Nửa tháng sau.
Phù Liên chạy bộ vào cung Thiên Xu, trong tay nàng đang cầm một gói đồ nho nhỏ, trêu chọc không ít tầm mắt.
Già Diệp đi ở phía trước dẫn đường cho nàng. Chủ tử nhà mình muốn thu cô gái phàm giới, thậm chí hạ lệnh cho nàng chuyển đến cung Thiên Xu, đây quả thực không phải là tùy ý bình thường.
“Thần quan Phù Liên, tiểu thư Khuynh Anh đang ở bên trong.” Hắn đứng trước phòng khẽ vuốt cằm.
Phù Liên hí mắt cười giống tên yêu nghiệt: “Cám ơn.”
Khuynh Anh vừa tỉnh ngủ dựa vào mép giường ngẩn người. Nàng đã hôn mê vẻn vẹn hơn một tháng mới khôi phục thần trí, cả người cũng còn đau đớn. Trong một đoạn thời gian này nàng tuyệt không biết kết quả đã xảy ra chuyện gì, khi nơi này là cung điện của Lam Tranh, người chăm sóc nàng cũng là Lam Tranh.
Trí nhớ đình chỉ ở một khắc cuối cùng nhìn thấy Trường Minh, hắn nói nàng không trở về được.
Không trở về được.
Khuynh Anh yên lặng lặp lại mấy chữ này, mắt ảm đạm đi.
Cửa đột nhiên mở ra.
Nàng theo tiếng động nhìn lại, khi nhìn rõ người mới tới, khóe môi đã lâu chưa cười rốt cục chậm rãi gợi lên, trở nên sạch sẽ thuần khiết: “Phù Liên!”
“Nàng cô ngốc này, ta còn nghĩ rằng thật sự không thấy được nàng.” Phù Liên nhíu mày, mắt phượng liếc nàng: “Không phải đã nói nàng cách xa nữ nhân kia sao? Nàng còn ép nàng ta ra tuyệt chiêu? Hai cái lỗ tai nàng mọc ra đến tột cùng là để làm gì?”
Đã lâu không có nghe được lời nói như rắn độc này, Khuynh Anh cười hắc hắc, sau đó kéo chăn dọn một chỗ trên mép giường cho nàng ngồi: “Sao nàng lại tới đây?”
“Nàng nếu chết ta sẽ không tới.” Phù Liên nhét gói đồ qua: “Đồ đạc của nàng, ta đều thu thập xong, điện hạ Lam Tranh phân phó đem hết hành lý của nàng qua, ta chỉ làm theo lệnh thôi.”
Khuynh Anh sửng sốt từ từ mở gói đồ của nàng ra. Ngoại trừ trang sức Phù Liên mua cho nàng, còn có một cái áo bào cùng một cái váy của Trường Minh. Nàng mò xuống thấy được quần Jeans cùng áo sơ-mi mình mặc lúc mới đến đã được giặt sạch sẽ, gấp cũng vô cùng chỉnh tề.
“Đây là ta mất thật nhiều sức mới lấy ra được. Đám Hoa thần không quen nhìn đồ của nàng, thiếu chút nữa đã đốt đi.” Phù Liên thoạt nhìn, sờ sờ cằm: “Bất quá giày của nàng ta chỉ tìm được một cái rách rưới không thể mang, ta lấy đi cho Thần Mộc sửa, không biết có thể sửa tốt hay không.”
Khuynh Anh nhìn chằm chằm quần Jeans cùng áo sơ-mi thật lâu, trong đầu có xúc động muốn rơi lệ.
Phù Liên kêu nàng vài lần, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Cám ơn.” Nàng ôm quần áo vào trong ngực, cười thiếu chút nữa rơi lệ.
“Này này! Nữ nhân ngốc, nàng làm cái gì? Bộ dáng của nàng thoạt nhìn rất ngu xuẩn. Nàng lại ngu xuẩn như vậy nữa, ta nhất định xem như không biết nàng.” Phù Liên trừng nàng.
Khuynh Anh cười, cất kỹ mấy thứ này.
“Nhưng mà ngày đó đã xảy ra chuyện gì?” Phù Liên đi tới gần, hỏi: “Nghe nói nàng bị điện hạ Trường Minh đẩy ngã, có thật không?”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
10 chương
101 chương
34 chương
45 chương
198 chương
153 chương
6 chương