Công Lược Nam Phụ
Chương 137 : Công lược dưỡng phụ vampire (20)
Edit: Aya Shinta
"Đi trang viên Lạc gia!" Ngữ khí của cô vô cùng không ổn, hết cách rồi, ai bảo anh ta va phải Lạc Lạc đây!
"Há, được." Một khắc khi tiếng nói vang lên, xe liền bay thẳng đến trang viên Lạc gia chủ mà chạy như bay.
Bởi vì cách trang viên Lạc gia không phải rất xa, hơn nữa tốc độ lái xe của người đàn ông kia, quả thực --
Cho nên bọn họ nhanh chóng đến trang viên Lạc gia.
Vốn người đàn ông kia muốn ôm Lạc Lạc, bị Lăng Vu Đề trừng một cái thì liền thành bé ngoan đứng ở một bên.
Nhìn em gái nhảy nhót tưng bừng ra ngoài mà bây giờ máu me khắp người bị ôm trở về, Lạc Dịch kinh ngạc lo lắng, anh vội vã nhận lấy Lạc Lạc từ trong lồng ngực Lăng Vu Đề, vừa vào trong phòng, vừa sai người đi mời bác sĩ đến.
Bởi vì cánh tay bị trật nên nhất định phải nối lại.
Sau khi bác sĩ kiểm tra thì mới biết, cánh tay Lạc Lạc không chỉ bị trật, mà xương khuỷu tay bị vỡ nát.
Vết thương trên đầu không nghiêm trọng lắm nhưng đổi thành nhân loại thì chắc chắn đã chết rồi.
Thế nhưng vampire lại không giống nhau, sau khi bị thương thì thân thể liền tự động chữa trị, tuy rằng tốc độ không thể nhanh như vậy.
Nghiêm trọng nhất, xương vỡ nát, nếu muốn lành lại thì cần ít nhất một tuần lễ.
Lăng Vu Đề áy náy nhìn Lạc Lạc đeo băng: "Xin lỗi Lạc Lạc, nếu như không phải tôi làm cậu sợ, cậu cũng sẽ không bị thương!"
Bởi vì mất máu quá nhiều, Lạc Lạc thực sự quá hư nhược rồi.
Sau khi uống một chén máu tươi cực phẩm, Lạc Lạc mới hơi khôi phục đôi chút, cô ấy lắc đầu một cái với Lăng Vu Đề: "Không trách cậu, muốn trách, thì trách đồ vô lại chạy ẩu tả kia! Đau chết tôi rồi, chờ tôi hồi phục, tôi sẽ đánh anh ta đến răng rơi đầy đất!"
Đồ vô lại nào đó: Cái gì gọi là ẩu tả!? Rõ ràng anh chạy rất bình thường đựoc chứ?! Đoạn đường kia, anh chạy với tốc độ kia, hoàn toàn phù hợp quy tắc giao thông, nếu không phải cô đột nhiên xuất hiện ở giữa đường...
Lạc Dịch bất đắc dĩ nhìn Lạc Lạc: "Nha đầu em! Chính mình không có đạp ở trên lối đi bộ, làm sao lại trách lên đầu Thư Hàng?!"
Nhạc Thư Hàng áy náy cười với Lạc Lạc: "Không không không, vẫn là tôi sai. Nếu như không phải do tôi không phanh lại đúng lúc, Lạc Lạc cũng sẽ không bị thương!"
Trợn mắt lên nhìn người đàn ông đã tháo kính xuống: "Nhạc Thư Hàng?! Hóa ra là anh?! Anh trở về khi nào thế!?"
Lăng Vu Đề cũng hơi kinh ngạc nhìn Nhạc Thư Hàng, Nhạc Thư Hàng là đường đệ nhỏ nhất của Nhạc Ninh, không chỉ có như vậy, anh ta vẫn là chồng tương lai của Lạc Lạc!
Làm sao sẽ khéo như vậy?! Đụng phải Lạc Lạc, vậy mà là Nhạc Thư Hàng!
"Ừm, ngày hôm qua anh mới vừa trở về! Vốn là muốn qua mấy ngày đến tìm em chơi, khụ ~ không nghĩ tới... Lạc Lạc em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ phụ trách với em!"
Lăng Vu Đề hấp háy mắt, xem ra, Lạc Lạc sẽ gả cho Nhạc Thư Hàng, cũng không chỉ là thông gia với mục đích thương nghiệp hóa!
Ánh mắt của Nhạc Thư Hàng khi nhìn Lạc Lạc, còn kém nước viết thêm vài chữ: "Lạc Lạc anh thích em!".
Không trách vừa nãy khi Nhạc Thư Hàng ở trên xe thì không tháo kính mát xuống!
Nhưng Lạc Lạc không thèm món nợ Nhạc Thư Hàng này, cô ấy quay đầu đi: "Xí -- em không cần anh phụ trách, anh chỉ cần chờ em phục hồi, bị em đánh một trận là tốt rồi!"
Ba chữ "đánh một trận", Lạc Lạc nhấn nhá rất nặng, có loại cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Nhạc Thư Hàng gật đầu: "Được, anh bảo đảm sẽ không đánh trả!"
Bởi vì Lạc Lạc bị thương, cho nên không thể đến trường học.
Mà xe đạp của Lăng Vu Đề bị ném tới ven đường, nhìn đồng hồ, đã gần trưa, Lăng Vu Đề cũng không tới trường luôn!
Ăn cơm trưa ở Lạc gia xong, Lăng Vu Đề mới được Lạc Dịch phái xe riêng về Lăng gia.
Đối với việc Lăng Vu Đề về sớm như vậy, Lý tẩu hơi kinh ngạc: "Hôm nay tan học sớm sao? Sao tiểu thư không có gọi điện thoại để Nguyên thúc đi đón con vậy?"
Lăng Vu Đề lắc lắc đầu: "Sáng sớm khi tới trường thì Lạc Lạc bị xe đụng nên không có tới trường học, con ăn cơm trưa ở Lạc gia mới trở về. Kiêu hàn đâu, ở thư phòng sao ạ?"
Lý tẩu cùng người hầu Lăng gia đã quen Lăng Vu Đề gọi thẳng tên Lăng Kiêu Hàn, nghe thấy Lăng Vu Đề hỏi Lăng Kiêu Hàn, Lý tẩu nói rằng: "Hình như Nhạc gia gọi điện thoại tới, vì vậy gia chủ đã ra cửa."
Lăng Vu Đề chuẩn bị bước lên lầu thì dừng lại, cô quay đầu lại nhìn Lý tẩu: "Đi tìm chị Nhạc Ninh sao ạ?"
Lý tẩu gật đầu: "Đúng, chắc vậy."
"Ồ." Lăng Vu Đề tiếp tục nhấc chân lên cầu thang, nhưng tâm tư nhanh chóng hỗn loạn.
Cũng không biết Nhạc Ninh tìm Lăng Kiêu Hàn có chuyện gì đây?
Bằng không, cô gọi điện thoại cho Lăng Kiêu Hàn là được rồi!
Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề trực tiếp lấy điện thoại di động khỏi ví rồi gọi cho Lăng Kiêu Hàn.
Kết quả là... Liên tục gọi hai cú điện thoại, Lăng Kiêu Hàn cũng không có tiếp!
Bất mãn chu chu miệng, Lăng Vu Đề cất điện thoại vào trong ví lại.
Trở về phòng, Lăng Vu Đề bắt đầu tìm tòi trong kịch tình, khoảng thời gian này thì Nhạc Ninh phát sinh việc gì cần Lăng Kiêu Hàn trợ giúp.
Có điều nhìn tới nhìn lui, cũng chính là vị trí gia chủ của Nhạc Ninh bị uy hiếp, sau đó Nhạc Ninh tìm Lăng Kiêu Hàn hỗ trợ.
Nhạc Ninh muốn cùng Dã Cuồng, rồi lại không muốn từ bỏ vị trí gia chủ.
Gia chủ tiền nhiệm của Nhạc gia, ông của Nhạc Ninh đã tỉnh lại.
Ông Nhạc Ninh lên tiếng, hoặc là, trục xuất Nhạc gia, hoặc là, rời bỏ người sói Dã Cuồng, không tái phạm nữa!
Cuối cùng Nhạc Ninh trực tiếp từ bỏ vị trí gia chủ, cố ý muốn ở cùng Dã Cuồng.
Có điều, tình tiết này xảy ra ở sau tiệc đính hôn một tháng!
Vậy thì, lần này Nhạc Ninh tìm đến Lăng Kiêu Hàn, đến cùng là làm gì nhỉ?!
Trong kịch tình một mực không có nói tới cái này, để Lăng Vu Đề hiếu kỳ đến mức cào tim cào phổi!
Cô cũng không thể chạy tới Nhạc gia tìm Lăng Kiêu Hàn được!
Tính toán một chút, cô vẫn ngoan ngoãn chờ ở chỗ này đi ~
Bữa tối, Lăng Kiêu Hàn vẫn chưa trở về.
Lăng Vu Đề gọi điện thoại cho hắn, vẫn là trạng thái không có người tiếp.
Lăng Vu Đề có chút bận tâm, trực tiếp gọi điện thoại tới Nhạc gia.
Được đáp án là xác thật Lăng Kiêu Hàn ở đó.
Chỉ là, bởi vì Lăng Kiêu Hàn ở trong mật thất nên không thể để cho hắn nghe điện thoại!
Mật thất!?
Thế nên, nội dung vở kịch tới sớm à!?
Hôm nay Nhạc Ninh phải bị trục xuất khỏi Nhạc gia?!
Sao lại thế...
Vì xác nhận suy đoán của mình, Lăng Vu Đề ăn xong bữa tối thì cũng không có trở về phòng, mà ngồi ở trên ghế trong phòng khách vừa xem ti vi, vừa chờ Lăng Kiêu Hàn trở về.
Hơn một giờ thì Lăng Kiêu Hàn mới trở về. Lăng Vu Đề đã ngủ gục trên ghế sô pha rồi.
Cởi áo khoác âu phục rồi đưa cho Lý tẩu, Lăng Kiêu Hàn thoáng nhìn qua Lăng Vu Đề trên ghế sô pha: "Sao tiểu thư lại ngủ trên đấy?"
"Từ sau bữa tối thì tiểu thư liền vẫn ngồi ở trên ghế sô pha, tôi có gọi cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi mấy lần. Nhưng tiểu thư nhất định phải chờ ngài trở về!"
Lăng Kiêu Hàn gật gật đầu, nhấc chân đi đến sô pha.
Aya: Chương sau có lẽ sẽ có biến.
Hôm nay mình dùng xe đạp để chạy bộ:)))))))))...Một tháng chạy 20 km thì ai mà chạy cho nổi, nên xài xe đạp đi...
Truyện khác cùng thể loại
25 chương
15 chương
13 chương
248 chương
10 chương