Bất quá là rời đi năm ngày mà thôi, căn nhà ấm áp đã rối tung cả lên, khắp nơi đều là quần áo của Chu Diệc An, phòng bếp cũng không dọn dẹp, có thể nhìn ra là mấy ngày nay Chu Diệc An không cảm việt gì cả, phần lớn là bôn ba đi tìm hắn. Tạ Hà vén tay áo lên bắt dọn dẹp, sau một giờ, trong nhà liền thành biến sạch sẽ lên. Sau đó hắn trèo lên giường đi ngủ. 【444: Ký chủ đại nhân, ngươi không định gọi điện cho Chu Diệc An sao? 】 【 Tạ Hà: Đừng phá, ngươi chờ xem là được.】 Chu Diệc An bước trầm trọng trở về, Triệu Thanh đã mất tích năm ngày, hắn chỉ biết chỗ mà Triệu Thanh xuất hiện lần cuối là khách sạn, nhưng là tiệc rượu còn chưa có kết thúc liền rời đi, sau đó hôm sau có người thấy hắn từ khách sạn đi ra …… Sau lại không còn có người nào gặp qua hắn, Triệu Thanh thật giống như bỗng nhiên biến mất ở trên thế giới. Chu Diệc An ảo não nắm chặt nắm tay, hối hận cùng bất an làm anh đau đớn không thôi, lúc trước sao lại sơ ý như vậy, vì cái gì lại cho Triệu Thanh đi đến những địa phương như thế làm việc, vì cái gì lại không bảo vệ tốt Triệu Thanh. Hiện tại Triệu Thanh ở nơi nào, có phải hay không đã xảy ra chuyện? Anh sẽ mất đi Triệu Thanh sao? Chu Diệc An nghĩ đến đây, cảm thấy lồng ngực khó chịu đến không thể hô hấp. Hắn đẩy cửa trong nhà ra, trong đêm sờ soạng chốt mở của đèn điện, ‘tách’ một tiếng đèn sáng, anh nheo nheo mắt, thấy rõ không gian trong nhà, hô hấp đột nhiên dồn dập lên. Hết thảy thật giống như thời điểm mà Triệu Thanh còn ở…… Ánh mắt Chu Diệc An thay đổi, bay nhanh vọt tới cửa phòng ngủ, thời điểm mà tay đặt lên trên cửa, hắn chần chờ, lo sợ và bất an bao phủ lấy hắn. Triệu Thanh ở bên trong sao?  Em ấy đã trở lại rồi ư?  Liệu tất cả…có phải là ảo giác của bản thân hay không? Chu Diệc An mím môi, tay chậm rãi chuyển động then cửa. Phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn giường để chiếu sáng, ánh đèn mờ nhạt, thanh niên nằm nghiêng ở trên giường, thân thể hơi cong, hai tay ôm gối đầu, hình như ngủ không được tốt, mi tâm nhăn lại, giống như gặp phải ác mộng.