Còng tay tình yêu
Chương 66
Chương 66: Biết hết mọi chuyện
Editor: Matcha Latte
Cuối tuần, bọn họ đến rạp chiếu phim đúng hẹn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì lý do an toàn, Phó Thành quyết định xem suất lúc nửa đêm, Anh Hiền không phải là người nổi tiếng, nhưng nếu cố ý thì rất dễ tra ra danh tính của cô.
Trong đại sảnh chỉ có ba hai người, tất cả đều ăn ý cách nhau mấy hàng. Cô nhìn thấy đôi nam nữ trước mặt đang chạm đầu vào nhau, chắc là đang hôn môi.
Anh Hiền nhướng mày, đột nhiên quay trở lại thời trung học của mình.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô chưa từng đến rạp chiếu phim lần nào nữa, không ai nghĩ đến việc rủ Tưởng Anh Hiền đến rạp xem phim, mà cô cũng không có thời gian.
Tuổi tác là thứ khó vượt qua nhất. Tưởng Anh Kiến hơn cô cả chục tuổi, dù bị ghét bỏ nhưng nền tảng vẫn sâu hơn một đứa không bằng cấp như cô. Vào công ty càng lâu, địa vị của anh ta càng khó bị lay chuyển.
Trong bóng tối, Phó Thành chủ động nắm tay cô, lòng bàn tay vừa ấm vừa khô, sưởi ấm làn da hơi lạnh của cô.
Trong tim như có một âm thanh, lạnh lùng nhắc nhở điều gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền nhìn chăm chăm vào màn hình lớn, lặng lẽ duỗi ngón tay, đẩy lòng bàn tay anh ra.
Phó Thành tưởng cô từ chối, ánh mắt sa sầm xuống, vừa định rút tay về thì một cảm giác mềm mại mảnh mai luồn vào giữa các ngón tay, từng ngón từng ngón đan vào nhau như dây leo không xương.
Đôi mắt thâm thúy quay sang nhìn anh rồi lại quay lại nhìn màn hình.
Phó Thành siết chặt tay, bao phủ cô một lần nữa.
Khi bộ phim kết thúc đã là quá nửa đêm, Anh Hiền mơ màng buồn ngủ.
Đêm hôm đó, bọn họ không mây mưa.
Cô mặc áo thun của anh, nằm trên giường anh, cả đêm không mộng mị.
Sau cái ngày gặp được Thẩm Đông Dương tại lễ kỷ niệm Đại học Kinh Châu ấy, cậu đã nhẫn nại chờ đợi mấy tuần lễ nhưng vẫn không nhận được kết quả như mong đợi.
Người đàn ông đó vẫn đi theo chị ba.
Hai người không có hành động gì quá phận, nhưng cậu vẫn luôn theo dõi sát sao cô, bất cứ thay đổi nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi mắt cậu.
Chị ba của cậu quyến rũ và mềm mại hơn, chỉ cần ngồi ở đó thôi cũng đã khiến người ta không thể rời mắt.
Vết thương trên bắp chân đã hồi phục hơn phân nửa, nhìn kỹ mới có thể nhìn ra dấu vết mờ mờ. Ngay trên mép sẹo có một vết đỏ không bình thường.
Ở vị trí này, hầu hết mọi người sẽ không liên tưởng đến dấu hôn mà thiên về hướng bị côn trùng cắn hơn.
Tuy nhiên, linh tính mách bảo cậu rằng đó chính là dấu hôn, là ký hiệu người vệ sĩ kia để lại trên cơ thể cô.
Trong bữa tiệc, Tưởng Chấn tâm huyết dâng trào, đánh giá cô hỏi: "Bé ba, sao bố cảm thấy gần đây con càng ngày càng xinh đẹp lên vậy?"
Anh Hiền mỉm cười: "Bố, trước đây con xấu lắm à?"
Sau khi Tưởng Anh Tư gặp chuyện không may, chỉ có cô mới dám nói đùa với Tưởng Chấn, cũng chỉ có cô còn tư cách nói đùa với ông ta.
Tâm trạng Tưởng Chấn rất tốt.
Phát hiện ánh mắt của Anh Thận, Anh Hiền nghiêng đầu cười với cậu ấy. Nụ cười thật lòng thấm vào đáy mắt tỏa một tia hào quang lấp lánh.
Là một người em tốt, cậu nên mừng cho cô.
Trái tim Anh Thận nặng trịch khó chịu, máy móc nhai thức ăn trong miệng, không biết mùi vị gì.
Không, cậu không vui.
Không giống như mối quan hệ hư tình giả ý với Thẩm Đông Dương, lần này, cậu thực sự sẽ mất cô.
Khi nhìn thấy Anh Thận qua mắt mèo, Anh Hiền vô cùng sửng sốt.
Mặc dù Anh Thận biết nơi này, nhưng rất ít khi tới, cũng không bao giờ tới mà không báo trước.
Anh Hiền mở cửa, mời cậu ấy vào: "Sao tự dưng em lại đến đây?"
Cô mặc một bộ đồ cashmere rộng rãi màu be, tóc buộc thành đuôi ngựa, trông vừa thoải mái vừa dịu dàng, hoàn toàn khác với hình ảnh đoan trang thường ngày.
Trước đây, chỉ có cậu mới biết cô trông như thế nào.
Anh Thận nói: "Vừa rồi em đi ăn với bạn học ở gần đây nên tiện đường ghé qua xem một chút."
Anh Hiền trêu chọc cậu, bĩu môi: "Ừ, tiện đường."
Anh Thận đối diện với ánh mắt cô, nghiêm mặt nói: "Chị ba, thực ra là em cố ý đến thăm chị đó."
Anh Hiền nhướng mày, mỉm cười: "Được rồi, những lời này em giữ lại để dỗ bé người yêu của em đi."
Anh Thận cũng cười, xem như cam chịu.
Anh Hiền ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cậu, tò mò quan sát vẻ mặt Anh Thận: "Uống rượu?"
"Ừm, có uống ít bia.” Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Chị ba, tối nay chị vẫn tăng ca à?”
"Không có gì quan trọng, ngày mai làm tiếp cũng được, sao thế?"
Anh Thận lắc đầu: “Không có gì.” Ngừng một chút, cậu lại hỏi: “Vệ sĩ đâu, sao anh ta lại không ở đây bảo vệ chị?"
Anh Hiền buồn cười liếc cậu một cái: "Anh ấy cũng có lúc tan làm chứ."
Anh Thận nhắm mắt: "Em còn tưởng vệ sĩ sẽ ở bên chị 24/24 nữa cơ."
"Lúc quay về nhà chính anh ấy sẽ không ở bên."
Anh Thận thản nhiên nói: "Ừ."
Chỉ có hai người, Anh Hiền buông lỏng cảnh giác, quan tâm cậu như một người chị bình thường: "Dạo này ở trường thế nào? Có nhiều áp lực không?"
"Vẫn ổn."
"Chị nghe bố nói năm nay em đoạt giải. Ông ấy muốn tặng em chiếc xe xem như là phần thưởng, nhưng em lại không muốn."
Anh Thận nói: "Ngày nào em cũng ở trường, có xe cũng vô dùng."
Anh Hiền nửa đùa nửa thật cảm khái: "Ây da, chỉ cần Anh Tề được một nửa em thôi, chị cũng đã tạ ơn trời đất rồi."
Ngay khi nụ cười vừa nở trên môi, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Anh Thận: Chị ấy ở trước mặt anh ta cũng sẽ thả lỏng như thế này sao?
Khóe môi cậu chợt cứng đờ.
Anh Hiền thấy thế liền tới gần quan sát sắc mặt cậu: “Dạ dày khó chịu à?” Ở nhà Anh Thận chưa bao giờ đụng đến rượu, vì vậy phản ứng đầu tiên của Anh Hiền là cậu bị thương tổn do rượu, vì vậy hỏi: “Em có muốn uống chút nước mật ong không?"
Anh Thận nhìn thẳng vào cô, dừng lại hai giây rồi nói được.
Anh Hiền cảm thấy ánh mắt của cậu có chút kỳ lạ, như muốn nhìn thấy một lỗ hổng trên người cô. Nhưng cô cũng không để trong lòng, đứng dậy đi vào bếp pha nước mật ong.
Anh Thận không nói lời nào, yên lặng nhìn cô kiễng chân với lấy mật ong, trước tiên hòa tan vào nước lạnh, sau đó dùng nước nóng đun ấm, đầu ngón tay sơn màu nude cầm thìa, từ từ khuấy tròn.
Cô càng dịu dàng, cậu càng lún sâu vào, cũng càng nặng nề, cậu không ngừng suy nghĩ: Chị ấy cũng đối xử với vệ sĩ kia như vậy sao?
Anh Thận đứng dậy: "Em đi vệ sinh trước."
"Ừ."
Trong nhà vệ sinh, Anh Thận rửa sạch mặt bằng nước lạnh, nhìn mình trong gương mà trong lòng giãy dụa không thôi.
Một khi cậu thực hiện một bước này sẽ không thể dùng thân phận em trai mà mơ ước thân mật với cô nữa...
Lúc tầm mắt cậu chạm đến bàn chải đánh răng trên mặt bàn, sự đấu tranh của cậu tức khắc biến mất không còn một mảnh.
Trong ly thủy tinh có hai chiếc bàn chải đánh răng, một cái chạy bằng điện màu trắng và một cái màu xanh thông thường.
Chỉ có một cái cốc, nhưng bàn chải đánh răng lại có tới hai.
Ngọn lửa ghen tuông xộc thẳng vào cổ họng cậu, thiêu rụi mọi lo lắng còn sót lại.
Anh Thận không nói được cậu quan tâm đến điểm nào hơn, là cô cho anh ta để bàn chải đánh răng lại đây hay là dùng chung một cái cốc với anh ta.
Trong tủ lạnh đúng lúc có trái chanh tươi, Anh Hiền đợi một lúc nhưng không thấy người đi ra liền lấy trái chanh cắt pha cho mình một ly.
Thoáng nhìn thấy cậu đến gần, cô cười toe toét nói, "Cho em hẳn một ly chanh mật ong luôn này —— "
Còn chưa dứt lời, Anh Hiền đã sững người.
Bởi vì Anh Thận ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Đây là lần đầu tiên cô ý thức được rõ ràng Anh Thận đã cao đến vậy.
Cả hai đều đã trưởng thành, dù là chị em ruột nhưng ôm như thế này vẫn có gì đó rất kỳ quái.
“Chị ba.” Cậu trầm giọng gọi cô, ưỡn lưng ra sau, áp mặt vào vai cô.
Anh Hiền nghiêng đầu, kéo giãn khoảng cách với cậu, cười nói: "Lớn già đầu rồi mà còn làm nũng với chị."
Tiếng nói trầm ấm kề sát bên tai: "Em biết."
Giọng của một người đàn ông trưởng thành.
Có lẽ là không nhìn thấy mặt cậu nên Anh Hiền chỉ cảm thấy Anh Thận lúc này hết sức xa lạ.
Cô mơ hồ bất an, kiên định hỏi ngược lại: "Biết gì cơ?"
Bàn tay đặt ngang bụng đưa đến trước mặt cô, Anh Hiền mới nhận ra tay phải của cậu gập lại như đang cầm một thứ gì đó.
Cậu lật cổ tay, lòng bàn tay hướng lên trên, những ngón tay dài khỏe hớn cô từ lúc nào dần mở ra, để lộ một thứ nhỏ hình giọt nước màu tím trong lòng bàn tay.
Đồng tử của Anh Hiền bỗng co lại thành một điểm, co rút quá dữ dội khiến hốc mắt cô chua xót.
Là nút đút lỗ hậu.
Cô từng dùng nó để đùa bỡn Phó Thành, cố bắt anh phải thích ứng với nó.
Anh Thận nói: "Chuyện của chị, em đều biết hết."
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
92 chương
79 chương
186 chương
34 chương
256 chương