Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa
Chương 147 : Tế phẩm 8
Edit: Xanh Lá
Tức giận chỉ sướng nhất thời, xong xuôi hối hận đứt ruột.
Quân Lẫm nhìn tế phẩm thở phì phì, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, “Không muốn làm tế phẩm? Hửm?”
Rõ ràng là giọng nói cực kỳ dễ nghe, nhưng phối hợp với bàn tay to đang ma sát cổ mình, Đường Khanh chỉ cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, nhưng còn chưa đợi cô sợ sệt nhận sai, đối phương đã tiếp tục nói: “Không muốn làm tế phẩm cũng được thôi.”
“Tế phẩm” nào đó một chớp mắt trước còn sợ hãi muốn chết, sau khi nghe được lời này, tức khắc hai mắt sáng lên, “Thật sự?”
“Thật sự, chỉ cần……” Nói đến một nửa, Quân Lẫm nở một nụ cười mị hoặc chúng sinh, chỉ là hai mắt màu đen kia bắt đầu nhanh chóng biến thành đỏ tươi như máu, ngay cả hàm răng cũng dần trở nên bén nhọn.
“Chỉ, chỉ là gì……”
“Làm tế phẩm, ngươi cầm đồ vật của ta, ta có thể chịu đựng, nhưng nếu ngươi không muốn trở thành tế phẩm của ta, vậy đồ vật của ta, phải dâng trả hết.”
Giọng nói lạnh băng vang lên bên tai, Đường Khanh tưởng tượng đến hình ảnh mình bị ăn sống sống tươi, không còn hùng hồn như lúc trước, cô cố nén nước mắt chua xót, nói với hệ thống: “Kỳ thật, hỗ trợ thay quần lót gì đó, cũng không phải chuyện không thể chịu đựng.”
Hệ thống cũng yên lặng đồng tình một phen, hiếm khi an ủi nói: “Đúng vậy, thay cái quần lót mà thôi, tóm lại vẫn tốt hơn bị ăn nhiều.”
Có lời này của hệ thống, Đường Khanh cầm lấy cái quần lót hoa kia, vừa định nhận mệnh bảo hắn cởi khăn tắm ra, lại thấy hắn đã trần truồng đứng trước mặt mình. Nháy mắt, sắc mặt cô đỏ bừng, lắp bắp nói: “Nhấc…… nhấc chân.”
Quân Lẫm hiếm khi nghe lời, mặc quần lót cũng không mất thời gian quá lâu, nhưng cô lại cảm thấy còn lâu hơn một thế kỷ.
Rốt cuộc, trận phong ba này cuối cùng cũng hạ màn.
Nhìn tổ tông cuối cùng cũng nhắm mắt đi ngủ, Đường Khanh như trút được gánh nặng nằm lại trên giường. Khi sắp ngủ, cô mơ mơ màng màng nói với hệ thống: “Chờ khi trở về nhất định phải thay máu!”
Sáng sớm hôm sau, Quân Lẫm nhìn tế phẩm của mình đang ngủ đến say sưa, hắn cũng không đánh thức cô, mà bất động thanh sắc rời khỏi phòng khách sạn.
Ngoài phòng, bà chủ hẳn phải có diện mạo đanh đá lúc này mang vẻ mặt kích động, “Đại Tư Tế.”
Ánh mắt Quân Lẫm nhàn nhạt, liếc mắt nhìn cửa đã khép lại, “Đi ra ngoài rồi nói.”
“Vâng.”
Đã qua ngàn năm, hiện giờ thời đại thay đổi, thế giới này sớm đã không còn là thế giới hắn biết. Sau khi hỏi qua một lần những tin tức về thế giới này, hắn nói: “Đi làm một thẻ căn cước cho ta.”
“Đại Tư Tế yên tâm, chuyện này hôm qua tôi đã cho người đi làm.” Nói đến đây, bà chủ thần sắc khó hiểu nói: “Đại Tư Tế, tôi có một việc không hiểu. Rõ ràng tế phẩm chúng tôi đưa tới hẳn phải là vị Mộc gia kia, vì sao lại biến thành nha đầu Sở gia vậy?”
Gia tộc của bà chủ khách sạn nhiều thế hệ đều là người giữ mộ Đại Tư Tế, năm đó năm đại gia tộc bày kế hãm hại Đại Tư Tế, nhưng gia tộc bà đều tin chắc Đại Tư Tế nhất định sẽ tỉnh lại, nên liền an cư lạc nghiệp ở trấn nhỏ này. Đương nhiên ngoại trừ bọn họ còn có một bộ phận ở bên ngoài trở thành người làm trong các lĩnh vực khác nhau, lúc trước cố giữ đám người giáo sư lại lừa bọn họ buổi tối không thể đi, cũng là vì Đại Tư Tế.
Chỉ là, rõ ràng bọn họ lén biến Mộc Cận thành tế phẩm, sao giờ lại biến thành Sở Ca?
Sở Ca là con gái Sở gia, có được linh huyết của Đại Tư Tế hẳn nên cùng họ Lâu chết trong mộ, sao vẫn còn ra ngoài được?
Dưới đủ loại nghi hoặc, bà chủ không nhịn được mở miệng dò hỏi. Ngàn năm trước chính năm đại gia tộc đã khiến Đại Tư Tế ngủ say, ngàn năm sau không thể tiếp tục giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng đối mặt với nghi hoặc của bà chủ, Quân Lẫm lại chỉ lạnh nhạt nói: “Việc này ngươi không cần hỏi nhiều.”
“Nhưng……” Bà chủ còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy ánh mắt lạnh băng của Đại Tư Tế quét tới, tức khắc im tiếng không dám nhiều lời.
“Trong thời gian này trừ phi ta tìm các ngươi, nếu không không cần xuất hiện trước mặt ta.” Ném xuống một câu như vậy, Quân Lẫm liền trở về căn phòng tầng hai.
Trong phòng, mỗ tế phẩm vẫn ngủ ngon như cũ, Đại Tư Tế trước đó còn cực kỳ lạnh nhạt, thấy thế đột nhiên lộ ý cười ôn nhu, tiếp theo duỗi tay sờ sờ chiếc cổ trắng nõn tinh tế của đối phương, cảm thụ được động mạch cổ mang nhịp đập tràn đầy sức sống.
Dưới xúc cảm lạnh băng, Đường Khanh tức khắc lạnh đến run rẩy, vừa định mở miệng ‘thăm hỏi’ cả nhà đối phương, trong khoảnh khắc mở mắt ra kia, cô tức khắc nuốt lại toàn bộ lời nói.
“Quân Lẫm?” Mang theo một tia mê mang vì buồn ngủ, cô nhỏ giọng hỏi.
“Ta đói bụng.”
Dưới cảm giác áp bách cực đại, Đường Khanh chỉ có thể rưng rưng ghé vào trên giường bày ra dáng vẻ ‘mời ngài hưởng thụ’. Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại chờ đợi đối phương hạ miệng, lại nghe được bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Khi cô nghi hoặc mở to đôi mắt, ý cười trên mặt đối phương vẫn chưa tắt hẳn, “Thích ta ăn ngươi như vậy à?”
Nghe câu nói cực kỳ mờ ám này, Đường Khanh còn chưa kịp phản ứng lại, hệ thống đã bày ra vẻ mặt thảm không nỡ nhìn. Hắn (hệ thống) dám khẳng định, bụng nam chính này tuyệt đối là màu đen! Nhìn ký chủ ngốc nghếch nhà mình bị đùa giỡn, hắn đã xem không nổi mà nhắc nhở: “Khanh Khanh, nam chính không phải quỷ hút máu, hắn cũng cần ăn thức ăn bình thường.”
Đường Khanh:……
Sau một trận cạn lời, cô lập tức đẩy người ra, “Tôi đi tìm đồ ăn cho ngài.” Nói xong, cô nhanh chóng xuống giường.
Nhìn dáng vẻ cô chạy trối chết, Quân Lẫm túm người trở lại, “Ta nhớ rõ lúc ở trong mộ, người nào đó đã nói về sau ta muốn ăn món gì, người nào đó đều sẽ tự mình làm.”
Đường Khanh dĩ nhiên nhớ rõ việc này, lúc ấy cô gấp đến đỏ mắt, chỉ sợ hắn thật sự muốn ăn sống mình, nên mới nói một đống lời như vậy. Chẳng qua nhìn tình hình hiện tại, dường như có điểm tự vác đá nện vào chân mình.
“Đương nhiên là nhớ rõ.” Cô rầu rĩ mở miệng, “Ngài muốn ăn gì, để tôi hỏi bà chủ mượn bếp.”
Quân Lẫm cũng không muốn làm cô khó xử, đùa cô xong liền nói: “Lần này thì thôi.”
Đường Khanh cũng không vì lời này mà thở phào nhẹ nhõm, ngược lại tâm tình càng thêm trầm trọng, bởi cô phát hiện hắn chỉ nói “lần này”, dĩ nhiên còn có lần sau, lần sau nữa.
Nghỉ ngơi cả đêm, Giáo sư Trần sáng sớm đã liên lạc gọi người đưa bọn họ đến sân bay, nhưng ông cũng không cùng rời đi với bọn họ.
“Giáo sư ngài không đi cùng chúng em sao?”
Đối mặt với câu hỏi của sinh viên, giáo sư Trần hơi lau nước mắt, “Đồng nghiệp của tôi đều còn ở chỗ này, tôi phải đợi người đến đây cứu hộ.”
Lúc trước ngay sau chuyện xảy ra ở mộ địa, ông liền nhanh chóng liên hệ với trường học, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay hẳn sẽ có đội cứu hộ đến đây, chỉ là cũng không biết những người đó có thể tiếp tục chống đỡ chờ đội cứu hộ hay không.
Mấy sinh viên thấy ông kiên quyết như vậy, cũng liền không khuyên nhiều nữa. Tề Lỗi cũng bị mắc kẹt trong mộ, học cùng trường ba năm, nếu nói không có cảm giác thì không thể, chỉ là mộ địa này thật sự quá quỷ dị, đã vượt qua nhận thức nhiều năm của bọn họ. Đối mặt với nguy hiểm, bọn họ cũng không thể vĩ đại như giáo sư Trần.
“Giáo sư Trần, xin hãy cẩn thận.”
“Về đi.”
Sau khi từ biệt giáo sư Trần, bọn họ liền lên đường trở lại. Về phần Quân Lẫm, sau khi Giáo sư Trần gọi được xe cho bọn họ liền không thấy bóng dáng hắn đâu.
Trên máy bay, Mộc Cận và Đường Khanh ngồi cạnh nhau, liếc mắt nhìn Đường Khanh tâm sự nặng nề, cô ấy đột nhiên lên tiếng, “Sở Ca, người của đội thám hiểm lúc trước rốt cuộc là ai vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
35 chương
1 chương
715 chương
62 chương