Ngày hôm sau, Lam Tranh tỉnh lại lúc Khuynh Anh co rúc trong góc giường ngủ rất say.
Cho dù là đang ngủ, mày của nàng lại luôn không giãn ra, trên mặt tràn ngập bất lực cùng mờ mịt, tư thế ngủ cực kỳ không có cảm giác an toàn, giống một con thú con, giống như lần đầu tiên nhìn thấy nàng nàng kích động từ trong mây rơi vào cỗ kiệu của hắn, gương mặt kinh hoàng.
Lam Tranh đưa ngón tay tới vén tóc của nàng ra sau vành tai.
“Chờ ta chán sẽ thả nàng đi.” Hắn tới gần nàng, như là nhớ tới cái gì, lại ở bên tai của nàng nhẹ nhàng thì thào: “Nhưng Khuynh Anh, không cần biết nàng là ai, không cần mang ý đồ trêu chọc ca ca ta, nàng trêu chọc không nổi.”Ánh nắng sớm rơi xuống, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng.
Già Diệp ở bên ngoài trông một đêm, quả thực là hắn dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh cả đêm, chờ cửa đẩy ra, hắn đã tê chân đứng không vững, bị ván cửa vỗ trúng sau ót của hắn, thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất.
“Điện… điện hạ.” Hắn lảo đảo đứng lên vội vàng nghênh đón: “Thân thể của ngài như thế nào?”
Lam Tranh rũ mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, hỏi: “Người bên ngoài cuối cùng đã đi sao?”
“Hả?” Già Diệp không rõ.
“Vậy ngươi giữ ở ngoài cửa cả một đêm là vì cái gì?” Lam Tranh dừng một chút, lại nhẹ nhàng ho khan: “Ngươi lẽ nào lại sợ hãi ta làm cái gì với nàng hay nàng làm cái gì với ta sao?”
Bị đoán trúng tâm tư, Già Diệp xấu hổ vô cùng.
Khi nói chuyện, bọn họ đã đi trở về, cửa tẩm cung đóng lại, Lam Tranh đi vào trong điện, Già Diệp vội vàng đuổi theo, muốn đi tìm chút thuốc, lại thấy chủ tử của mình đột nhiên cắt ngón tay của mình, một giọt máu tươi hạ xuống, hắn dùng lực mang theo giọt máu vẽ ra một pháp trận trong không trung, đường cong màu đỏ giống như biến thành một con giao long đỏ quấn quanh ở trên cánh tay hắn, theo động tác của hắn mà bay múa!!
Lam Tranh vung tay niệm chú, giao long hóa thành một quầng lửa.
Sắc mặt Già Diệp biến đổi, sợ hãi nói: “Cái này – -!!!”
Chỉ thấy ở bên trong quầng lửa có hình ảnh mấy bóng đen ẩn nấp ở trên cột trụ trời, tầm mắt có thể giám thị phòng Khuynh Anh, từ khi Lam Tranh đi vào phòng của nàng, bọn họ liền không rời đi, thậm chí có thể thấy rõ ràng bọn họ sử dụng pháp thuật thấu thị, bởi vì bọn họ ẩn nấp vô cùng tốt, sử dụng thủ đoạn cũng cực kỳ cao, vẫn không gây bất kì biến đổi gì. Thẳng đến bình minh, bọn họ mới chậm rãi rời đi, không thấy một chút dấu vết.
Già Diệp đổ ra một thân mồ hôi lạnh, canh giữ ở cửa cũng không có phát hiện!
“Thuộc hạ biết tội – -” Hắn quỳ xuống, trong lòng nổi lên ngàn tầng ý lạnh.
Hôm qua điện hạ bị thương, nếu mình không canh giữ ở cửa, chẳng phải có khả năng phát sinh chuyện tình càng tệ hơn sao.
Lam Tranh lắc đầu.
Người ngoài đều biết thời tiết cung Thiên Xu đại biểu cho tâm tình của hắn, lại không biết trận pháp như vậy có thể bảo vệ hết thảy tòa cung điện này. Từng bông hoa từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều là hắn dùng linh lực hạ ấn chú, liền như mắt của hắn, không có bất kì sự tình gì có thể giấu diếm được tầm mắt của hắn.
“Điều tra bọn họ là loại người nào.” Hắn vung tay lên, hình ảnh biến mất. Rồi sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Còn có quan hệ của Khuynh Anh cùng bọn họ.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
58 chương
101 chương
5 chương
33 chương