Chương 57: Sao Bắc Đẩu   Edit: Pimm’s   Gần như là ngay lúc cô bước vào phòng tắm, Phó Thành trả lời tin nhắn: “Có.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Hai phút sau, anh lại gửi đến một tin nhắn “Vừa tắm xong”. Rồi mười mấy phút trôi qua, anh đổi sang gọi điện thoại đến.   Anh Hiền lẳng lặng cong môi, gõ vài từ, nghĩ đến điều gì đó, cô xóa tin nhắn, gọi điện thoại trực tiếp cho anh.   “Alo?” Giọng nam trầm thấp đầy mạnh mẽ, nghe vô cùng tỉnh táo.   Anh Hiền: “Là tôi.”   “Tôi biết.”   Môi lại nhếch lên, Anh Hiền hỏi: “Còn chưa ngủ sao?”   Bên kia im lặng một lúc rồi “ừm” một tiếng ngắn ngủi.   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Không nhận được hồi âm của cô thì làm sao mà ngủ được.   Suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, hình ảnh hiện trường tai nạn tái hiện lại không biết bao nhiêu lần ở trong đầu anh.   Anh Hiền nói: “Tôi cũng mới vừa đi tắm.” Ngừng một chút, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh có gấp không?”   Phó Thành đáp: “Một chút.”   Anh Hiền không giỏi tán gẫu, càng không biết nấu cháo điện thoại, thế nên cô im lặng thật lâu. Anh Hiền không nói lời nào, Phó Thành cũng không thúc giục, lẳng lặng lắng nghe tiếng hít thở của cô. Một tiếng sột soạt vang lên, anh tinh ý nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của cô, chắc là cô đang đi lại.   “Phó Thành.”   “Ừ?”   Anh Hiền bình ổn hơi trở, khẽ cười một tiếng như có điều suy nghĩ. Cô mở cửa sổ ra, để làn gió mát xua tan niềm khao khát nồng nhiệt khó lý giải của mình.    Ngẩng đầu nhìn về phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, cô nói: “Hôm nay có thể nhìn thấy Sao Bắc Đẩu.”   Phó Thành biết đây không phải những gì ban đầu cô muốn nói, nhưng anh vẫn đi đến sân thượng, tiếng cánh cửa trượt qua truyền đến tai Anh Hiền qua ống nghe.   Cô lại muốn cười, sao người này lại nghiêm túc như thế nhỉ. Cô chỉ nói bừa một chút mà thôi, anh lại đi xem thật.   Ánh đèn nơi trung tâm thành phố rực rỡ, rất khó để nhìn thấy các vì sao. Đầu tiên Phó Thành xác định phương hướng, tìm kiếm có chủ đích, mới phát hiện vì sao sáng ngời suýt nữa bị che khuất bởi những tòa nhà cao chọc trời kia.   Anh dịu dàng nói: “Tôi nhìn thấy rồi.”   Một âm thanh yếu ớt của dòng điện lan ra giữa hai người, một lát sau, Anh Hiền nói: “Sáng mai gặp.”   Phó Thành: “Ngủ ngon.”   Cúp điện thoại, Anh Hiền ngẩng đầu nhìn lên ngôi sao Bắc Đẩu.   Kỳ thật, vừa rồi thứ cô nghĩ đến chính là đồ đút hậu môn màu đỏ tím kia.   Anh Hiền cũng ngạc nhiên về dục vọng nhất thời của mình: Giây phút nghe thấy anh thừa nhận rằng mình có chút gấp, sao cô lại muốn thử nó trên người anh một lần đến vậy cơ chứ.   Rõ ràng trước đây cô không hề hứng thú với những thứ này một chút nào.   Một giọt nước trượt vào cổ áo dọc theo lọn tóc, lạnh thấu xương. Anh Hiền kéo áo choàng tắm, đóng rèm cửa sổ lại, sau đó quay vào phòng vệ sinh sấy tóc.   Công suất của máy sấy tóc cao, tiếng ù ù xuyên qua tường, lờ mờ rơi vào lỗ tai Anh Thận ở sát vách. Tâm tình của cậu cũng giống như tiếng vang kia, ù ù và đầy buồn bực.   Vừa nãy, cậu đã nói dối.   Cậu đã ở trong phòng cô, nghe tiếng điện thoại của cô rung lên. Hai tin nhắn ngắn, một cuộc điện thoại, tất cả đều đến từ cùng một dãy số.   Trực giác nói cho cậu biết rằng đó là số của Phó Thành.   Vì không muốn để cô nghi ngờ nên cậu không chạm vào điện thoại, Anh Thận nhìn chằm chằm màn hình sáng lên rồi tối dần đi.   Anh ta là vệ sĩ của cô, có liên lạc cũng là chuyện rất bình thường. Anh Thận cố gắng không nghĩ nhiều, nhưng suy nghĩ đó lập tức bị chính cậu phủ định.   Cậu hiểu rất rõ Anh Hiền, cô không phải là kiểu người sẽ cho phép cấp dưới liên tục nhắn tin và gọi điện cho mình một cách tùy tiện.   ______   Thẩm Đông Dương về nước vào rạng sáng thứ bảy. Sau khi xuống máy bay, anh ta bảo trợ lý đặt nhà hàng, dự định ngủ một giấc rồi đi thăm vị hôn thê vừa sống sót sau đại nạn của mình.   Xảy ra chuyện lớn như thế, không đi thăm một chút thì đúng là không được.   Thân là chồng chưa cưới, anh ta biết mình nên bay về ngya ngày cô gặp nạn để biểu lộ sự quan tâm, nhưng thời điểm đó cuộc đàm phán bên này đang tiến hành đến giai đoạn quan trọng, anh ta không thể đi. Hơn nữa, anh ta không muốn để bố nghĩ rằng anh ta bị cô làm cho chậm trễ.   Thẩm Bình vẫn giữ nguyên thái độ với Anh Hiền, không phải là ông ta bất mãn với cô mà ngược lại, Thẩm Bình rất thưởng thức Anh Hiền, vấn đề nằm ở nhà họ Tưởng. Mối quan hệ nội bộ của nhà họ Tưởng quá phức tạp. Là một người làm chính trị, Thẩm Bình càng hy vọng rằng thông gia của mình là một gia đình thanh bạch, khiêm tốn, ít gây rắc rối cho mình.   Về vấn đề liên hệ với truyền thông kia, Thẩm Đông Dương là tiền trảm hậu tấu [1]. Thẩm Bình vô cùng tức giận, mắng anh ta đến máu chó đầy đầu. Cũng may là kết quả điều tra cuối cùng cho thấy việc cưỡng chế phá dỡ là chuyện không có thật, Thẩm Bình mới không tức giận nữa.   [1] Làm trước rồi mới thông báo sau.   Bản thân Thẩm Đông Dương cũng rất kỳ quái, sao anh ta lại chưa từng nghĩ đến chuyện đổi một vị hôn thê khác, đổi một gia đình đơn giản, đơn thuần và ngây ngô hơn.   Ngẫm lại, ngoại trừ Tưởng Anh Hiền ra, còn có ai gặp tai nạn giao thông mà vẫn có thể bình tĩnh cảm ơn anh ta, rồi hoàn toàn cảm thông thấu hiểu cho việc vị hôn phu không đến thăm mình.   Không nói nữa, hôm đó nghe giọng điệu cực kỳ bình tĩnh của cô, anh ta có chút khó chịu.   Thẩm Đông Dương mím môi.   Trợ lý thấy vẻ mặt của anh ta như vậy thì bối rối nhắc nhở: “Sếp Thẩm, sáng nay là ngày kỷ niệm thành lập của Đại học Kinh Châu, lúc trước ngài đã hứa với hội sinh viên là sẽ tham dự thay cho ông Thẩm rồi ạ.”   Hành động cởi áo khoác của Thẩm Đông Dương hơi khựng lại, anh ta nói: “Quên đi.”   “Vậy ngài có muốn báo với hội sinh viên bên kia là mình sẽ không đi không ạ?”   Thẩm Đông Dương lắc đầu: “Đến trường đại học trước đi. Ngày mai còn có chuyện gì quan trọng không?”   Trợ lý hiểu ý anh ta, vội vàng đi kiểm tra lịch trình, sau khi xác nhận rằng tất cả đều là những lịch trình có thể hoãn lại, nói: “Không có ạ.”   “Vậy cậu hẹn trưa mai đi.”   “Vâng.”   Thẩm Đông Dương dặn dò thêm một câu: “Tìm một nhà hàng nào có đồ ăn bổ dưỡng một chút, loại thích hợp cho người bệnh ấy.”   Trợ lý gật đầu bảo vâng.   Ngủ bù một giấc dậy, rửa mặt thay quần áo xong, Thẩm Đông Dương tự mình lái xe đến đại học Kinh Châu trước.   Bởi vì Thẩm Bình tốt nghiệp khoa lịch sử nên Thẩm Đông Dương đã thay mặt ông quyên góp một khoản tiền mua sách cho thư viện, không nhiều lắm, chủ yếu là ở tấm lòng. Với thân phận của Thẩm Bình, quyên góp nhiều ngược lại không tốt. Người của hội sinh viên vui vẻ đón nhận, nhiệt tình không kém gì so với việc quyên góp thiết bị hay tiền xây dựng tòa nhà.   Suy cho cùng thì Thẩm Đông Dương không phải là Thẩm Bình, nhà trường không mời anh ta lên sân khấu phát biểu. Sau khi tiếp đón vài câu, bọn họ sắp xếp cho anh ta một vị trí thuận lợi ra vào, tiện cho anh ta đi ra ngoài hút thuốc đại loại vậy.   Thẩm Đông Dương không phụ ý tốt của nhà trường, anh ta ngồi nghe một hồi rồi đi ra ngoài hút thuốc, kết quả tình cờ gặp người quen.   “Anh rể.”   Thẩm Đông Dương không phản ứng kịp. Mãi đến khi đối phương đi đến trước mặt, anh ta mới biết tiếng anh rể kia là đang gọi mình.   Sau khi nhìn rõ người đến là ai, Thẩm Đông Dương cười hỏi: “Chú năm? Sao chú lại ở đây?”   Trong số các anh chị em của Anh Hiền, Thẩm Đông Dương có ấn tượng sâu sắc nhất với Anh Thân. Lý do rất đơn giản, cậu ta quá giống cô diễn viên nữ kia. Từ sau khi Chu Hiểu Tình biết được vị hôn thê của anh ta là ai, cô ta không ít lần nói đến những chuyện cũ này. Nghe nhiều, lúc gặp nhau khó tránh khỏi sẽ nhìn nhiều thêm một chút.