, đến gõ của giáo sư McGonagall.
Giáo sư McGonagall hiện giờ là Đại diện Hiệu trưởng trên danh nghĩa, bấy giờ, nhân viên phụ trách bộ phận phát lệnh truy nã Pound vẫn chưa rời đi.
“Giáo sư McGonagall, buổi tối tốt lành, con có vài vấn đề muốn hỏi cô . . . Không cần, thưa ngài, ngài không cần ra ngoài đâu, chỉ có mấy vấn đề nhỏ thôi ạ.” Harry lễ phép ngăn Pound tiên sinh có ý định cáo từ lại.
Chuyện này, nếu có người của Bộ pháp thuật ở đây, vậy càng dễ giải quyết.
“Giáo sư McGonagall, cô cũng biết, con đã thừa kế trang viên Potter, hồi nghỉ hè, con có nói chuyện với bức họa của bức họa của ba ba và ma ma, ba mẹ con vẫn không muốn tin là cha đỡ đầu của con phản bội bọn họ. . . Cho nên, con đã lén thử điều tra, mặc dù cũng không thu hoạch được gì cả.” Harry nhìn giáo sư McGonagall. nghiêm túc nói.
Giáo sư McGonagall ngồi xuống, ý bảo Harry tiếp tục.
“Rất trùng hợp, theo mong muốn của cha con hi vọng con có thể học một ít về thuật biến hình cao cấp Animagus, cho nên, trong mấy ngày nghỉ con cũng có nghiên cứu một ít, cô xem thử.” Harry bước lên, đưa sách ra, “Giáo sư McGoanagall, ở trong này viết, phù thủy trong hình thái Animagus. tuy rằng không thể dùng bùa chú, nhưng, Animagus có hoạt động khá nhanh và linh hoạt, phù thủy trong hình thái Animagus đương nhiên cũng linh hoạt hơn, nhưng, vì là phù thủy, nên tuổi tho của Animagus bọn họ sẽ dài hơn so với động vật thông thường. . .”
Harry lại chuyển sang nhìn Pound tiên sinh, “Tiên sinh, con nghe lão sư của con chính là giáo sư Snape nói, cha đỡ đầu của con là dùng hình thái Animagus để vượt ngục, như vậy nói cách khác, đôi khi Animagus, quả thật có thể qua mặt Bộ pháp thuật, phải không ạ?”
Pound ngượng ngùng cười, “Ha, đúng vậy.”
“Giáo sư McGonagall, hồi trước lúc bạn học Weasley khoe mẽ con có nghe nói, con chuột Scabbers đã ở nhà bạn ấy tận mười hai năm rồi, vậy so với tuổi . . . chuột?” Harry ý vị nhìn McGonagall. “Lại nói trước đó khi con tới tiệm thú cưng, học tỷ Ravenclaw nói với con, thú cưng hình như chỉ sống được hai ba năm thôi, sợ là không thể nào làm bạn với con hết bảy năm trong Hogwarts.”
Quả nhiên, giáo sư McGonagall bật dậy. Cô không ngốc, đương nhiên là hiểu được ám chỉ của Harry.
Mười hai năm, một mốc tuổi then chốt.
“Pound tiên sinh, tôi nghĩ, anh nguyện ý đi xem thử con chuột thần kỳ đó với tôi chứ?”
“Ách, việc này là hiển nhiên rồi.” Pound tiên sinh xát mồ hôi lạnh, my god, hôm nay tôi chỉ đến đây phát lệnh truy nã thôi mà?!?”
Đoàn người giáo sư McGonagall tìm thấy Ron từ trong phòng sinh hoạt chung đông đúc, Ron đang cùng Seamus chơi đùa với thú cưng của mình.
“Petrificus totalus!” Giáo sư McGonagall vừa vào đã cho một bùa Hóa đá, cố định Scabbers.
“Cậu Weasley, có lẽ con chuột của cậu là một mấu chốt có liên quan đến một vụ án cực lớn, nên chúng tôi muốn mang nó về điều tra.” Pound tiên sinh đưa giấy chứng nhận ra.
Giáo sư McGonagall xách đuôi chuột, mang theo Harry và Pound tiên sinh quay lại phòng làm việc của cô.
Một bùa phản Animagus, không có gì xảy ra, Pound xát xát mồ hô lạnh trên trán, mời giáo sư McGonagall, mang theo Peter Pettigrew vẫn trong trạng thái hóa đá, cùng đi đến Bộ Pháp Thuật.
Đương nhiên, lệnh truy nã, hiện giờ cũng đã mất hiệu lực.
Vấn đề tiếp theo là, Sirius Black, cha đỡ đầu của Harry . . . Rốt cuộc chú đang ở đâu?
Life will get better when it goes bad to a certain extent. Because it can’t get worse than this. We should fill our heart with sunshine
Cuộc sống, khi nó hỏng bét đến một trình độ nào đó sẽ bắt đầu tốt lên, bởi vì nó không thể nào tệ hơn được nữa. Cho nên trái tim chúng ta cần phải luôn luôn tràn ngập ánh sáng.
=================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Câu tiếng Anh là tìm được trên mạng, không phải do mỗ tây viết, không dám kể công chỉ là muốn cùng chia sẻ với mọi người thôi Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
47 chương
501 chương
38 chương
501 chương