Trần Thuật đi làm nhận được điện thoại của vị bạn học làm phó chủ nhiệm kia gọi tới, ngôn từ phi thường khách khí hẹn gặp mặt y, Trần Thuật rất ngạc nhiên, làm ăn đã bàn xong, hợp đồng đã ký, chỉ còn chờ khởi động hạng mục, chẳng lẽ có gì ngoài ý muốn? Chẳng qua đối với y cũng không có vấn đề gì, lần kia chen ngang một tay hoàn toàn là hành động theo cảm tính, như y nói, chỉ là vì chế tạo một chút độ khó cho người bắt nạt Quý Cạnh Trạch. Nếu Quý Cạnh Trạch đã vào Ngũ Khánh, vụ này là thành là bại y đều không để vào mắt. Không nghĩ tới vừa mới thấy mặt, người bạn học này của y thật đúng là vờ ngoan, còn khách khí hơn cả lúc gọi điện thoại, phải đến trình độ gọi là khiêm tốn, liên tục giải thích với y, nói lúc ấy mình lý giải hợp đồng có chút lệch lạc, làm một nhân viên công vụ hắn sao có thể cầm hoa hồng đâu, sau đó đem phần trăm toàn bộ trả lại cho Trần Thuật. Trần Thuật trong lòng sửng sốt, mặt ngoài giả vờ thực bình tĩnh, hỏi vụ mua bán này còn làm sao? Bạn học y liên tục lặp lại nói đương nhiên làm, hơn nữa hạng mục này của bọn họ từ khu cho đến thành phố đều rất trọng thị, sau đó cố ý vô tình ám chỉ Trần Thuật, khả năng sẽ có tin tức truyền thông đến phỏng vấn, nhờ y nhất định phối hợp một chút! Trần Thuật bừng tỉnh hiểu ra, tên nhãi này, không vớt tiền, sửa vớt công lao, muốn trở thành điển hình tiên tiến vì dân cải tạo chất lượng nước! Còn có truyền thông đến phỏng vấn, phỏng chừng là sợ cấp trên hỏi đến hoặc là đồng nghiệp ghen tị, đến lúc đó tra kỹ hắn, lúc này mới phun tiền hoa hồng ra. Trong lòng y có sổ, trên mặt lập tức giả ngu, bạn học y càng muốn lui tiền, y càng không chịu lấy, luôn mồm "chúng ta lúc ấy đã nói rồi", "tao đâu thể để mày chịu thiệt!" Giở trò xấu cấp bậc chuyên nghiệp, "khiêm nhường" cho bạn học y mồ hôi mồ kê đầy đầu, nói một xe lời hay, lúc này mới cười hì hì thu hồi tiền hoa hồng. Sau khi tạm biệt bạn học, y nghĩ dù sao đã uống rượu thì không lái xe, vừa lúc đi xem Quý Cạnh Trạch, kể chuyện thú vị này cho cậu nghe, việc bất ngờ này khẳng định khiến tên nhóc khốn kiếp kia vui vẻ đến bay lên. Không nghĩ tới trong nhà Quý Cạnh Trạch tất cả đều là mùi hoa hồng mùi rượu hoa quả, tên nhóc kia để trần mở cửa cho y xong lập tức liền quay trở về phòng bếp, băm thịt băm đến bay lên! Bả vai cân xứng theo động tác cổ tay run run, mồ hôi dày đặc bám trên làn da màu lúa mạch. Trần Thuật nhìn phía sau lưng cậu, hoa si nhục thể tốt đẹp của bạn trai mình một lát, miệng vẫn độc như cũ: "Này là cái gì, ngay cả xúc xích cũng muốn tự mình làm? Để tôi nghĩ xem trong bánh rán trái cây còn có cái gì – ngài chịu vất vả trứng cũng tự đẻ luôn đi!" Quý Cạnh Trạch quay đầu nhìn y một cái: "Không cần châm chọc khiêu khích! Chờ tôi ướp xong thịt lại quay lại làm anh đẻ trứng!" Trần Thuật cười nhạo một tiếng, đơn giản thuật lại một lần quá trình y cùng bạn học ăn cơm, mô phỏng lắc đầu nói một câu: "Tên nhãi này, hắn thế nhưng muốn thành tiên tiến, đạo lý ở đâu cơ chứ!" Quý Cạnh Trạch cười lạnh: "Kia hắn cứ đợi đi thôi." Trần Thuật nghi hoặc: "Có ý gì?" "Ha ha." Quý Cạnh Trạch đắc ý cười cười, rửa tay lại đây ôm y ngồi vào trên sô pha: "Gọi điện thoại cho hắn nói muốn phỏng vấn là anh khóa trên của tôi." Trần Thuật cả kinh: "Chuyện này là kế hoạch của cậu?" Quý Cạnh Trạch cười: "Nhờ anh khóa trên giúp chút việc nhỏ thôi, ổng là phóng viên chuyên mục [Tin nóng thời sự]." Trần Thuật nhíu mày: "Cậu một tên học quản lý từ đâu ra anh khóa trên học báo chí?" "Cùng trường chứ, ổng trước tôi hai khóa." "Trước hai khóa quan hệ các cậu còn tốt như thế?" "Ây..." Quý Cạnh Trạch ngắm ngắm y, có chút chột dạ: "Ổng, ổng cũng là... trước kia... tôi..." Trần Thuật lập tức hỏi: "Hắn cũng là gay, cậu trước kia từng thích hắn đi?" Quý Cạnh Trạch nhanh chóng nói: "Ổng không biết tôi từng thích ổng – cũng không tính thích, chỉ là có hảo cảm, tôi phát hiện ổng là 1, liền thôi." "Phát hiện hắn là 1 liền thôi?" Trần Thuật cười lạnh, "Vậy sao cậu không thôi cả tôi luôn?" "Ai nha này!" Quý Cạnh Trạch nhanh chóng dỗ dành: "Anh đây là ghen? Hai ta đừng tranh cãi được không? Tôi cùng ổng thật không có chuyện gì, chỉ là lúc ấy trong trường có một phòng chat nặc danh, tôi lúc đó vừa phát hiện mình là, rất khát vọng cảm giác đồng tình... Đến chỗ đó nói chuyện phiếm, tôi liền như vậy cùng ổng quen biết, sau này thường xuyên cùng nhau chơi bóng này nọ. Người ta rất chính trực, bạn trai cũng rất đẹp trai! Cảm tình còn rất ổn định! Anh đừng đa tâm được không?" Trần Thuật càng nghe càng sốt ruột, cuối cùng tức giận đến mức cổ họng phát khô: "Quý Cạnh Trạch cậu làm việc này vì sao không thương lượng với tôi?" "Tôi muốn cho anh..." Quý Cạnh Trạch suy nghĩ một chút, cảm giác cái này cũng không thể tính niềm vui bất ngờ, lại nói lại: "Tôi biết anh không để ý chút tiền này, nhưng tôi không thích tên kia diễu võ dương oai với anh! Hắn hôm nay tìm anh còn vênh váo sao? Không dám nữa đi?" Vừa nghĩ đến bộ dáng bạn học Trần Thuật cúi người lấy lòng, Quý Cạnh Trạch cười: "Hừ, cho tên kia đợi mòn mỏi đi thôi, còn thật cho rằng mình sắp được lên "tin nóng thời sự" đây, khẳng định sẽ cắp đuôi làm người, sốt ruột bận rộn chung quanh chùi đít mà! Chờ thêm mấy tháng, bảo anh kia nói với hắn chủ biên không thông qua liền xong, tên kia nằm mơ cũng không nghĩ ra cùng chúng ta có quan hệ gì!" "Cậu, cậu thật sự là..." Trần Thuật tức giận đến mức thiên ngôn vạn ngữ không biết bắt đầu nói từ đâu, trừng Quý Cạnh Trạch: "Đưa đây!" Quý Cạnh Trạch sửng sốt: "Cái gì?" Trần Thuật thò tay: "Di động của cậu!" Quý Cạnh Trạch chần chờ một chút, vẫn là đưa cho y. "Giải khóa." Quý Cạnh Trạch ấn vân tay mở khóa, Trần Thuật ở trước mặt cậu bắt đầu xem app trò chuyện. Hai người bọn họ bình thường cũng không phải là dạng người yêu cái gì cũng phân chia rành mạch, nhưng tôn trọng lẫn nhau là có, hơn nữa trạng thái bình thường cùng trạng thái giận dỗi cũng là không giống nhau. Quý Cạnh Trạch có chút mất hứng, lầu bà lầu bầu: "Làm gì, anh đây là muốn tra tôi sao?" Trần Thuật không phản ứng cậu, lật từng tờ từng tờ xem xong, sau khi xác nhận không có vài phần mềm "đồng tính kết bạn", không xem cái khác, không nói một lời cầm điện thoại đặt về trong tay cậu. Hai người bọn họ cứ như vậy ngồi trên sô pha, hai người đều không cao hứng, đều không nói chuyện, trầm mặc thật lâu. "Cạnh Trạch..." Cuối cùng vẫn là Trần Thuật đánh vỡ im lặng trước: "Tôi lo cho cậu." Y nói gọn gàng dứt khoát. Y cũng thế, Quý Cạnh Trạch cũng thế, đều là người tương đối trực tiếp, bọn họ trao đổi vẫn luôn là phương thức tương đối trực tiếp: "Lúc cậu lên diễn đàn đồng tính, tôi đã từng nhắc nhở cậu, cậu phải bảo vệ tính hướng cùng riêng tư bản thân cho tốt, tôi đối với cậu chỉ có một yêu cầu này, cậu có thể để tôi đừng bận tâm như vậy được không?" "Tôi cần anh lo cái gì?" Quý Cạnh Trạch phi thường không phục. Đúng vậy, Quý Cạnh Trạch chính là Quý Cạnh Trạch, Trần Thuật không thể tránh khỏi lại nghĩ tới lý tưởng kén vợ kén chồng trước kia của y, tên khốn kiếp này cũng không phải tiểu bạch thỏ, cậu không chỉ ném tới chỗ nào đều không cần Trần Thuật bận tâm, cậu trái lại còn muốn lo cho Trần Thuật đâu! Nhưng Trần Thuật căn bản không cần loại che chở mà trong mắt y là rất nguy hiểm này! "Cạnh Trạch," Trần Thuật dịu giọng: "Tôi biết cậu làm mấy chuyện này là muốn khiến tôi vui vẻ, nhưng tôi không cần, tôi chỉ muốn cậu tốt đẹp. Phóng viên này là anh khóa trước của cậu, các cậu quen biết rất nhiều năm, biết tính hướng của lẫn nhau cũng không sao, mấy cái này tôi đều hiểu, tôi cũng có bạn bè như vậy, thế nhưng cậu đối với mọi người cũng phải cảnh giác, không phải tất cả mọi người đều thiện lương, đều khai sáng, đều quang minh chính đại! Cậu có hiểu hay không vậy?" Quý Cạnh Trạch hỏi: "Này có quan hệ gì với việc anh xem di động tôi?" "Tôi lo cậu vì tìm cảm giác đồng cảm, download mấy phần mềm lung tung kia, làm quen mấy người lung ta lung tung." Quý Cạnh Trạch nhìn ánh mắt y: "Anh có phải là cảm thấy đồng tính luyến đặc biệt không có mặt mũi gặp người?" "Khốn kiếp! Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?" "Anh chính là như thế, anh để ý chuyện điệu thấp như vậy, chẳng phải chính là sợ người khác biết sao?" Quý Cạnh Trạch cao giọng: "Nhưng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như anh vậy, không tiếp thụ, không hiểu, sẽ lấy chuyện này xì xào chỉ trỏ!" "Tôi không cần bất luận kẻ nào chấp nhận tôi, hiểu tôi!" Giọng Trần Thuật cũng đề cao, "Tôi lại không làm sai bất cứ chuyện gì! Nếu đồng tính luyến không sai, vì cái gì muốn cho người khác quyền lợi bình phán? Sao lại cần bọn họ chấp nhận, lý giải? Tôi chỉ là muốn bảo vệ tốt cuộc sống của mình, nhất là đừng xúc phạm tới cha mẹ tôi!" "Đây chính là trọng điểm!" Quý Cạnh Trạch gật đầu, "Cho nên anh tới chỗ này của tôi cứ luôn lén la lén lút như vậy!" "Quý Cạnh Trạch!" Trần Thuật hô to một tiếng, sau, hai người bọn họ đều không lại nói chuyện, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ cãi nhau, hơn nữa không phải bởi vì việc vặt trong cuộc sống, mà là bởi vì quan niệm lý tưởng, trong lúc nhất thời không khí áp lực đến mức hít thở không thông. Qua một hồi lâu, Quý Cạnh Trạch ngồi qua đây kề bên bả vai Trần Thuật, mở di động ra, vào diễn đàn đồng tính cậu thường lên, mở màn hình hoạt động ra nói với Trần Thuật: "Đừng nóng giận, anh xem," Cậu cầm điện thoại đưa tới trước mặt Trần Thuật: "Hiện tại độ khoan dung của mọi người đối với đồng tính đã lớn hơn nhiều, nơi này cũng không phải chỉ có đồng tính, cũng có người thường, có người nhà của người đồng tính..." Trần Thuật liếc sơ qua, thở dài, ngẩng đầu nói: "Cạnh Trạch, cho dù quốc gia chúng ta hiện tại có cho phép đồng tính kết hôn, cậu cho rằng có bao nhiêu người có thể công khai cử hành hôn lễ? Cậu cảm giác có bao nhiêu thân thuộc sẽ tham gia loại hôn lễ này? Cậu cảm giác có bao nhiêu người là đi chúc phúc, mà không phải cảm thấy kỳ quái?" Quý Cạnh Trạch lại hỏi y: "Cho nên mới cần càng nhiều người đi chú ý, đi thôi động chứ, chẳng lẽ anh không quan tâm đến quyền bình đẳng chút nào?" "Đúng, tôi không quan tâm." Trần Thuật thẳng thắn trả lời: "Cuộc sống của người khác đối với tôi không có ảnh hưởng gì, tôi cũng không thể ảnh hưởng tới nhiều người khác như vậy, tôi chỉ để ý đến người nhà tôi cùng cậu." Quý Cạnh Trạch yên lặng cùng y nhìn nhau một lát, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tôi để ý, tôi muốn có thể góp một phần sức lực, cuối tháng tôi còn muốn đi tham gia diễu hành ở thành phố K đâu..." "Cậu nói cái gì!" Trần Thuật lại lớn giọng, "Đi tham gia cái kia có ý nghĩa gì!" "Có ý nghĩa rất lớn." Quý Cạnh Trạch không có cao giọng, bình tĩnh nhìn y: "Anh nói anh để ý ý nghĩ của tôi, tôi đây có thể nói cho anh, với tôi mà nói, có ý nghĩa rất lớn." Ngày đó lúc Trần Thuật xuống lầu trạng thái cả người đều loạn, trong đầu đồng thời tự hỏi rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như trống rỗng. Y nhớ tới người bạn trai đầu tiên năm đó y giao ở trong trường học, Viên Dương. Từ quen biết, đến thử, đến cùng nhau, lại đến chia tay. Y cảm giác tính cách bất đồng là nguyên nhân dẫn đến bọn họ chia tay. Viên Dương nội tâm mềm mại, thích động vật nhỏ, ven đường gặp được ăn xin luôn sẽ cho tiền, y lại đối với hành vi này cười nhạt. Viên Dương thích văn học nghệ thuật, món quà đầu tiên tặng y là sách Haruki Murakami, năm đó y 19 tuổi miễn cưỡng xem một lần, cảm giác tất cả đều là viết mò. Viên Dương gia thế rất tốt, lúc gây dựng sự nghiệp còn muốn giúp đỡ bạn trong giới, chị họ cậu ấy không nói hai lời bỏ tiền đầu tư, mà y cảm giác tất cả những thứ này đều là hoang đường. Quý Cạnh Trạch thì sao, thực ra tính cách hai người bọn họ rất giống nhau. Không đồng tình bất cứ hình thức ăn xin nào, trực tiếp, thiết thực. Y là sau khi gặp được Quý Cạnh Trạch, mới giật mình đọc hiểu được cuốn sách hồi 19 tuổi đọc không hiểu, minh bạch gấu nhỏ mùa xuân vì sao đáng yêu. Một lần duy nhất bọn họ cảm giác không thích hợp, thực ra là vì vấn đề tư thế cơ thể, nhưng vấn đề này lại bị hai người bọn họ khắc phục. Nhưng là hiện tại y đột nhiên phát hiện Quý Cạnh Trạch tuy rằng tính cách không giống Viên Dương, nhưng là đều khát vọng thế giới này đồng tình, mà y lại từ trong lòng không muốn đem quyền lợi "có đồng tình hay không" dâng ra. Trần Thuật cười khổ một chút, nghĩ: Có lẽ bọn họ sống được bằng phẳng hơn mình! "Con trai!" Trần Thuật còn đang loạn nghĩ, đột nhiên nghe thấy mẹ y gọi y, y hoảng sợ! Cho tới nay y đều rất cẩn thận, cho dù đến chỗ Quý Cạnh Trạch cũng phải lên kế hoạch đường đi thật kỹ, hôm nay hai người bọn họ cãi nhau, sau khi đi ra trong lòng mù suy nghĩ chuyện khác, chân liền đi loạn, bất tri bất giác đi tới chỗ phụ cận nhà ba mẹ mình. "Mẹ..." "Sao con lại trở lại lúc này?" Mẹ y giật mình, "Không lái xe à?" Trần Thuật nhanh chóng trấn định: "À, con uống rượu, liền không lái xe." Y nói sang chuyện khác: "Mẹ, sao dắt chó đi dạo muộn vậy?" "Cola ngày nào cũng đi giờ này, nó quen rồi." Mẹ y vui tươi hớn hở, ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người con trai mình: "Con uống rượu bản thân cũng phải có sổ với, tuy rằng tuổi trẻ, cũng phải chú ý thân thể, biết không?" "Ừm, con biết." Trần Thuật gật đầu, "mẹ cũng phải chú ý thân thể, nào chăm sóc ba, lại quản chúng nó, đừng để mệt." "Mệt cái gì!" Mẹ y cười: "Dì Tào, dì Trương bọn họ đều nửa đêm nửa hôm dậy chăm cháu đâu, mẹ hầu hạ mấy nhóc bảo bối này tính cái gì, mỗi người có lạc thú cho riêng mình thôi!" Trần Thuật hơi giật mình, nhưng cola đã hoan thoát chạy tới lãnh địa của mình đi giải quyết nhu cầu, mẹ y cầm di động, mang tai nghe học hát một bài hay mở lúc khiêu vũ trên quảng trường. Trần Thuật ở trong bóng đêm ngẩn người, y nói y chỉ để ý cha mẹ cùng Quý Cạnh Trạch, nhưng buổi tối nay, y lại đột nhiên phát hiện, y vừa không hiểu được ý tưởng của Quý Cạnh Trạch, cũng không chân chính rõ ràng cha mẹ mình chân thật cần gì. Y vẫn cho rằng mẹ y yêu chó, thực ra mẹ y nuôi chó cũng mới chỉ hơn hai năm nay, hai năm trước, là từ lúc nào bắt đầu đâu? Có lẽ đây thực ra là một loại ký thác do mẹ y không thể gửi gắm tình cảm cho đời thứ ba thôi...