Edit: Há Cảo Banner: TheJuneTeam ---------- ❤---------- Lần đầu tiên Cố Hạo nhìn thấy Vân Y, nàng lúc đó không phải là người đẹp nhất. Nhưng không biết tại sao ngay lúc hắn nhìn nàng, tim của hắn liền nhảy lên một cái. Có lẽ đây là trời cao sắp đặt, nên Cố Hạo liền quyết định chọn Vân Y. Đối với Vân Y, Cố Hạo luôn thật tâm đối đãi. Nhưng vào đêm tân hôn lại khiến chính mình bị tổn thương rồi. Có thể là nàng ấy không nguyện ý. Trong lòng Cố Hạo cảm thấy mất mát. Nhưng mà vào ngày hôm sau khi Vân Y tỉnh lại, nàng liền thay đổi. Thay đổi thành bộ dạng khiến người khác yêu thích, mặc dù nhan sắc không phải đẹp nhất, nhưng trong mắt của Cố Hạo, nụ cười của nàng ấy còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. "A...Đau quá, đau quá, bụng ta đau quá" Vân Y đột nhiên hét lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Cố Hạo, dọa hắn hoảng sợ cả lên. "Đau? Đau, đau, đúng rồi, mời đại phu, không đúng, mời bà đỡ, đúng rồi, bà đỡ. Nương tử nàng đợi một lát, ta trở lại ngay." Cố Hạo hoảng loạn một lúc nhưng thực mau phản ứng lại. Bởi vì Vân Y bị đau, Cố Hạo mười phần hoảng loạn. Mà bà đỡ lại chậm chạp tới, khiến trái tim hắn muốn loạn thành một đoàn luôn. "Bà đỡ, bà mau lên, mau lên nương tử ta sắp sinh rồi" Mặc dù bà đỡ này ở cách nhà Cố Hạo không xa, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần trì hoãn một giây thôi, mệnh của nương tử liền gặp nguy hiểm. Cố Hạo đứng bên ngoài phòng sinh, nghe thấy tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phế của nương tử, lòng thắn càng thêm khó chịu. Cố Hạo đứng bên ngoài phòng sinh đi qua đi lại, thỉnh thoáng lại ngó vào bên trong. Bà đỡ đã nói với hắn, nam tử không thể vào phòng sinh được. Nếu không sẽ khiến sản phụ gặp điềm xấu. Mặc dù Cố Hạo rất muốn vào cùng nương tử, nhưng mà vì để nương tử không gặp điềm xấu, hắn liền không đi vào. Cố Hạo đứng bên ngoài nghe cũng có thể cảm nhận được, nương tử đau, đau đớn bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được tiếng kêu thống khổ như thế của nương tử. Chính hắn cũng cảm thấy ta đau như thế, sắp thở không được rồi. Cũng không biết đã qua bao lâu, đối với Cố Hạo mà nói, dài như cả một thế kỉ dài vậy. Cuối cùng cũng nghe được một tiếng khóc oa oa nỉ non truyền đến, bà đỡ từ bên trong đi ra nói với Cố Hạo: "Chúc mừng chúc mừng, đây là một bé trai." Bà đỡ cũng vui mừng thay Cố Hạo. Ở thời cổ đại, con trai quý giá hơn con gái. Nhưng đối với Cố Hạo mà nói, chỉ cần là do Vân Y sinh, con trai hay con gái đều giống nhau cả. "Cảm ơn, cảm ơn, ta có thể vào xem Vân Y chưa?" Cố Hạo ôm con trai của mình, thấy bà đỡ gật đầu, lại đưa cho bà ấy ít bạc vụn. "Vất vả cho bà rồi." Cố Hạo ôm con trai của mình lập tức đi vào phòng sinh. Ba năm sau — "Cố Chính Tân, con là ca ca, sao lại khi dễ đệ đệ?" Vân Y tức giận, nhìn con trai nhỏ của mình đằng kia, trên mặt dơ như thế, lại còn có nước mắt. Mà con trai lớn, đang ở bên kia...chơi bùn. Nhìn thấy mẫu thân tức giận như thế, Cố Chính Tân ngước mắt lên nhìn lắc đầu giải thích: "Mẹ, con không có khi dễ đệ đệ." "Không phải con thì còn ai?" Vân Y xoa eo, vóc người đầy đặn chứ không còn mảnh khảnh như trước kia. "Là cha, là cha không làm diều cho đệ đệ." Ngón tay bụ bẫm của Cố Chính Tân chỉ một cái về hướng Cố Hạo vô tội. "Cố Hạo!" Vân Y quay đầu trừng mắt về phía Cố Hạo, lại bế con trai nhỏ lên hỏi. "An An, con nói xem có phải cha khi dễ con không?" Cố An Thanh gật gật đầu, sau đó ủy khuất nghẹn ngào. "Nương tử, An An mới một tuổi..." Cố Hạo thực ủy khuất. Hài tử mới một tuổi thì làm sao mà chơi diều được....Huhu, nương tử từ sau khi có nhi tử liền không cần mình. -22.5.2018- Aigô (●"ω`●) Thế là kết thúc vị diện 1 rồi. Vị diện đầu tiên bạn nam có vẻ khá là hiền lành chất phác, đọc thấy cưng cưng mọi người nhỉ (≧◡≦) Nào, chúng ta chuẩn bị sang tiếp vị diện 2 nhá (¬‿¬) Vị diện sau là về chàng học bá ngạo kiều nạ (¬‿¬) Các bạn đọc xong nhớ tặng sao cho tớ thêm động lực nhew (≧◡≦)