Công Lược Nam Phụ

Chương 117 : Công lược ám vệ ngốc manh (ngoại truyện 03)

Edit: Mia Cái gì mà Ngô gia công tử! Cái gì mà Tưởng công tử!...... Ánh mắt của những tên công tử kia khi nhìn Tiểu Vu dường như đều giống nhau, thoạt nhìn giống như hổ rình mồi! Ta không thích! Mỗi lần chỉ cần Tiểu Vu nói chuyện cùng những công tử đó, ta liền cảm thấy trong lòng không thoải mái! Chỉ là, Lãnh Vô ta đây cũng không biết vì sao mình lại không thoải mái. Gần đây, Lăng phụ luôn dẫn ta đi ra ngoài, nói là dạy ta buôn bán. Trí nhớ ta rất tốt, học cũng mau. Lăng phụ nói qua một lần, ta đã nhớ kỹ. Mỗi lần Lăng phụ kiểm tra ta, ta trả lời chính xác, Lăng phụ sẽ vừa lòng cười đối với ta. Từ khi tới Hoa thành, ta đã được thông báo là sẽ không còn là ám vệ của Tiểu Vu, nói cách khác, Tiểu Vu không còn là chủ nhân của ta! Bởi vì ta không thể luôn ở chỗ tối bảo vệ Tiểu Vu, còn phải đi theo Lăng phụ học buôn bán! Cho nên Lãnh Vô ta không vui! Có một ngày, ta mua thạch tường vi cho Lăng Vu Đề, trong lúc vô tình nghe được một nam một nữ đối thoại. Ta ẩn thân, quang minh chính đại nghe lén. "Dung Dung, ta, ta có lời muốn cùng nói với muội!" Nam tử trẻ tuổi có sắc mặt thoạt nhìn hơi kích động cùng khẩn trương. Nữ tử đỏ mặt, nàng rũ mắt, vẻ mặt thẹn thùng: "Ừ, Thành ca huynh nói đi." "Từ nửa năm trước muội dọn đến cách vách nhà ta. Ta không khống chế được! Mỗi ngày ta đều muốn gặp muội, muốn nói chuyện với muội, muốn ánh mắt muội vẫn luôn đặt ở trên người ta! Vừa thấy muội nói chuyện cùng nam tử khác, cười với nam tử khác, ta liền chua xót, rất khó chịu! Ta không thích, không thích muội trừ bỏ ta lại cười với nam tử khác đẹp như vậy! Dung Dung, ta thích muội! Ta, ta muốn cưới muội làm thê tử của ta!" Nam tử nói xong, nữ tử thẹn thùng chạy ra, nam tử đuổi theo. Lãnh Vô ta ở trong một góc vỗ ngực, mới vừa rồi, theo như lời tên nam tử kia, ta cũng có cảm giác như vậy đối với Tiểu Vu. Cái loại cảm giác kia, chính là chua xót, rất là khó chịu! Cho nên, ta, thích Tiểu Vu, muốn cưới Tiểu Vu làm thê tử của ta sao?! Lãnh Vô, đột nhiên nghĩ thông suốt! Rốt cuộc ta đã biết vì sao mỗi lần Tiểu Vu hỏi ta có người ái mộ không thì ta đều không biết, hoá ra không phải không có. Mà là, ta chưa nhận ra người nọ là ai! Tiểu Vu nói, người ái mộ chính là muốn cùng nàng ở bên nhau, cùng nàng thành thân, khiến nàng sinh con đẻ cái cho ta, bên ta cả đời! Người kia, có! Hiện tại mới suy nghĩ cẩn thận, người kia, chính là Tiểu Vu đấy! Ta muốn ở bên Tiểu Vu cả đời, muốn mỗi ngày thấy Tiểu Vu, nói chuyện cùng nàng ấy! Ta chỉ nấu đồ ăn ngon cho nàng! Làm Tiểu Vu sinh con đẻ cái cho ta! Thấy rõ tâm ý chính mình, Lãnh Vô ta liền bước nhanh trở về. Ta muốn đi nói cho Tiểu Vu, ta có người ái mộ! Người kia, chính là nàng! Vừa mới trở lại Lăng trạch, ta gặp phải Hề Mộng, hỏi Hề Mộng Tiểu Vu ở nơi nào, rồi đi đến hoa viên. Vừa mới đi đến cây bạch quả trong hoa viên, ta đã nghe được tiếng Tiểu Vu nói chuyện. Nàng nói: "Người trong lòng ta, là Tiểu Lãnh." Nàng nói: "Mặc kệ thân thế hắn như thế nào, đời này, cũng chỉ thích hắn!" Nàng nói: "Đời này, không phải hắn không gả!" Thính lực ta luôn luôn tốt, chỉ là một khắc kia, tai ta, tựa hồ chỉ có thể nghe được giọng của nàng. Toàn bộ trong thiên địa, ta chỉ có thể nhìn thấy một người là nàng, chỉ có thể nghe được một người là nàng! Tim ta, đập liên hồi. Ta cảm thấy tim mình không được bình thường, bởi vì ta cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài! Lãnh Vô nhếch môi, lộ ra một nụ cười. Hoá ra, hoá ra Tiểu Vu cũng thích mình! Bọn họ như vậy, có tính là lưỡng tình tương duyệt không? Đang nghĩ ngợi, Tiểu Vu liền quay đầu nhìn ta. Ta lập tức khẩn trương, lấy hết can đảm, nhấc chân đi đến bên Tiểu Vu. Bởi vì khẩn trương, bước chân thật nhỏ. Nhưng, lại rất vội vàng. Vội vàng đến mức dùng cả khinh công, muốn tới bên người Tiểu Vu với tốc độ nhanh hơn! Ta thổ lộ với Tiểu Vu, Tiểu Vu khóc, mà không phải khổ sở khóc. Nàng ấy vừa khóc vừa cười, nàng nói: Nàng nguyện ý cùng ta trải qua cả đời! Ta cảm thấy, ông trời thật là chiếu cố mình! Cho ta có một thê tử tốt như thế! ----Trong hoàng cung Lăng Nghê Nhã tiều tụy ngồi ở trên mặt đất tẩm cung, trong mắt nàng chứa nước mắt, trong tay ôm một cái búp bê vải. "Tiểu Tuấn, Tiểu Tuấn! Con không cần mẫu phi sao?! Sao con lại có thể vô tình rời mẫu phi như vậy!" Lăng Nghê Nhã vừa khóc thút thít, vừa ôm chặt búp bê vải vào lồng ngực. Trước sau nàng không thể tiếp thu, con trai của nàng đã rời nhân thế, rời khỏi nàng! Vừa mới hạ triều, Khúc Mạc Nhiên còn không có thay triều phục, liền tới tẩm cung Lăng Nghê Nhã. Khúc Mạc Nhiên ngồi xổm bên người Lăng Nghê Nhã, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng, vẻ mặt thương tiếc: "Tiểu Nhã, đừng khổ sở! Nàng như vậy, Tiểu Tuấn cũng đi không an tâm!" Lăng Nghê Nhã đẩy Khúc Mạc Nhiên ra: "Ngươi đi đi! Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Là ngươi! Chính là ngươi hại chết Tiểu Tuấn! Ta hận ngươi! Khúc Mạc Nhiên ta hận ngươi!" Lăng Nghê Nhã có chút vặn vẹo, lúc này nàng nào còn vẻ mỹ lệ khuynh quốc khuynh thành. Khúc Mạc Nhiên gắt gao ôm Lăng Nghê Nhã: "Tiểu Nhã nàng đừng như vậy! Tiểu Tuấn đi rồi, chúng ta còn có tiểu Hàm, nếu tiểu Hàm tan học trở về gặp nàng như vậy, sẽ khổ sở!" Nhắc tới đại nhi tử, cảm xúc Lăng Nghê Nhã hơi chút bình phục, nàng nằm ở trong lòng ngực Khúc Mạc Nhiên, bi thương khóc thút thít. ............Cốt truyện bởi vì Lăng Vu Đề quấy nhiễu, Lăng phụ không có mưu phản, cho nên Lăng phụ không có chết. Bởi vì Lăng phụ quấy nhiễu, Khúc Mạc Nhiên không có lập Lăng Nghê Nhã thành hậu. Nam nữ chủ không có trải qua khúc chiết, không có trải qua trắc trở. Tuy Khúc Mạc Nhiên vẫn yêu Lăng Nghê Nhã, hai người yêu nhau, lại không thuần túy giống như trong tiểu thuyết. Khúc Mạc Nhiên vẫn luôn phái người giám thị Lăng phụ, đối với Lăng phụ, hắn tràn ngập nghi ngờ. Muốn nhổ bỏ Lăng phụ, lại không dám tùy tiện nhổ. Cho nên cứ nghẹn ở cổ, không bỏ đi được, cảm thấy rất khó chịu.! ------ Chờ Lãnh Vô sống thọ và chết xong, Lăng Vu Đề mới về hệ thống. Lúc này đây, tựa hồ cô lại hiểu một chút gì đó. Mỗi một thế giới, luôn sẽ lưu lại cho cô một chút dấu vết gì đó! Cô còn nhớ rõ lúc trở về tình cảm với Lãnh Vô còn rất sâu nặng, một hồi, cảm tình đều đã phai nhạt. Đột nhiên nhớ tới ở thế giới tiểu thuyết mạt thế, Phó Thời Sâm từng nói qua: "Mỗi người cũng không phải cả đời chỉ yêu một lần. Tình yêu, không phải yêu nhiều, mà trở nên thấp kém. Mỗi một lần yêu, đều là chân tình, chưa từng cô phụ!" Cả đời cô cứ như vậy, sẽ quên người mình đã từng yêu, cô cũng không thể khống chế. Ở trong quá trình công lược, sẽ đồng thời mất đi tâm của mình, cũng không thể khống chế. Chỉ có thể dùng lời Phó Thời Sâm từng nói qua: Mỗi một lần yêu là dùng chân tình, chưa từng cô phụ! Aya: Độc thoại chẳng ra độc thoại 😑😑😑, cạn lời tác giả, phải sửa nát luôn. Hôm nay 2 chương thôi nhé, mất công ngắt giữa đường.