Còng tay tình yêu
Chương 76
Chương 76: Bảo vệ
Trans: Jagermeister
Lúc hơi muộn, Phó Thành tới dẫn cô đi tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong doanh trại đều là đàn ông nên phòng tắm cũng không nhất thiết phải phân ra nam và nữ, chỉ đơn giản chia thành năm vách ngăn để mở.
Phó Thành đưa quần áo để thay và vật dụng tắm gội tới, "Đây là quần áo của tôi, chịu đựng một chút, miệng vết thương không được dính nước."
"Cảm ơn."
Thời kỳ đặc biệt, tình hình đặc biệt, có thể tắm rửa là tốt rồi, Anh Hiền cảm ơn, nhận lấy quần áo rồi đi vào.
Phó Thành luôn canh giữ ở cửa.
Bị thương ở trên chân nên tắm rửa không tiện, Anh Hiền xả ướt khăn mặt rồi lau người, gội qua cho sạch đầu, mặc quần áo của Phó Thành.
Thời tiết rất nóng, cô lau người bằng nước lạnh, độ ấm của quần áo ngược lại còn cao hơn cả da cô, còn có mùi xà phòng nhàn nhạt bao phủ trên áo giống như một cái ôm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền kéo cổ áo lên gửi một cái, mùi không giống lúc anh ở trong nước, nhưng cũng đơn giản, sạch sẽ na ná như thế.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy anh còn ở đây, vẻ mặt Anh Hiền lộ ra chút bất ngờ.
Phó Thành vốn muốn giải thích loại người nào trong lính đánh thuê cũng có, hơn nữa những người này cũng chưa nhìn thấy phụ nữ một khoảng thời gian rồi.
Lời đến miệng quanh co một vòng rồi lại nuốt trở về, không muốn để cô biết những chuyện này.
Bây giờ Anh Hiền mặc một chiếc áo phông tay lỡ màu xanh quân đội và quần dài rằn ri, cộng thêm một đôi dép lê cao su màu đen. Phó Thành cao hơn cô nên quần áo đương nhiên cũng to hơn, mặc vào cũng che qua mông, vì thế Anh Hiền sơ vin áo phông vào lưng quần, gấu quần cũng sắn lên mấy lần, lộ ra mắt cá chân mảnh mai.
Dép lê màu đen càng làm hai chân của cô càng thêm trắng nõn, ngay cả miệng vết thương cũng hóa thành vẻ đẹp phá hủy.
Càng khỏi phải nói, cô còn tô sơn móng tay, đỏ thẫm cực kỳ có sức hấp dẫn.
Tóc Anh Hiền ướt nhẹp, vài giọt nước theo đuôi tóc chảy xuống trước ngực, lờ mờ một mảng sẫm màu, không đến mức lộ ra khe rãnh bên trong nhưng đối với tên đàn ông đói khát vài tháng, những điều này cũng đủ rồi.
Cách đó không xa, vài tên binh lính đang ăn cơm để ý tới sự xuất hiện của cô, quả nhiên nhìn mấy lần liền.
Phó Thành hiểu những ánh mắt đó có ý gì, cơ thể chặn ngang thân hình của Anh Hiền, giơ tay kéo áo ở trong lưng quần của cô ra ngoài.
Áo trở thành váy liền, che được tới giữa đùi, đường cong eo mông đều biến mất.
Anh Hiền nhanh chóng nhận ra được tại sao anh làm như vậy, thật lòng nói một tiếng "cảm ơn".
Phó Thành nhíu mày, nhìn chân lộ ra của cô nói: "Ở đây không có giày mà em có thể đi được rồi."
"Không sao, dép lê cũng rất được mà."
Phó Thành quay người nhìn mấy người đang ăn cơm kia, giọng hơi lạnh lẽo: "Phía trước có binh sĩ nữ, tôi đi hỏi bọn họ có thừa đôi giày nào không."
Anh Hiền đang định từ chối, thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh thì từ chối trở thành gật đầu.
Phó Thành quyết định không để một mình cô đứng đợi ở "hang sói" nên sau khi chào hỏi Từ Lượng thì dẫn cô cùng lái xe tới doanh trại của bộ đội gìn giữ hòa bình.
Sau khi tới nơi, Phó Thành để cô đợi ở trên xe còn bản thân xuống xe mượn giày.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, anh cầm một cái túi trở lại xe tiện thể mang tới tin tức của Kha Nhụy: "Cuộc phẫu thuật của Kha Nhụy kết thúc rồi, tác dụng gây mê chưa hết, bây giờ vẫn đang hôn mê."
Anh Hiền thở phào một hơi: "Vậy thì tốt rồi."
Cô mở túi ra, bên trong có một đôi dép, một đôi giày quân đội đế bằng, cò có mấy đôi tất. Anh Hiền thử dép lê trước, rất vừa, nghĩ cái gì đó lại lật đế giày của giày quân đội lên, quả nhiên cũng là kích cỡ của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn Phó Thành, thấy anh nhìn chằm chằm không chớp mắt đường trước mắt, không có ý muốn nói chuyện với cô.
Anh Hiền biết điều giữ im lặng.
Đến giờ đi ngủ, Phó Thành lại xuất hiện trong nhà sắt của cô một lần nữa: "Tối nay tôi ngủ cùng em."
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ nhướng mày hỏi anh "cứ ngủ thế này à", thế nhưng Anh Hiền của bây giờ chỉ ừm một tiếng đã đồng ý rồi.
Cô ngoan ngoãn như vậy, Phó Thành ngược lại không quen, không muốn để cô hiểu lầm, đứng thẳng tại chỗ chuẩn bị nói: "Lính đánh thuê nhận người chỉ nhìn năng lực chiến đấu.... thành phần nhân viên khá phức tạp."
Nói rất khéo léo, không biết cô có thể hiểu được hay không nhưng phải nói thẳng ra một chút...
Làm sao nói được, nói rằng bản thân lo lắng có người trong doanh trại quá thú tính nửa đêm xông tới cưỡng hiếp cô chứ?
Thời điểm từ kia xẹt ngang qua trong đầu, anh cảm thấy rất không thoải mái.
Chân mày Anh Hiền giãn ra, hơi buồn cười.
Anh xem cô là là nụ hoa thuần khiết của tổ quốc à? Có gì mà ngại nói chứ, lúc bọn họ làm tình đã nói nhiều như thế rồi.
Nghĩ về quá khứ trong chốc lát tâm trạng cũng thay đổi.
Bọn họ không còn là loại quan hệ kia nữa rồi, cô không nên đùa cợt,
Sự buồn cười nơi đáy mắt nhạt dần, Anh Hiền thu lại tâm trạng, mở lời giải vây giúp anh: "Tôi hiểu rồi." Cô nghiêm túc nói: "Cảm ơn."
Đôi môi đỏ mọng cong lên một độ cong hoàn hảo, giương lên một nụ cười vừa đoan trang dịu dàng vừa hờ hững.
Nụ cười mà Phó Thành từng nhìn thấy không biết bao nhiêu lần trên mặt cô, đó là nụ cười để đối phó với người ngoài.
Sự tâm lý của cô không hề kéo khoảng cách của hai người lại gần, ánh mắt Phó Thành nhìn cô ngược lại càng xa xôi: "Tôi đi lấy túi ngủ."
Anh Hiền gật đầu vẫn nói câu đó: "Cảm ơn."
Sáng hôm sau, Lyon tới gõ cửa.
"Cô Tưởng, bạn của cô không sao, trước mắt điều kiện trị liệu khá tốt, tôi giữ cô ấy lại ở đó dưỡng thương rồi. Yên tâm đi, mấy tháng sau cô ấy có thể đi giày cao gót chảy nhảy rồi." Anh ấy biết được cô họ Tưởng từ Kha Nhụy, chỉ có như thế mà thôi. Lyon đoán ra được thân phận của mấy người đặc biệt, cũng chẳng thích hỏi nhiều làm người ta phiền.
"Cảm ơn anh, Lyon."
Ánh mắt thoáng nhìn thấy Phó Thành ở trong phòng, Lyon giật mình mở to mắt, một giây sau lại nhìn thấy túi ngủ vẫn chưa kịp dọn gọn lại, mắt lại trở lại như bình thường, ánh mắt nhìn Anh Hiền có vài phần áy náy và đồng cảm. Cô ở đây quả thực tốt hơn cừu non rơi vào bầy sói.
Lyon vỗ vai cô: "Cô Tưởng, tôi không thể nói người nào ở đây cũng là người tốt được, nhưng mà Phó Thành nhất định là người đáng tin cậy nhất đấy." Anh ấy nháy mắt với ý sâu xa: "Cô biết mà, bất cứ mặt nào cũng có thể tin tưởng được. Từ khi chúng tôi tới Linia, cậu ta chưa từng chạm vào bất cứ người phụ...."
"Lyon!" Mặt Phó Thành tối sầm quát ngang anh ấy: "David vẫn đang đợi cậu thay thuốc đấy."
Lyon cười ngả ngớn cúi chào: "Vâng, đội trưởng."
Anh là đội trưởng sao?
Anh Hiền ném cho Phó Thành một ánh mắt kinh ngạc.
Với tư cách là người châu Á duy nhất trong quân đội, trở thành đội trưởng cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Không chỉ là vấn đề năng lực mà là có vài người phân biệt chủng tộc đã ăn sâu vào xương tủy rồi.
Phó Thành lại hiểu sự kinh ngạc của cô thành cái khác, buột miệng nói: "Đừng nghe cậu ta nói lung tung."
Giọng nói vừa thốt ra, bản thân cũng ý thức được không đúng, nét mặt trong giây lát lúng túng.
Nói Lyon nói lung tung, vậy không phải nói rằng anh từng chạm vào phụ nữ sao?
Anh Hiền không nhịn được, giấu đi nụ cười bằng cái cúi đầu tìm giày.
*******
Giải thích sơ qua một chút tại sao Anh Hiền không ngồi chuyến bay sơ tán để về nước.
Tổng kết trước đã: 100% là vì làm ăn, trước mắt cô ấy vẫn chưa có ý hòa hợp lại với Phó Thành. Với tính cách của Anh Hiền, gặp gỡ đã quay lại thì không khoa học.
1. Lấy việc bán quần áo so sánh với buôn bán kinh doanh dầu mỏ của Trần Phong: Tôi kinh doanh quần áo, có tiệm Taobao, lượng tiêu thụ rất lớn, quần áo được bán đều là buôn sỉ từ chợ, bản thân không sản xuất. Bây giờ trong nước có quy định mới, muốn mở tiệm quần áo thì phải có xưởng may của mình, nếu không sẽ không đưa giấy phép kinh doanh. Bây giờ có một xưởng may sắp sập tiệm muốn bán, mỗi năm nó chỉ có thể sản xuất 30 chiếc quần bò, nhưng có nó rồi thì tôi mới có thể nhận được giấy phép kinh doanh và hoạt động bình thường.
Dù sao quy định chỉ nói phải có xưởng may chứ không nói tất cả quần áo được bán trong tiệm đều phải sản xuất ở xưởng may này.
Cách làm này lệch trọng tâm có thể bị nghi ngờ, tốt nhất phải giữ bí mật, ít nhất chưa thể phơi bày trước khi lấy được giấy phép.
2. Trên chuyến bay sơ tán đều là người Trung Quốc, mạo hiểm phơi bày thân phận ngồi chuyến bay quốc tế, cô ba nhà họ Tưởng tại sao lại phải tự mình chạy tới Linia vào thời điểm này? Lần theo dấu vết để tìm hiểu ngọn nguồn rất dễ tra ra.
3. Đội bảo an mất liên lạc, có khả năng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi hoặc cũng có khả năng là họ phản bội Anh Hiền (kết hợp với lúc quân phản động tập kích), bất kể trong tình huống nào, lộ trình được quyết định trước đó đều không còn an toàn nữa.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
92 chương
79 chương
186 chương
34 chương
256 chương