Đột nhiên ánh sáng chung quanh đều mờ đi, có một loại thang sáng chói mắt hình thành trong không trung ở Điện Trường Sinh làm cho người ta mở mắt không ra. Rồi sau đó vài sinh vật còn chói mắt hơn chậm rãi đi ra từ trong thang, mọi nơi bỗng nhiên yên tĩnh, mọi người ào ào đưa tay tạo thành hình chữ thập ở trước ngực, dáng vóc chăm chú. Đây chỉ sợ là một khắc đẹp mắt nhất ở Thành Đông Phương. Lam Tranh đứng cùng Trường Minh, Lê Thiên Thường khôi phục xinh đẹp cao ngạo như Khổng Tước đứng ở bên cạnh Trường Minh, mà đứng bên cạnh Lam Tranh là Toàn Cơ. “Người đứng giữa là Thần Vương bệ, bên cạnh là thần hậu Mục Hòa nương nương.” Phù Liên lặng lẽ giải thích. Màu tóc của Thần vương là màu đỏ rực lửa giống hệt Toàn Cơ, thành thục mà trầm ổn, mị lực cũng không thua hai đứa con trai, bên trong uy nghiêm còn có một chút từ ái. Mà thần hậu Mục Hòa càng là nữ thần cao quý danh bất hư truyền, tóc đen như thác nước buông ở sau người, đứng bên Trường Minh cứ như hai chị em. Khuynh Anh nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Trường Minh, cuối cùng nhìn về phía Lam Tranh, trong lòng suy nghĩ đồ điên Lam Tranh này nhất định là giống biến dị. Phụ thân và mẫu thân đều nhu hòa như vậy, hắn lại như cái gai thích đâm người ta. Phù Liên đột nhiên nói một câu: “Điện hạ Lam Tranh nhất định nhịn thật vất vả.” “Vì sao?” “Nàng không biết? Cũng đúng.” Phù Liên nói hết sức nhỏ: “Thần hậu không phải mẹ của đện hạ Lam Tranh, mẫu phi của ngài đã mất lâu rồi.” Khuynh Anh thất thần: “Không phải Thần Tộc sống rất lâu sao?” “Đây mới là trọng điểm. Nghe nói vị nương nương kia phạm vào tội không thể tha thứ, vì bận tâm thể diện của Thần Tộc mới bị lặng lẽ xử tử.” Phù Liên thấp giọng nói: “Mỗi lúc nhìn thấy ca ca tỷ tỷ cùng cha khác mẹ vui vẻ hòa thuận, còn phải chịu thành kiến của người khác, trong lòng ngài nhất định không dễ chịu.” “Bất quá chuyện như vậy không thể tùy tiện nói ra, trong lòng nàng biết là được rồi.” Khuynh Anh lại nhìn Lam Tranh, không biết cảm thấy mùi vị gì. Yến hội rất thoải mái, đối với hôn sự của con gái bảo bối, Thần vương bệ hạ hiển nhiên rất quan tâm. Thần hậu Mục Hòa lôi kéo Toàn Cơ nói gì đó, Lam Tranh vốn muốn lập tức rời đi, Toàn Cơ cố tình lại kéo hắn cùng nghe cha mẹ dạy bảo. Trường Minh thay phụ hoàng tiếp đón sứ giả của các thần đô, hắn đứng ở trong chính sảnh tiếp chuyện với họ. Chung quanh thỉnh thoảng có các thần nữ xinh đẹp tiến đến gần bắt chuyện, hắn lễ phép đáp lại nhưng cũng không tiếp xúc nhiều. Khuynh Anh không dám để ánh mắt dừng ở trên người hắn, lặng lẽ thối lui vào trong góc đứng. Từ khi bị Lam Tranh cưỡng hôn dưới mặt nước, đã lâu nàng không có gặp ác mộng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia, trong lòng nàng vẫn hoảng hốt. “Buổi tiệc như vậy ngươi cũng có tư cách đến sao?” Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói ôn nhu xen lẫn một chút châm biếm. Lê Thiên Thường chậm rãi đi đến bên cạnh Khuynh Anh, cười cười với Già Diệp, Già Diệp sửng sốt, lập tức đi ra.