“Ngài thật đưa ta về nhà?” Đáy mắt Khuynh Anh tràn đầy kinh hỉ: “Ngài không trở về thần giới, vậy ngài cũng đi cùng ta hả?” Con ngươi Lam Tranh không dấu vết ảm đạm, lại cúi người cười nói: “Khuynh Anh, nàng muốn ta và nàng cùng nhau?” Khuynh Anh lại đỏ mặt. Từ sau một ngày kia, hễ nàng thấy Lam Tranh thì tim sẽ đập rộn lên, trước đây hận chết khuôn mặt tuấn tú này, hận không thể dùng chân đạp hai cái, nhưng hôm nay cũng đã biến thành cảm xúc khác. Hồi tưởng lại, mối tình đầu này tới cũng không đột nhiên, ở đám mây bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên, ở trong nguyệt hồ bị chiếm tiện nghi, sau đó vào ở điện Thiên Xu, cùng hắn ở trong một mảnh trời đất. Nàng bị giam ở vực sâu, dùng hi vọng yếu đuối duy trì bình tĩnh, nàng cho là mình đã bị bỏ quên, sự tồn tại quá nhỏ bé ở thần giới làm cho nàng không có cảm giác an toàn. Nhưng nam nhân này vẫn tới, cư nhiên tự mình mạo hiểm tới. Một đôi đồng tử của hắn đỏ như lửa hồng thiêu đốt mọi thứ, cuồn cuộn ở trong tuyết! “Nàng làm cái gì mà đột nhiên lại giống muốn khóc vậy.” Lam Tranh nhíu mày, “Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển, hoàng tỷ nói một chút cũng không sai, nói trở mặt liền trở mặt. Nè, ánh mắt nàng chớ nhíu, càng nhíu càng xấu, còn miệng nàng nữa, míu lại hệt như bà già tám mươi.” “…” Được rồi, mới vừa cảm động cứ như vậy bị hủy. Khuynh Anh trừng mắt hắn, nói: “Ta muốn ngài và ta cùng nhau trở về.” “Nàng làm gì nói nghiến răng nghiến lợi như thế, ta không có ép buộc nàng.” “…” Được rồi, dùng hết can đám mới nói ra được lời như vậy mà lại bị bẻ cong. Khuynh Anh đang nghĩ bất cứ giá nào cũng phải nói cho hắn biết, đáp án ngày ấy của nàng, thật ra là… Lam Tranh đã đứng lên, vỗ vỗ đầu của nàng, nói: “Sắc trời không còn sớm, nàng mau nghỉ ngơi.” “A?” “A cái gì mà a, mấy ngày không gặp, nàng thực sự là thay đổi đến choáng váng.” “…” Khóe môi hắn hàm chứa nụ cười thản nhiên, ngón tay rời khỏi mái tóc đen của nàng, lại dường như mang đi tất cả ấm áp. Hắn xoay người đi đến cửa động, đi rất nhanh, dường như nơi này có mãnh thú, hắn không cách nào chống đỡ. Khuynh Anh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy mặt hắn tái nhợt. “Chờ một chút, vết thương của ngài còn chưa có khỏi… Mấy ngày nay ngài nên nghỉ ngơi thật tốt, rồi chúng ta cùng nhau nữa đi tìm, được không?” Khi nàng còn chưa kịp phản ứng trước, không ngờ tự nàng thốt ra những lời này, mà tay nàng, không ngờ lại kéo góc áo của hắn. Lam Tranh ngẩn ra, nghiêng mặt đi, quay đầu lại, cười như không cười nhìn nàng: “Khuynh Anh, nàng đây là đang kêu ta ở lại sao? Cô nam quả nữ, ở chung một phòng? Nhưng ta là một nam nhân bình thường nha.” “Ừ, ở lại.” Hai má đỏ ửng hơn cả ráng chiều, nhưng nàng lại cuống quít giải thích: “Chỉ là ở lại, không… không làm những chuyện khác… Ngài… thân thể ngài bây giờ không thích hợp làm cái kia… Không đúng không đúng, ta là nói, ngài hôm nay ngủ ở đây, bên ngoài quá lạnh, ở đây ta đã trải nệm cỏ, cũng bày kết giới…” Hắn rũ mi mắt xuống, nhưng con ngươi cũng đã cuộn trào mãnh liệt. Hắn đột nhiên ôm lấy nàng, đi tới bên giường, đặt nàng xuống. “Ngủ.” Sau đó, hắn cũng nằm ở bên cạnh, nghiêng thân thể, vòng qua hông của nàng. “Ngủ… ngủ… ngủ… ngủ một chút?” Toàn thân Khuynh Anh cứng ngắc, Lam Tranh vung tay lên, ngọn lửa đỏ cháy ở góc phòng tắt đi, trong sơn động biến thành một mảnh đen kịt. “Nàng không phải kêu ta ở lại?” Trong bóng tối, hắn dường như đang cười khẽ. Khuynh Anh thấy không rõ mặt của hắn, nhưng cũng âm thầm vui mừng, hắn không thấy gò má đã đỏ thấu của mình. “Ngủ không được à? Vậy ta sẽ cùng nàng làm những chuyện khác.” Hắn phả hơi thở lên làn da nàng. Khuynh Anh cuống quít nhắm hai mắt lại, làm bộ đã ngủ. Trong bóng tối. Lam Tranh nhìn chằm chằm nàng, mắt thần tộc có thể nhìn thấy mọi thứ trong bóng tối, nét mặt của nàng bị hắn thu hết vào đáy mắt, làm cho hắn không khỏi mỉm cười. “Khuynh Anh.” Hắn nhỏ giọng gọi nàng. “… Hả?” Nàng tận lực làm cho giọng biếng nhác đi, dường như thực sự đang ngủ. Hắn ngẩng đầu, hạ xuống một cái hôn sâu lên môi của nàng: “Chúc ngủ ngon.” Khuynh Anh đỏ mặt, nói: “… Chúc ngủ ngon.”…… Cũng không biết qua bao lâu. Lam Tranh chậm rãi ngồi dậy. Thấy nàng ngủ say, cơn ho đè nén của hắn rốt cuộc không cách nào nhịn được, hắn lặng yên đứng dậy, đi tới ngoài động, cơ hồ ho ra máu toàn thân. “Ngươi thật không có gì?” Một giọng nói đột nhiên vang lên. Nghe thấy động tĩnh, Lam Tranh ngẩng đầu lên, con ngươi vốn trong trẻo sắc giờ đang biến hóa đỏ vàng pha lẫn. Mộc Hi dừng bước, thời gian này, tâm trí của hắn đang không ngừng đấu tranh, thời gian này, tâm tình của hắn không ổn định, tùy thời đều có khả năng bị phần sức mạnh ma quái đó cắn nuốt. Bóng tối cùng ánh sáng, trong thân thể của hắn tràn ngập hai thái cực, mà cũng bởi vậy, cường đại hơn. “Nếu như luyến tiếc, cũng đừng cố ép mình như vậy.” Mộc Hi xoay người, để lại yên tĩnh cho hắn, sau đó nói: “Nếu khỏe rồi, đi ra đỉnh núi tìm ta.” Lam Tranh hít một hơi thật sâu, lại ho như thủy triều vọt tới, gò má tái nhợt hiện lên một loại màu đỏ bệnh tật, thống khổ. Mà buổi tối này, Khuynh Anh ngủ say, nhưng nàng lại ngủ rất bất an, chân mày thỉnh thoảng nhăn lại, dường như mơ thấy ác mộng làm cho người ta kinh sợ. Tay nàng vô ý thức lục lọi ở bên giường, nhưng cái gì cũng không có. Nàng vô ý thức co lại, giống một đứa nhỏ bị vứt bỏ.