Vùng cực Đông đỏ lửa. Lửa ở đây, đều là lửa địa ngục, một khi bị đốt, sẽ vạn kiếp bất phục! Nhưng nó lại cực đẹp, đỏ rực một dòng suối máu! Ở đây dường như có một bảo tàng khổng lồ, chưa bị khai khẩn, kẻ muốn chinh phục này vùng đất này, thần tộc không thiếu, Tu La cũng không hiếm. Nhưng khả năng đi ra lại rất ít. Ít đến nỗi Mộc Hi cũng bắt đầu quên, suốt năm cô độc một mình đã thành thói quen. Hắn chỉ không ngừng tìm kiếm một người, lâu đến nỗi quên thân phận của mình, quên năm tháng của mình, quên người tìm kiếm đến tột cùng là ai. Nếu không phải trên người còn mang theo một khối ngọc bội có khắc chữ “Mộc Hi”, hắn nhất định cũng sẽ quên tên của mình. Thẳng đến ngày đó. Dưới ánh trăng.…… “Ta có chuyện muốn nói cùng ngươi một chút.” Hoàng tử thần tộc kia đứng ở bên người hắn, chậm rãi nói: “Sau đó, ngươi có thể giữ bí mật với nàng được không?” “Nếu đáng giá, có thể.” “Ta cũng không phải là thần tộc thuần chủng, ngươi hẳn là đã biết.” Lam Tranh cúi đầu ho khan, rất cẩn thận từng li từng tí, không cho cô gái ở xa xa kia nghe thấy: “Mà thân thể của ta có lẽ sẽ chịu đựng không được bao lâu… Ngươi hẳn là cũng biết.” “… Ừ.” “Ta muốn ngươi giúp ta gạt nàng, dạy ta cách kiềm chế dòng máu của tộc Tu La. Đợi mở ngày trở ra, giúp ta xóa đi ký ức của nàng, đuổi nàng về thế gian, Vực sâu U Minh này không chỉ là con đường đi thông giữa Tu La và thần tộc, mà còn là cửa thông đến sáu giới, nếu ngươi ra tay, chuyện này hẳn là rất đơn giản.” “… Vì sao?” Khi đó, Mộc Hi nhớ mình giấu dưới đáy lòng một luồng kích thích hung hăng. Một loại cảm giác quen thuộc xông lên đầu, hắn nhịn không được hỏi: “Ngươi còn đường sống, thậm chí sẽ trở nên cường đại hơn.” “Đúng, nếu ta vứt bỏ máu thần tộc… Ta sẽ không chết…” Lam Tranh cười khẽ, đáy mắt có ánh sáng đỏ rực, dường như không thể đợi được muốn xâm chiếm cơ thể, hoàn toàn giữ lấy!!! Hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, áp chế cổ sức mạnh kia xuống. “… Nhưng ta thiếu chút nữa giết nàng.” Giọng nói của Lam Tranh lạnh lẽo như bị gió đoạt đi nhiệt độ cuối cùng: “Ta thiếu chút nữa vặn gãy cổ của nàng, muốn hủy nàng ở trong tay của ta… Nếu ta nhanh một chút, dùng lực mạnh hơn một chút, nàng sẽ biến mất khỏi cái thế giới này.” Mộc Hi cau mày, cảm thấy có tiếng động đang không ngừng công kích trái tim của hắn, làm cho hắn hít thở không thông. Cái loại kỳ quái quen thuộc này như rắn quấn vòng quanh hắn, nhưng lại không thể nào phát tiết. “Vì sao ta phải giúp ngươi?” Hắn bởi vậy bực bội không ngớt, mặt có vẻ dữ tợn: “Ta cũng không xen vào việc của người khác.” “Bởi vì ta có thể giúp ngươi tìm được người ngươi muốn tìm, giúp ngươi tìm về một phần ký ức của ngươi, ta biết, việc này đối với ngươi, rất quan trọng.” Lam Tranh rốt cuộc ra điều kiện của mình, hắn nói đơn giản: “Vì thế, ngươi sẽ giúp ta, đúng không?”*************************************“Phía trước chính là thác Suối Lửa.” Mộc Hi đi phía trước, nhìn ra xa. Giờ này, đoàn người đang ngồi ở trên người Nửa Xu. Mà cách đó không xa, một thác nước đỏ rực chảy ở trong không trung. “Tại sao phải đi ra chỗ nóng nhất?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khuynh Anh bị ửng đỏ, thái dương ra mồ hôi, thân thể của người phàm vốn tương đối mảnh mai, lúc này còn được, nếu tới gần hơn, chỉ sợ cũng không tốt như vậy. “Chỉ là đi nhìn một cái, nàng vốn không nên theo tới.” Lam Tranh tà tà liếc nàng, rất có ý nguyện một cước đá nàng trở về. Hành trình đi cực đông lần này, Lam Tranh ngay từ đầu không muốn cho Khuynh Anh theo, nhưng nàng tuyên bố không cho theo liền lén đi. Cuối cùng còn dùng mỹ nhân kế, đem sở học toàn thân tung ra hết, cuối cùng bị hôn thất điên bát đảo, rốt cuộc đã được như nguyện. “Thân thể chàng còn chưa khỏe, nếu như không có bạn gái dốc lòng chăm sóc, sẽ trở nên tịch mịch.” Khuynh Anh ở bên cạnh Lam Tranh nói lấy lòng. Lam Tranh vốn định lại trừng nàng, nhưng vừa nhấc mắt, liền đối mặt với con ngươi xán lạn của nàng, lời sinh sôi trong miệng lại nuốt xuống. Hắn bắt đầu tham luyến thời gian ngắn ngủi này. Rõ ràng có thể buộc nàng lại không cho ra cửa, nhưng lại không đành lòng làm như vậy. Còn chưa chờ hắn hạ quyết tâm không cho nàng tùy tiện đứng ở bên cạnh mình như thế, nàng đã vui vẻ kéo hắn nhảy lên Nửa Xu, theo Mộc Hi xông về phía trước. Nàng thả tâm tư dung nạp hắn, hắn lại bắt đầu nhát gan lui bước. Trong lòng mâu thuẫn cực độ, vì thế trở nên thống khổ. “Chàng xem chàng xem, sắc mặt của chàng lại tối đi, bộ dáng chàng yếu đuối như vậy, sao ta nỡ mặc kệ chàng?” Khuynh Anh lại đùa hắn: “Đừng dùng cái loại ánh mắt khinh này bỉ nhìn ta, ta đã khác trước, chàng xem, ta còn thu phục Nửa Xu! Chàng có từng thấy nữ nhân lợi hại như ta chưa?! Một ngày nào đó, ta nhất định lợi hại hơn các chàng! Các chàng chỉ có thể sùng bái ta!” Nhìn bộ dáng nàng gào to, Lam Tranh không khỏi mỉm cười. Phía trước, Mộc Hi nghe không nổi nữa, quay đầu lại, khuôn mặt nổi gân đen: “Khuynh Anh, ngươi có da mặt dày như vậy hả.” “Ta chỗ nào…” “Chờ một chút.” Đột nhiên, giọng Mộc Hi trầm xuống. Ánh mắt của hắn quét bốn phương, bầu không khí cũng chợt ngưng trọng, sau đó hắn giảm giọng nói: “Chúng ta bị theo dõi.”