Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 187 : Sư Phụ Ở Dưới Thú Vương Ở Trên 1
Vây Thú Trận phức tạp quỷ dị, Đường Khanh sau cảm giác kinh diễm ngắn ngủi liền nghĩ làm cách nào để chuyển dịch quan tài băng, rất rõ ràng, nếu quan tài băng đã ở tâm Vây Thú Trận, thì muốn phá giải trận pháp này, cô chỉ có thể chuyển dịch quan tài băng đi trước, nhưng với tình trạng trước mắt của cô, muốn chuyển dịch quan tài băng lại có chút khó khăn.
Sau khi suy nghĩ thật lâu, cô quyết định quan sát tình huống xung quanh trước, nhưng vừa quan sát, cô liền kinh hãi đến toát một thân mồ hôi lạnh, bởi đây căn bản không phải Vây Thú Trận bình thường, mà là hai trận pháp chồng lên nhau, ngoại trừ Vây Thú Trận, còn có trận lấy mạng nữa, lúc trước nếu như cô lỗ mãng chuyển dịch quan tài băng hay phá hỏng Vây Thú Trận, giờ phút này chỉ e cô đã là một cái xác.
Một trận kinh hãi qua đi, cô chuyển ánh mắt về phía người trong quan tài băng.
Quan tài băng không cách nào di chuyển, nhưng người lại có thể hoạt động được, muốn rời đi, chỉ có thể phá trận lấy mạng trước, chẳng qua trận pháp này đã gọi là trận lấy mạng, thì nói cách khác nếu muốn tháo gỡ, biện pháp nhanh nhất - hoặc cũng có thể nói là bảo đảm nhất - chính là trực tiếp đưa ra một mạng người.
Trước mắt trong sơn động này ngoại trừ mình cũng chỉ còn nam tử không biết đang chết hay sống kia, Đường Khanh hoàn toàn không muốn lấy tính mạng mình đi đánh cuộc cho trận pháp này, vì thế liền chuyển ánh mắt về phía nam tử nằm trong quan tài băng.
Có thể nằm trong quan tài chế từ huyền băng ngàn năm, dù còn sống chỉ e cũng cách cái chết không xa nữa.
Nghĩ vậy, áy náy trong lòng liền ít đi một chút, cô vừa ôm người từ trong quan tài băng ra, vừa mặc niệm nói: “Người anh em, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, vẻ ngoài ngươi đẹp như vậy, tâm cũng nhất định rất thiện lương đúng không.”
Thân thể đã suy yếu tới cực hạn, lúc này lại ôm người từ quan tài băng đến vị trí hiểm yếu trong trận lấy mạng quả thực có thể lấy mạng cô.
Nhưng trận pháp còn chưa kịp bài trừ, đã thấy mỹ nhân vốn nên nhắm hai mắt kia đột nhiên mở bừng mắt ra.
Đường Khanh lập tức sợ tới mức muốn lui về sau mấy bước, chẳng qua cô còn chưa kịp hành động, tay trái lại đột nhiên bị người nắm chặt lấy.
“Sư phụ, đây là người rốt cuộc muốn ra tay?” Dưới dung nhan tinh xảo, đôi con ngươi đen sáng giờ phút này tràn ngập khói mù, ngay cả giọng nói vốn nên cực kỳ dễ nghe giờ phút này cũng mang theo âm lệ dày đặc.
Đường Khanh mặt đầy dấu chấm hỏi, rất muốn nói mình vô tội, chẳng qua đối phương lại không cho cô cơ hội này, bởi vì hắn đã trực tiếp hạ chú ngữ cấm ngôn, khiến cô căn bản không mở miệng được.
“Có phải sư phụ rất hiếu kỳ vì sao ta lại đột nhiên tỉnh lại không?”
Nhìn khuôn mặt âm trầm của vị kia, cô rất muốn rít gào nói mình hoàn toàn không muốn biết! Chẳng qua đối phương lại tiếp tục nói: “Sau khi sư phụ nhốt ta ở Vây Thú Trận này, hẳn không nghĩ tới ta sẽ tỉnh lại đúng không.
Nói đến đây, sư phụ người thật đúng là xem nhẹ đồ đệ của mình nha, đan dược của nhân loại các ngươi dù có lợi hại, sao có thể hữu dụng với ta được đây? Khóa Tâm Trận này của ta chính là chuẩn bị cho người đó.
À, đúng rồi, Khóa Tâm Trận này ta có cải tiến một chút, hiện tại trận này ngoại trừ giữ lại thân thể người, ngay cả linh hồn cũng bị khóa ở trung ương trận pháp.”
Nghe được lời này, hai mắt Đường Khanh bỗng dưng mở lớn, đây ‘con mèo nhà nó’ rốt cuộc là có thâm cừu đại hận gì, mà phải dùng trận pháp ác độc như thế, nếu ngay cả linh hồn cũng đều bị nhốt lại, đó quả thực chính là đời đời kiếp kiếp cũng không được siêu sinh nha! Đây ‘con mèo nhà nó’ có khác gì xuống địa ngục?!
Mỹ nhân dường như rất thích dáng vẻ hoảng sợ của cô, thấy mặt cô lộ vẻ sợ hãi, tâm tình hắn không khỏi cực tốt, vừa dùng một bàn tay khác nâng cằm co lên, vừa ôn nhu cười nhạt, “Sư phụ yên tâm, nói thế nào cũng làm thầy trò một hồi, nếu không có người, ta cũng không học được trận pháp phức tạp như thế, nên quá trình hoạt động của Khóa Tâm Trận sẽ rất thong thả, thong thả đến mức người có thể cảm nhận được khoái cảm tử vong.”
Đường Khanh nghe lời tàn bạo như vậy cũng liền muốn khóc, “Thống Thống, ngươi mau trở lại, một mình ta không chịu nổi nha.”
Mắt thấy đối phương sắp động thủ, hệ thống đã mất tích thật lâu rốt cuộc mới online.
“Ây, Khanh Khanh, ta tới đây ~”
Nghe giọng nói vô cùng vui sướng kia, Đường Khanh cuối cùng cũng cảm thấy được cứu rồi, “Mau nghĩ cách cứu ta!”
Hệ thống còn chưa kịp phản ứng lại, rốt cuộc theo tình huống trước kia mà nói, lúc ký chủ vừa mới xuyên đến thế giới mới sẽ không có chuyện gặp phải nguy hiểm, chẳng qua trước mắt dường như xảy ra chút tình huống.
Không do dự nhiều, hắn lập tức xem xét số liệu hiện tại.
Vừa thấy được, hắn liền thiếu chút nữa bị dọa đến cả hệ thống đều không ổn.
“Móa! Giá trị hắc hóa 99%! Đây là muốn mạng à.”
“Móa! Chỉ số sinh mệnh của ngươi chỉ còn lại có 3%!”
Dưới hai lần khiếp sợ liên tục của hệ thống, Đường Khanh suy yếu nói: “Đây là muốn mạng rồi, nếu ngươi lại không làm gì, nghênh đón ngươi sẽ chỉ có thể là trạng thái linh hồn của ta.”
Hệ thống không dám qua loa, hiếm khi nghiêm túc bắt đầu kiểm tra một lần nữa.
Vừa kiểm tra lần này, hắn liền kinh hãi phát hiện lần xuyên qua này dường như có điểm không đúng.
“Khanh Khanh, dường như chúng ta đã xuyên đến kỳ hắc hóa của nam chính.”
Đường Khanh này vừa nghe liền biết cái hệ thống rách này lại xảy ra trục trặc.
Giờ lời mắng chửi cô cũng lười nói, bởi căn bản không có thời gian cho cô mắng người, trước mắt giữ mạng mới là quan trọng nhất.
“Vậy nhanh nghĩ cách giải cứu đi!”
“Ngươi chờ chút, ta nghĩ cách lần nữa xuyên trở về.”
Lời hệ thống vừa dứt, lại thấy bàn tay của mỹ nhân vốn đang nâng cằm cô lại đột nhiên chậm rãi đi xuống, môi mỏng xinh đẹp hé mở, “Lại nói tiếp, ta bỗng nhớ tới một chuyện……”
Đường Khanh nghe cẩn thận, đang muốn nói ngươi mau nhớ chuyện đi, để ta tránh lần nữa phạm sai lầm, kết quả rác rưởi hệ thống kia lại có thể truyền tống cô trở về ngay thời khắc quan trọng đó.
Chờ đến khi truyền tống xong, hệ thống bày vẻ mặt cầu khích lệ nói: “Thế nào, ta tốc độ đấy chứ.”
Đường Khanh:……
Ta có một câu ‘mẹ nó chứ’, không biết có nên nói hay không.
Hệ thống hồn nhiên không nhận ra oán ý từ ký chủ, mà tiếp tục nói: “Tư liệu thế giới đang truyền……”
Đây là thế giới hỗn độn sơ khai, thế giới này cá lớn nuốt cá bé, có thần có linh thú có Ma tộc còn có Nhân tộc, Nhân tộc nhỏ bé nhất, chỉ có thể thờ phụng thần minh, được thần minh bảo vệ mới có thể tồn tại.
Bạch Trạch là thượng cổ thần thú, cách mỗi ngàn năm lại ngủ say một lần, mà sau khi ngủ say hắn sẽ mất đi tất cả ký ức, thậm chí trở lại dáng vẻ còn nhỏ, chẳng qua theo thời gian trôi qua, thần lực trở về, hắn sẽ chậm rãi khôi phục tất cả ký ức.
Chỉ là khi hắn còn đang nhỏ tuổi lại bị kẻ gian làm hại, hắn vốn tưởng tìm được người đối tốt với mình, lại không biết đối phương thế mà lại liên hợp với tà thần, không chỉ âm thầm bỏ thuốc hắn để cướp lấy thần lực, cuối cùng còn muốn lấy mạng hắn.
Cũng may khi hắn vết thương chồng chất khó có thể chịu được lại có người cứu hắn.
Mộc Nhan, tiểu thư được Mộc gia thần y nuông chiều nhất, lần nọ nhặt được một con thú nhỏ cả người đầy máu, tâm sinh thương hại nên liền mang hắn trở lại Mộc phủ dốc lòng chăm sóc, nhưng lòng tốt của nàng lại hại Mộc gia bị giết cả nhà.
Bạch Trạch trước nay lạnh nhạt về tình cảm, chẳng qua đối với Mộc Nhan lại khác, lúc hắn thảm hại nhất bất lực nhất, là nàng cứu hắn, thậm chí còn cho hắn sự ấm áp, nhưng tà thần lại huỷ hoại tất cả những điều này! Hắn không chỉ tàn sát toàn bộ Mộc gia, còn sỉ nhục Mộc Nhan bằng mọi cách, vì muốn tìm tung tích của hắn mà bức bách Mộc Nhan, cuối cùng lại khiến cả thân thể và hồn phách của nàng hoàn toàn bị hủy hoại.
Cái chết của Mộc Nhan rốt cuộc khiến Bạch Trạch hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp hắc hóa.
Mộc Nhan đơn thuần thiện lương như vậy, thế giới không những chưa từng đối xử tử tế với nàng, ngược lại khiến nàng rơi vào cảnh hồn phi phách tán!
Nhưng nếu không phải những người và thần đáng chết kia, sao Mộc Nhan của hắn lại chết đi?
Nếu Mộc Nhan đã không ở thế giới này, vậy giữ thế giới này lại có tác dụng gì chứ?
Nam chính: Bạch Trạch
Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, giúp hắn khôi phục thần lực.
Truyện khác cùng thể loại
400 chương
10 chương
16 chương
130 chương
67 chương
31 chương