Edit: Cam Canh Chương 282 "Ngươi thay đổi......!Quân nếu vô tình ta liền thôi......" Nàng lẩm bẩm, hung hăng nhìn hoàng đế một cái, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Hoàng đế bị ánh mắt tan nát cõi lòng lại tuyệt vọng kia nhìn tới mức da mặt cứng đờ —— Giây phút thâm tình động lòng người như thế, đáng tiếc có Kiều An ở đây. Mà Kiều An tuyệt đối sẽ không làm chuyện này đi theo hướng triền miên lâm li. Nàng đưa mắt ra hiệu, cung nữ Đông Thanh đầy trung thành tới trước mặt hoàng đế, ấn Hoàng Quý Phi trên mặt đất, "Hoàng Quý Phi nương nương, Hoàng Hậu nương nương hạ lệnh ngài không nghe, nhưng thánh chỉ của Thánh Thượng ngài cũng không tuân theo sao?" Mà Kiều An làm bộ vô cùng đau đớn, "Là thần thiếp sai rồi. Thế mà không biết Hoàng Quý Phi là dạng người này! Lén lút đóng cửa cung, làm chuyện có lỗi với Hoàng Thượng thì thôi; hiện tại còn dám kháng chỉ không tuân —— đây đều là thần thiếp sai, thần thiếp xử lý hậu cung không thoả đáng, mới làm loại chuyện này phát sinh......!Thần thiếp, thần thiếp không có mặt mũi làm Hoàng Hậu......!Hoàng Thượng, thần thiếp thẹn với ngài......" "Cái gì là chuyện có lỗi với Hoàng Thượng?" Cả người Thẩm Hoa Hi đều ngây ngẩn, loại tội danh vô duyên vô cớ này nàng cũng không chịu. Kiều An lạnh lùng lau khô nước mắt, đứng trước mặt nàng. Mà nàng bị Đông Thanh ấn trên mặt đất, dáng vẻ không cam lòng. "Chính ngươi làm chuyện gì ngươi không biết sao! Ngươi không phải ỷ vào Hoàng Thượng sủng ái cậy sủng sinh kiêu sao? Nếu trong lòng ngươi không có quỷ, vì cái gì lại đóng cửa sớm thế?" "Thần thiếp cùng Hoàng Thượng đùa một chút......" "Ha hả, vui đùa? Triều Đại Việt chắc sẽ huỷ trong tay người! Yêu phi a yêu phi! Bổn cung vốn tưởng ngươi là người hiền huệ nhất, còn nghĩ qua đoạn thời gian Hoàng Thượng muốn tuyển tú, bảo ngươi tới phụ. Kết quả ngươi thế mà như hồ mị tử, chẳng biết xấu hổ. Ngươi làm bộ làm tịch cho ai nhìn? Đáng thương tiên đế đánh hạ giang sơn này, lại sắp huỷ trong tay yêu phi......" Kiều An đúng lý hợp tình mà răn dạy, thần thanh khí sảng —— nhưng hoàng đế cùng Thẩm Hoa Hi đều ngơ ngác. Kiều An nói không sai. Dáng vẻ đấm ngực dậm chân kia cũng không sai. Nhưng lời này từ miệng Hoàng Hậu nói ra sao lại kì kì? Cố tình mỗi câu mỗi chữ nàng nói đều là hiên ngang lẫm liệt. Chí công vô tư. Là vì hoàng triều ổn định và hoà bình lâu dài......! Hoàng đế không thể phản bác. Hắn phản bác thì ngày mai Ngự Sử Đài sẽ dâng sổ con như tuyết hoa thổi qua, muốn khuyên can hoàng đế không cần "Sắc mê tâm". Mà Thẩm Hoa Hi, thanh danh tốt nhiều năm qua —— đều hủy trong lúc Hoàng Hậu nương nương trách cứ. Chỉ cần truyền ra danh "Yêu phi hoạ quốc" thì không tốt. Vấn đề là sao có thể không truyền ra ngoài? Thẩm Hoa Hi không rõ, nàng không phải chỉ kiều khí chút thôi sao, nào có nghiêm trọng như thế. Này vẫn là Hoàng Hậu nương nương vô cùng kiêu ngạo, thà gãy chứ không chịu cong mà nàng biết kia sao? Nàng không sợ đắc tội Hoàng Thượng, thất sủng sao? Mà hoàng đế cũng nghĩ như vậy. Giờ khắc này, đối mặt với Hoàng Hậu hùng hổ doạ người, trong lòng hắn cũng nhận ra khác thường. Hoàng Hậu trách cứ Hoàng Quý Phi cũng như tát vào mặt hắn. Nếu Hoàng Quý Phi là yêu phi, như vậy hắn chính là hôn quân. Chẳng lẽ nàng thật sự không sợ hắn tức giận sao? Hắn nhìn Kiều An, nhìn nàng ngày thường đoan trang đến mức tận cùng, lúc này hai tròng mắt đầy tinh quang rạng rỡ, lập loè linh động..