Còng tay tình yêu
Chương 60
Chương 60: Bình thường [H]
Edit: Pimm’s
Phó Thành bước đến gần, ngồi lên chiếc bàn nhỏ, cúi người cởi giày cao gót của cô ra, nâng chân bị thương kia lên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn phần da non mới mọc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vết thương đã đóng vẩy, phần thịt mới còn chưa chuyển thành màu da bình thường mà hơi ửng đỏ. Vừa chạm vào đã thấy ngưa ngứa, cảm giác kỳ lạ xông thẳng lên đầu.
“Ưm…” Anh Hiền nheo mắt lại, rên rỉ.
Rõ ràng đó không phải khoái cảm, nhưng lại khiến cho cô có một loại cảm giác như sắp đạt đến cao trào.
Cảm giác đó lại càng thêm mất kiểm soát lúc anh hôn lên vết thương của cô, cô dường như có thể cảm nhận được những hạt nhỏ li ti trên lưỡi anh đang cà vào da thịt của mình.
Anh chỉ hôn đúng một chỗ đó, để mặc cô ướt át đến rối tinh rối mù cũng không chịu hướng lên.
Phần bụng dưới và nơi riêng tư run lên cùng một lút, hơi thở của Anh Hiền dần trở nên gấp gáp, nhìn chằm chằm người đàn ông đang hôn lên bắp chân mình một cách vô cùng chăm chú, nhạy bén nắm bắt phản ứng của anh.
Hầu kết của anh thỉnh thoảng lại rung động, hơi thở phả vào da cô cũng càng lúc càng nặng nề, khó nhịn giống như cô vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây không phải là phong cách làm tình của cô. Trước kia kể cả khi có bị anh còng lại, chơi suốt đêm thì cô vẫn là người thật sự làm chủ, nắm giữ tiết tấu.
Nhưng mà lần này, nhịp điệu hoàn toàn do anh nắm giữ.
Anh Hiềm chậm rãi hít vào một hơi, liếm liếm khóe môi. Cô không thúc giục, cũng không quyến rũ, yên lặng và phục tùng thừa nhận khoái cảm dịu dàng do Phó Thành mang lại.
Thật lạ là cô không ghét sự thụ động như thế này.
Giây phút này, cô cảm thấy bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đúng vậy, bình thường.
Dường như bọn họ là một cặp đôi bình thường, anh yêu cô, vậy nên anh vuốt ve âu yếm cô một cách từ tốn như thế; mà cô cũng yêu anh, thế nên cô phối hợp với tốc độ của anh.
Mãi đến khi bắp chân bị thương đã dính đầy nước bọt của mình, Phó Thành mới ngẩng đầu lên, giữ lấy mắt cá chân Anh Hiền, gập đôi chân thon dài thẳng tắp của cô gái lại, muốn cô đạp chân trần lên mép ghế sofa. Sau đó, dưới ánh mắt hết sức ngạc nhiên của cô, anh bảo: “Chân kia cũng bỏ lên đi.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng, nhưng sự cương quyết trong ánh mắt thì không thể nghi ngờ được.
Thế nên trong ánh nắng chiều chói chang, Anh Hiền dạng chân thành hình chữ M, để cho người đàn ông nhìn thấy nơi riêng tư đang đẫm nước dâm của cô.
Vải quần lót quá nhỏ, bị miệng huyệt ngậm lún vào, lộ hết ra ngoài.
Hơi thở của Phó Thành chợt nóng rực, nhưng anh chỉ nhìn cô chằm chằm, ngón tay dễ dàng gạt quần lót ra, vải vóc và miệng huyệt dây dưa với nhau tạo ra sợi nước.
Đến Anh Hiền cũng không khỏi đỏ mặt khi nhìn thấy khung cảnh này, cảm giác tê dại hệt như dòng điện lan ra từ trái tim, từng đợt từng đợt truyền xuống bụng dưới của cô.
Ngón tay Phó Thành tiến thêm một bước đẩy mảnh thịt trai ướt át mềm mại, lộ ra viên thịt non đỏ hỏn bên trong. Đỉnh viên thịt kia run rẩy, dựng đứng lên dưới ánh nhìn soi mói của anh.
Đi sâu hơn nữa xuống dưới, động thịt mang lại cho anh khoái cảm cực hạn kia đang ở trong trạng thái khép kín, chỉ có một khe hở, lộ ra một chút thịt hồng đẫm nước, đang không ngừng co rút mấp máy, mới chỉ bị anh nhìn thôi mà đã nhanh chóng rỉ nước.
Tư thế này quá mức dâm đãng, lại ở một nơi sáng sủa như vậy nữa, quả thật giống như thể cô dang rộng chân ra, muốn anh thưởng thức quan sát nơi riêng tư của mình.
“Ưm…” Anh Hiền cắn môi rên khẽ, từ sâu trong hoa huyệt xuất hiện một cảm giác trống rỗng mơ hồ.
Ngón tay thô ráp chậm rãi trượt dọc theo khe thịt, trán Phó Thành mướt mồ hôi, thứ trong quần căng lên đến đau nhưng anh vẫn thong thả ung dung vuốt ve cô. Đôi mắt bị nhuốm đen bởi dục vọng nhìn chằm chằm vào cô như một chút chim ưng, thấy cô run rẩy rên rỉ, đôi gò bồng đảo tròn trịa nẩy lên như bị điện giật, lắc lư theo động tác của anh.
“Thích không?” Phó Thành hỏi, cổ họng khô khốc, giọng nói nóng bỏng.
“Ưm… thích…” Anh Hiền thành thật trả lời.
Cô rất thích, thích đến nỗi trái tim quặn thắt lại.
Thích anh chủ động, thích anh hỏi cô xem cô có thích hay không.
Một vòng xoáy màu đen bắt đầu hình thành trong mắt Phó Thành, anh mím môi, hỏi tiếp: “Hôn môi khiến em hưng phấn đến thế sao?”
Nước nhiều đến nỗi sắp dìm ngập cổ tay anh.
Anh Hiền hít một hơi, khó chịu vặn vẹo mông một chút, đáp: “Ưm…. Không hẳn là vậy…”
Ánh mắt Phó Thành tối sầm lại, anh truy hỏi đến cùng: “Vậy vì sao?”
Ngón tay của anh dừng lại trên viên thịt, vẫn không chịu nhúc nhích. Anh Hiền khó chịu, tự mình vặn mông đi cọ tay anh, thế nhưng động tác này khiến cô quá mệt mỏi, làm chưa được mấy cái đã bắt đầu đổ mồ hôi. Anh Hiền uể oải thở hắt ra, nói: “Cho tôi, giáo quan…. Cho tôi đi mà…”
Phó Thành dùng ngón tay như thước dạy học, giơ lên, hạ xuống, đánh nhẹ lên khe thịt của cô, chấp nhất hỏi: “Trả lời.”
“A!” Cơn sảng khoái mãnh liệt trôi qua, trong cơ thể của Anh Hiền ngứa ngáy đến tột cùng, huyệt thịt đói khát mà mấp máy, nước mắt óng ánh chảy ra từ khóe mắt cô.
“Bởi vì, bởi vì muốn anh….” Cô run rẩy, nói không thành tiếng: “Đêm qua đã muốn anh rồi….”
Từng phản ứng nhỏ đều được Phó Thành nhìn rõ, Anh Hiền thấy anh nghiến chặt răng hàm.
Anh biết.
Cô sẽ không tự dưng nhắc đến Sao Bắc Đẩu mà không có lý do.
Hóa ra là đang nghĩ đến điều này.
Răng nghiến vào nhau gần như muốn tóe ra tia lửa, đôi môi mỏng mím thành một đường, sau đó khẽ tách ra, bật rá hai chữ: “Lẳng lơ.”
Anh lẩm bẩm. Miệng huyệt của cô chợt co rút lại, tiết ra một lượng nước dịch trong suốt.
Anh Hiền yếu ớt nhìn anh, những sợi dây leo chui ra từ đáy mắt, kéo anh vào vực thẳm tối tăm: “Giáo quan, anh thích lẳng lơ sao?”
Mặt đối mặt một hồi, cuối cùng Phó Thành cũng kề sát đầu vào giữa hai chân cô, ngón tay dùng sức xé bỏ lớp vải mỏng manh đang kẹt trong kẽ mông cô. Phó Thành vươn chiếc lưỡi dày và ẩm ướt của mình ra, trực tiếp liếm lên miệng huyệt đang không ngừng mấp máy.
“Ưm…. Sướng quá đi….”
Cảm nhận được hơi thở nóng hổi của anh, cơ thể Anh Hiền hoàn toàn mềm nhũn, ngả vào ghế sofa.
Chiếc lưỡi to hướng về phía trước, liếm từ miệng huyệt lên đến viên thịt trai rồi đánh vòng trở lại, tách khe thịt nhỏ hẹp ra, đâm thẳng vào hành lang ướt át, nuốt hết nước dịch đang chảy ra vào bụng.
Anh liếm quá mạnh bạo, như thể muốn chọc thủng cô vậy.
Chóp chép chóp chép – là tiếng anh dùng đầu lưỡi chơi cô. Ừng ực ừng ực – là tiếng anh nuốt hết nước dâm của cô.
Anh Hiền sắp bị anh chơi đến điên rồi, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, mái tóc xõa tung trên ghế sofa.
“Ưm a… A… Nhiều quá…. Tuyệt quá đi… A, a… sắp đến rồi…” Cô không thể hét lên, lồng ngực kìm nén đến nghẹn ứ, móng tay cắm vào bắp tay Phó Thành để phát tiết.
Đầu lưỡi đang cắm trong huyệt nhỏ cảm nhận được vách tường thịt đột nhiên tăng tốc kẹp chặt. Phó Thành rút ra ngoài, lau nước dịch dính trên cằm một cách qua loa. Anh chống lên người Anh Hiền, nhìn thật kỹ khuôn mặt lúc đạt cực khoái của cô.
Trong huyệt nhỏ bỗng thiếu đi đầu lưỡi như gậy thịt lấp đầy, cảm giác trống rỗng như thủy triều dâng lên. Mắt Anh Hiền hiện lên hoa đào, rồi sau nó lại há miệng thở dốc hệt như thể trút được gánh nặng. Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Phó Thành nâng mông lên, bắt đầu liếm láp một lần nữa.
Lúc này, anh ngậm trọn nơi riêng tư của cô và trong miệng mà gặm cắn liếm láp, bú mút miệng huyệt đang trong cơn cao trào hệt như đang bú sữa vậy.
“Ưm ưm!” Anh Hiền đá bừa vào chân anh, đôi mắt mơ màng, môi dưới bị mình cắn đến đỏ tươi ướt át.
Phó Thành đưa cả lưỡi vào trong huyệt nhỏ của cô, đẩy lưỡi ra, không ngừng chọc vào thịt mềm xoắn chặt. Anh dần dần không kiểm soát được sức lực, đầu lưỡi phỏng theo hành động thọc vào rút ra của gậy thịt, đổi một cách khác chơi nơi riêng tư của cô.
Cả người Anh Hiền đã có chút lâng lâng, hai đùi không ngừng run rẩy. Trông thấy Phó Thành đứng dậy cởi quần ra, cô vừa định chống người lên để điều chỉnh tư thế thì đã bị Phó Thành đè xuống. Đầu gậy thịt to lớn đáng sợ đảo mấy vòng quanh hoa huyệt, sau khi dính đầy nước dâm, nó đâm thẳng vào trong khe thịt hẹp khít.
Bên trong căn phòng đầy nắng, hai chân Anh Hiền dang rộng ra hết cỡ, cứ như vậy, cô cảm nhận được rõ ràng giây phút mình bị căng ra.
Trên âm hộ toàn là vết hôn và nước bọt của anh, bị căng ra đến biến dạng, banh ra hai bên. Miệng huyệt nhỏ hẹp bị mở rộng, căng ra thành một vòng tròn đỏ đậm, lớp thịt non mỏng manh bị căng ra đến mức tận cùng, gần như biến thành một màu tái nhợt, như thể ngay giây tiếp theo thôi sẽ bị xé rách.
Cây gậy lớn vừa dữ tợn lại tục tằn, nơi nữ tính thì lại yếu đuối và mềm mại, hai thứ hoàn toàn không phù hợp chút nào cứ thế kết hợp lại với nhau. Nước dâm chảy dọc theo nơi kết hợp, lập tức thấm vào khen rãnh trên gậy thịt nổi đầy gân xanh, óng ánh nước dâm.
Phó Thành vừa thẳng lưng vừa xoa nắn viên thịt nhỏ, huyệt nhỏ từng đợt từng đợt thít chặt anh vào trong, xúc cảm vừa ẩm ướt lại chặt khít khiến anh sướng tê người.
Mặc kệ đã vào trong bao nhiêu lần, cô đều có khả năng khiến anh phát điên lên chỉ trong nháy mắt.
Phó Thành bế cô lên, đẩy hàm răng đang cắn chặt của cô ra. Anh Hiền leo lên bờ vai rộng của anh, vươn lưỡi ra trao cho anh một nụ hôn say đắm.
“Ưm…” Anh Hiền mê li, từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn hé mở tiếp nhận nước bọt đầy tính xâm lược của anh. Hai đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy nhau trao đổi. Sống mũi của anh áp vào má cô, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt khuôn mặt Anh Hiền.
Hai người áp sát nhau, trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, như thể xem người kia là thức ăn, họ há miệng gặm mút nhau một cách vừa tham lam lại đói khát.
Phó Thành đè đầu cô lại, đầu lưỡi hòa quyện với nước bọt chẳng biết là của ai. Anh quét mạnh qua khoang miệng của cô một cái, sau đó đưa bả vai mình lên, nói: “Cắn tôi.”
Anh Hiền ưm một tiếng, há miệng ngậm lấy bả vai mướt mồ hôi của cô. Cô chẳng có lòng dạ nào mà khách khí, nếu không cắn một thứ khác, cô sẽ kêu lên thành tiếng.
Đến lúc đó, toàn bộ người của công ty đều sẽ biết, Tưởng Anh Hiền đoan trang khắc chế đang dạng chân mình ra giữa ban ngày ban mặt trong phòng làm việc, bị vệ sĩ chơi đến mất hồn.
Phó Thành giữ chặt lấy mông cô, lúc ban đầu còn có thể kiểm soát tốc độ, theo tiếng rên rỉ ngâm nga của cô, cảm giác đau trên bả vai cũng biến thành ngứa. Anh không thể kìm được nữa, trực tiếp ôm lấy mông cô thọc vào rút ra một trận mãnh liệt.
Huyệt nhỏ bị xé toạc ra đến tận cùng, bám chặt lấy cây gậy khổng lồ đang xâm nhập vào một cách đói khát.
Phó Thành thấp giọng thở gấp, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Anh không thể kiểm soát được lực độ, càng làm càng dùng sức, phần hông dập mạnh vào người phụ nữ dưới thân, quy đầu đẩy đến chỗ sâu nhất bên trong vách thịt rồi vẫn không chịu ngừng lại, tiếp tục nghiền sâu vào bên trong.
Phó Thành buông một chân Anh Hiền ra, xốc chiếc áo ngực ướt đẫm mồ hôi của cô lên, ngậm lấy một bên ngực, mút vào. Chiếc lưỡi mạnh mẽ đảo vòng quanh núm vú, một vòng rồi lại một vòng liếm láp xung quanh.
Anh Hiền bị anh làm cho choáng váng đầu óc, cả cơ thể hoàn toàn không còn chút cảm giác nào, nước dâm cuồn cuộn phun ra từng đợt, cảm giác vui sướng tràn đầy đầu óc cô.
Cô đưa tay sờ eo người đàn ông, tìm được mép áo sơ mi ướt đẫm, cô sốt ruột vén chiếc áo lên, dùng hai tay vuốt ve lưng anh.
“Tôi, tôi không chịu được nữa… A…. ưm….”
Phó Thành cắn răng, nhanh chóng bứt ra khỏi chốn mềm mại, lấy ra một cái gói màu bạc, xé mở, đeo bao cao su vào cho gây thịt đỏ lên vì ma sát.
Sau đó anh lại đâm vào, dập càng lúc càng nhanh, nơi rậm rạp cọ vào nhau, mồ hôi nhễ nhại rơi trên ngực Anh Hiền.
Quá nhanh, quá mạnh mẽ.
“Ưm!” Anh Hiền không kìm chế được mà co quắp, một luồng sáng trắng hiện lên trước mắt, cảm giác vui sướng đến cực điểm len lỏi khắp từng lỗ chân lông, cô cắn chặt lấy bắp thịt của Phó Thành, nơi riêng tư tê dại, phun ra một lượng lớn nước dịch.
Gần như là cùng lúc đó, Phó Thành cũng bắn ra.
Trong cơn cao trào, từng lớp từng lớp huyệt thịt co bóp, hệt như muốn vắt kiệt từng giọt tinh dịch của anh.
Tư vị cao trào cùng một lúc quá tuyệt vời, hai người ôm nhau thở dốc, tận hưởng khoái cảm tột cùng của nhục dục.
Anh Hiền híp mắt, đợi lý trí quay trở lại mới dám buông khớp hàm ra, khẽ rên rỉ cho anh nghe.
“Ưm… Phó Thành, anh mang bao cao su theo bên người à…”
Phó Thành vùi đầu vào cần cổ Anh Hiền, hôn lên làn da nóng bỏng mướt mồ hôi của cô. Nghe cô nói vậy, cột sống anh cứng đờ, vài giây sau mới từ từ trầm tĩnh lại, giọng nói khàn khàn: “Bởi vì em không mang theo.”
Nói xong, anh cắn cô một cái, hung ác tàn nhẫn.
Chẳng biết tại sao, Anh Hiền cảm thấy cái cắn này không phải là một hình phạt, mà là đang làm nũng.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
92 chương
79 chương
186 chương
34 chương
256 chương