Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 54 : Trọng sinh ở tận thế 5
Edit: Xanh Lá
Trọng lượng thình lình ập đến thiếu chút nữa khiến Đường Khanh ngã ra đất, cũng may Sở Việt nhanh chóng trụ vững lại, không thể không nói, trước đó tắm nước lạnh quả thực có tác dụng, nếu không hiện tại hắn cũng không thể ổn định thân mình nhanh như thế.
“Sở Việt à, hiện tại anh có sức lực thay quần áo không?” Đường Khanh thấy hắn đã mở mắt, không khỏi có chút chờ mong nhìn về phía hắn.
Sở Việt nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt híp lại, nghiền ngẫm cười, hữu khí vô lực nói: “Cô cảm thấy tôi có sức lực?”
“Tôi cảm thấy có, anh nhìn xem, anh đã có thể tự mình đứng…… A……” Lời còn chưa dứt, liền cảm nhận được trọng lượng toàn thân Sở Việt ngã lên người mình, sau đó, cô cực kỳ vô dụng cùng hắn ngã xuống đất.
Cũng may trên đất trải thảm, nên ngã cũng không đau. Chẳng qua cô không dám sơ sẩy, lập tức vỗ vỗ Sở Việt đè trên người mình, “Này, anh không sao chứ.”
Tuy nước linh tuyền giúp thân thể hắn thoải mái hơn một chút, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có tác dụng rất nhỏ mà thôi, so với đau đớn mà toàn thân hắn phải chịu đựng bây giờ, căn bản là không đáng kể, cho nên vừa ngã ra, hắn cũng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Đường Khanh căm giận cắn chặt răng, trước mắt những người khác không dám thay cho hắn bộ quần áo ướt lộc cộc này, nhưng nếu vẫn không thay thì chỉ sợ hắn lại xảy ra chuyện gì đó, thân thể yếu ớt của hắn hiện giờ không chịu nổi bất luận hành hạ nào nữa nha.
Liếc mắt nhìn quần áo sạch sẽ ở một bên, cô hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh cầm lấy chúng.
Áo trên còn đỡ, rốt cuộc trước kia người không mặc áo đi trên đường cái cũng rất nhiều, quần cũng còn ổn, rốt cuộc ở bãi biển cũng đầy người mặc đồ bơi, chỉ là khi cô cởi đến cái quần lót cuối cùng, lại có chút khó xử, cô một chút cũng không muốn nhìn nam chính lỏa thể nha!
“Không cần sợ, lên đi bảo bối.”
Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên, Đường Khanh nghe mà cắn răng nói: “Nếu ngươi lại gọi ta là bảo bối nữa, ta liền cho ngươi ở trong phòng tối liên tục.”
Hệ thống bị nghẹn, cuối cùng buông tay nói: “Thôi được rồi, Khanh Khanh tiểu tiên nữ.”
Cũng không biết có phải vì có hệ thống ở đó hay không, Đường Khanh lại không do dự như lúc trước nữa, rất nhanh liền thay xong quần áo cho Sở Việt. Chẳng qua đợi đến lúc thay đồ cho hắn xong, cô đã toát mồ hôi đầy người, lại nhìn người đàn ông nằm trên mặt đất, rõ ràng đã hôn mê, nhưng vẫn cau mày như cũ. Thở dài, cô bảo người bên ngoài đỡ hắn về lại trên giường. Làm xong hết thảy, cô liền trở lại phòng mình tắm rửa thay quần áo.
Chờ khi cô lần nữa trở lại thư phòng, đã thấy Sở Việt tỉnh lại.
“Tỉnh khi nào thế?” Dứt lời, thấy hắn không đáp lại mình, Đường Khanh cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục hỏi: “Đã đói bụng chưa?”
Sở Việt lạnh nhạt nhìn cô, phun ra hai chữ, “Không đói bụng.”
Làm lơ lời hắn nói, Đường Khanh bày ra bộ mặt than, tiếp tục: “Ồ, anh đợi một lát, tôi bảo người chuẩn bị chút đồ ăn.”
Nghe vậy, Sở Việt nhíu mày, không vui nói: “Cô không nghe được lời tôi nói sao? Tôi nói không đói bụng.”
“Nghe được.” Đường Khanh bĩu môi, “Nhưng anh hiện tại cần phải ăn cơm, tôi không muốn qua vài ngày sau phải đi nhặt xác.”
Khi nói chuyện, thím Lý đã bưng một chén cháo đi tới, “Tiểu thư, tiên sinh không thoải mái trong người, tôi đã nhờ người nấu bát cháo, là cháo hạt sen.” Thím Lý một lòng muốn bọn họ khôi phục ân ái ngày xưa, vì thế lại nói: “Tiên sinh sinh bệnh, sợ là không có sức để ăn, tiểu thư ngài đút cho tiên sinh ăn đi, cháo này phải uống khi còn nóng.”
Sở Việt hiện tại ngay cả ngồi cũng không thể ngồi thẳng, bát cháo này quả thật rất có thể cũng không cầm được lên, vì thế, Đường Khanh liền nhận cháo, “Đã biết, thím Lý cứ đi lo việc của thím đi.”
“Ồ, được.”
Sau khi thím Lý rời đi, Đường Khanh liền bưng cháo tới trước mặt Sở Việt, cháo còn có chút phỏng tay, cô cũng không lập tức đút cho hắn, mà múc một thìa, nhẹ nhàng thổi thổi, tiếp theo mới đưa đến bên miệng Sở Việt.
Cháo hạt sen mang theo mùi hương đặc trưng, ngửi liền khiến người ta muốn ăn hơn nhiều, đáng tiếc, Sở Việt lại chán ghét liếc mắt một cái, lạnh giọng nói: “Cút ra.”
Nghe vậy, Đường Khanh tức đến hai mắt đều trừng to, nhưng rốt cuộc vẫn là nam chính, đánh không được mắng không xong, nghĩ một chút, cô chỉ có thể hung tợn uy hiếp nói: “Anh có ăn hay không?”
Sở Việt hờ hững liếc cô một cái, không nhiều lời, một lần nữa nhắm mắt lại.
“Được, tốt lắm.” Gặp được một nam chính tùy hứng như vậy, Đường Khanh sao có thể sẽ dễ dàng thỏa hiệp chứ, đột nhiên, cô nghĩ tới một cảnh phim mùi mẫn siêu tục xem trên TV trước kia, chính là khi nữ chính không chịu uống thuốc, nam chính liền miệng đối miệng đút cho cô nàng. Nghĩ vậy, cô hơi nheo mắt, khẽ nhếch khóe môi, tà ác cười, “Sở Việt, tôi nói với anh này, tôi từng xem được một phương pháp trên TV, chính là khi một người không chịu ăn, đối phương liền miệng đối miệng mà đút. Anh đoán xem, người bị đút ăn đó có thể ăn hết được không?”
Sở Việt lần nữa mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia tức giận, “Cô dám.”
“Ồ nha, anh có thể đánh cuộc với tôi một keo, xem tôi có dám hay không.”
Sở Việt nhìn chằm chằm cô gái mang gương mặt của Hạ Mộc trước mắt mình, trong mắt đầy lạnh lẽo, nhưng Đường Khanh lại không sợ, nhìn thẳng hắn mà nói, “Nào, há miệng, a……” Vừa nói, một đưa thìa sứ đến bên miệng hắn.
Hai người cứ như vậy giằng co, mắt thấy bát cháo hạt sen trong tay đã sắp lạnh, Đường Khanh liền cười nói: “Xem ra, Sở tiên sinh thích phương pháp đút ăn khác à.”
Sở Việt mắt thấy cô muốn thu cái thìa về, lúc này mới tâm bất cam tình bất nguyện há miệng ra.
Thấy thế, Đường Khanh nở một nụ cười thắng lợi, “Ai nha, lúc này mới ngoan chứ.”
Cô bị mấy đời nam chính chọc tức, lần đầu tiên mới thành công khiến nam chính tức méo mặt, cảm giác này quả thực sảng khoái hết sẩy luôn.
Sở Việt không tiếp tục gây chuyện, không đến vài phút, Đường Khanh liền đút hết cho hắn một bát cháo hạt sen.
Ăn xong cháo hạt sen, Đường Khanh đưa tay sờ sờ trán hắn, phát hiện vẫn nóng như vậy, chỉ có thể bảo người mang một cái chậu không có nước và một chiếc khăn bông đến đây.
Không thể tắm nước lạnh quá nhiều lần, trước mắt chỉ có thể động tay hạ nhiệt độ cho hắn, về phần chậu rửa mặt trống không, là vì nước máy không có hiệu quả, cô muốn vào không gian lấy chút nước linh tuyền cho hắn lau mình.
Đường Khanh cầm chiếc chậu rỗng biến mất trước mặt Sở Việt, tiếp theo lại bưng một chậu nước đầy lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, một trước một sau này này tổng cộng không quá vài phút, Sở Việt nhìn Đường Khanh bận trước bận sau, đôi mắt hơi tối sầm lại, xem ra cô không chỉ có dị năng không gian……
Nếu nói lúc trước hắn có chút hoài nghi vì sao cùng là tắm nước lạnh nhưng hiệu quả lại khác biệt, trước mắt liền có thể xác định, e là nước kia căn bản không phải nước bình thường.
Đường Khanh không chút che giấu, thoải mái hào phóng bưng nước lấy được đến trước mặt hắn, sau đó dùng khăn lông chấm nước lau chùi cho hắn.
“Đây là nước gì.”
Rõ ràng nhìn như không khác gì nước bình thường, nhưng lại có thể giảm bớt thống khổ.
“Nước linh tuyền, trong không gian của tôi có.”
Thấy cô thành thật như vậy, Sở Việt đột nhiên nói: “Cô tin tưởng tôi như vậy sao, không sợ tôi tiết lộ bí mật này à.”
Đường Khanh tay hơi khựng lại, ngay sau đó nở nụ cười tự tin, “Anh sẽ không.”
Sở Việt bị nụ cười này làm cho ngây người trong chớp mắt, rõ ràng là khuôn mặt giống nhau, giọng nói giống nhau, nhưng trái tim hắn vốn tĩnh mịch, lại đột nhiên đập loạn…… Chẳng qua tim loạn nhịp cũng chỉ trong chớp mắt, rất nhanh liền bình ổn lại.
Truyện khác cùng thể loại
400 chương
10 chương
16 chương
130 chương
67 chương
31 chương