Chương 63: Canh đuôi bò   Editor: Matcha Latte   Anh Hiền không nghe thấy Thẩm Đông Dương lên xe nói gì với Phó Thành, nhưng cô vừa xuống xe liền chú ý tới anh ta có biểu hiện bất thường, lúc đi thang máy, cô không ngừng quay sang quan sát anh ta. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Thẩm Đông Dương bắt gặp ánh mắt của cô, cười cười nói đùa: "Sao vậy, hôm nay rốt cuộc cũng nhận ra sức hút của tôi rồi sao?"   Anh Hiền thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói, "Anh vẫn luôn có sức quyến rũ mà."   Anh Hiền rất ít khi đánh giá một người dựa trên sở thích cá nhân, dù cô có thích hay không thì sức quyến rũ của Thẩm Đông Dương vẫn tồn tại một cách khách quan, cô không thể phủ nhận điểm này.   Cũng giống như Tưởng Chấn, nếu kết luận những người phụ nữ tình nguyện làm tình nhân cho anh ta là ham tiền của thì không khỏi quá qua loa lỗ mãng. Anh ta đương nhiên có sức hút của riêng mình, tuy phần sức hút này được thành lập dựa trên tiền tài, nhưng sự hào phóng và phong thái bắt nguồn từ tiền bạc sao có thể là sức hấp dẫn chính đáng được.   Kiểu khen ngợi thế này Thẩm Đông Dương đã nghe đến độ lỗ tai đóng kén, bình thường chỉ cười trừ. Nếu người kia là phụ nữ, anh ta sẽ trực tiếp móc thẻ tín dụng ra.   Hôm nay là lần đầu tiên anh ta nghe được những lời này từ miệng Tưởng Anh Hiền, ngoài mới lạ còn có một chút vui mừng khiến anh ta ngạc nhiên.   Tuy nhiên, khi quay lại nhìn cô, anh ta phát hiện người phụ nữ bên cạnh tươi cười vô cùng trang nhã, không hề có một chút mê hoặc nào.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Thẩm Đông Dương nhìn đường nét bên sườn mặt có thể nói là hoàn hảo của cô, ánh mắt dần trở nên phức tạp.   Sau bữa tối, Thẩm Đông Dương gọi điện ký hợp đồng, Anh Hiền mơ hồ nhận ra điều gì đó, lẳng lặng nhìn anh ta.   Thẩm Đông Dương thản nhiên nói: "Tôi đặt một phòng trên lầu."   Mắt một mí nhìn về phía cô, bình thản mà giấu diến huyền cơ.   Cô không có lý do gì để từ chối, không phải sao.   Anh Hiền mỉm cười, không trực tiếp trả lời, rụt rè thỏa đáng.   Thẩm Đông Dương dẫn cô vào thang máy, mùi nước hoa nam tính bao trùm lấy Anh Hiền, không cách nào tránh khỏi.   Mở cửa, Thẩm Đông Dương vẫn galant như trước, cởi áo khoác, rót cho mỗi người một ly whisky nhỏ, lắc ly thủy tinh hỏi: "Đi tắm trước?"   Những viên đá tròn to chạm vào thành ly, phát ra âm thanh lạch cạch, giống như một đồng hề đếm ngược.   Anh Hiền nhấp một ngụm, toàn bộ thực quản nóng bừng lên vì mùi rượu nồng nặc.   "Được."   Đáy mắt Thẩm Đông Dương rực lửa: "Em trước?"   Anh Hiền rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ, sau đó nói: "Anh trước đi."   Âm thanh khe khẽ.   Quả thực không có đạo lý để phụ nữ tắm xong ngồi đợi bên giường.   Thẩm Đông Dương gật đầu uống cạn ly rượu, rồi tự nhiên lấy đồ trong túi quần ra, đặt lên tủ đầu giường.   Phòng tắm rất nhanh liền truyền ra tiếng nước chảy.   Trên tủ có điện thoại di động, ví tiền và hai cái áo mưa. Bao bì màu đen pha chút ánh xanh lam của đèn bàn.   Anh Hiền chết lặng nhìn, cầm cái ly đi tới bên giường rồi ngồi xuống.   Giường quá mềm, mông cô bị trũng xuống, Anh Hiền nghĩ, nếu làm trên một chiếc giường như vậy, tám chín phần ngày mai sẽ bị đau thắt lưng.   Không bao lâu sau, màn hình điện thoại di động sáng lên, ánh sáng xanh chợt lóe tới khóe mắt.   Là một tin nhắn, từ một số lạ. Điện thoại di động của Thẩm Đông Dương như chợt tỉnh dậy, toàn bộ rung lên.   Anh Hiền nhìn thoáng qua liền nhận ra số điện thoại nhấp nháy trên màn hình giống với cái tin nhắn vừa tới.   Cô cũng đoán được sơ sơ cái gì đó, nhìn chằm chằm vào dãy số, trong đầu cô chợt lóe lên một suy nghĩ, cầm điện thoại lên bấm nút trả lời.   “Này, Đông Dương, anh về rồi à?” Giọng nữ hết sức dễ nghe lọt vào tai, trong thanh âm tràn đầy vui mừng không kìm được: “Anh đừng trách Tiểu Dương, không phải anh ta nói cho em biết đâu, hôm qua em gặp Đỗ Phong, anh ấy nói đã nhìn thấy anh ở trong ngày kỷ niệm thành lập Đại học Kinh Châu."   Anh Hiền không nói gì, khoảng thời gian ngắn ngủi qua đi, người phụ nữ lại dè dặt mở miệng: "Anh vẫn còn giận sao? Em xin lỗi mà, là em không tốt, em biết sai rồi, anh đừng giận nhé? Lần trước là vì em tới tháng, tâm trạng không tốt nên mới như vậy thôi... Anh đi lâu như thế, ngày nào em cũng nhớ anh, khi nào anh mới về..."   Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Anh Hiền nhìn bóng người động đậy trên cửa kính, tiếp tục im lặng.   Không thấy ai đáp lại, giọng người phụ nữ lại trở nên nũng nịu: "Tối nay anh có muốn đến nhà em ăn canh đuôi bò không? Em đã hầm canh đuôi bò, đun lửa nhỏ mấy tiếng đồng hồ, canh chừng trong bếp suốt, nước canh sôi có màu trắng sữa đó. Em còn xào thêm hai món anh thích nữa, ừm... xào củ từ với các loại nấm được không?"   Thẩm Đông Dương lau sơ tóc, đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy Anh Hiền đang ngồi bên giường nghe điện thoại, ánh mắt nhìn anh ta có hơi kỳ lạ.   Anh nhìn kỹ thứ trên tay cô, nhận ra đó là điện thoại di động của mình.   Thẩm Đông Dương sững sờ.   Tưởng Anh Hiền chưa bao giờ đụng tới điện thoại di động của anh ta, ngay cả khi nhìn thấy những thứ không nên thấy, cô cũng chỉ quay đầu đi làm như không thấy.   Anh Hiền nhếch môi cười nhạt, đưa điện thoại tới: "Có người bảo anh về nhà uống canh đuôi bò."   Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không đúng, dừng lại vài giây rồi nhỏ giọng gọi: "Đông Dương?"   Thẩm Đông Dương nhanh chóng cau mày, cầm điện thoại, không thèm nhìn một cái, dứt khoát cúp máy.   Anh Hiền đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên váy, nói, "Tôi về trước, chờ anh xử lý canh đuôi bò xong rồi hẵng nói."   Nói xong liền muốn đi.   Thẩm Đông Dương sải bước tới, giữ cổ tay cô: "Anh Hiền."   Anh Hiền đứng yên tại chỗ, quay lại nhìn anh ta: “Đừng lãng phí tấm lòng của người ta." Mí mắt cô rũ xuống, giọng điệu bình thản: "Hầm trên lửa nhỏ mấy tiếng đồng hồ, nước canh màu trắng sữa, tôi cũng thèm đấy."   Thẩm Đông Dương thầm kinh ngạc, không dám tin quan sát sắc mặt cô.   Vừa nhìn, khóe môi liền chùng xuống.   Tại thời điểm bị bắt quả tang căng thẳng, anh thực sự muốn cười.   Vẻ mặt của cô thản nhiên, nhưng rõ ràng trong con ngươi đen kịt đè nén tức giận và chế nhạo.   Loại biểu cảm này rất quen thuộc với Thẩm Đông Dương, anh ta đã nhìn thấy trên gương mặt của không ít bạn gái mình. Đêm nay là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy trên mặt Tưởng Anh Hiền. Cô bí ẩn hơn, kiềm chế hơn những người kia, nhưng suy cho cùng thì cô cũng là phụ nữ.