Công lược không luồn cúi nam nhân

Chương 12 : thế giới mạt thế (2)

Dịch: Bunny crusher *** Đinh Nghiêu gật đầu, xoay người bước đi. Hàn Yên Yên nhanh chóng theo sau anh. Đám đàn ông vây quanh Đinh Nghiêu lúc này tản ra một chút, tạo chỗ cho Hàn Yên Yên đi vào đám người. Bọn họ nhìn nhau, nháy mắt rồi cười một cách ái muội. Chỉ có mỗi mặt tròn là hơi thất vọng. Lão Trương dị năng hệ băng đạp gã một cái: “Chú ý chút đi! Lão đại đã hứng thú rồi, ông ghen ăn tức ở được cái gì!” Mặt tròn nhỏ giọng lầm bầm: “Lúc đầu còn nói là cho mọi người…” Lão Trương nói: “Sau đó thì nhìn trúng chứ sao. Sao hả, lão đại không muốn cho, ông có ý kiến à?” Mặt tròn không ham thích gì trừ ham gái đẹp. Gã ngắm nhìn đôi chân trơn bóng của Hàn Yên Yên tiếc nuối: “Mướt thật đấy!” “Đ* ông!” Lão Trương cười mắng, “Mướt cỡ nào cũng chẳng có phần ông!” Mặt tròn cũng hiểu. Từ lúc Đinh Nghiêu đổi miệng, nói bậy nói bạ vụ đội Tìm kiếm là mọi người đã biết rằng, lão đại yêu thích bông hoa nhỏ mỏng manh này, không muốn dùng chung với anh em, muốn ăn mảnh một mình. Haiz. Xăng dầu ở mạt thế rất quý giá, trong thành Nam Lăng không ai lái xe. Hàn Yên Yên cuốc bộ theo Đinh Nghiêu thẳng một đường về căn cứ. Căn cứ của chiến đội Lôi Đình là một khách sạn kiểu sân vườn. Khu vực bên trong tường thành Nam Lăng là thành phố cổ và khu du lịch, chính phủ không cho phép quy hoạch kiến trúc cao tầng. Vì vậy khách sạn này quy hoạch thành ba tòa nhà nằm rải rác, mỗi tòa có năm tầng, dư dả cho cả đoàn chiến đội Lôi Đình sinh hoạt. Khách sạn vốn có một rào chắn bằng sắt, sau khi Lôi Đình chọn làm địa bàn căn cứ còn gắn thêm võng thép trên đỉnh rào chắn, hữu dụng với cả tang thi lẫn người sống. Đinh Nghiêu chẳng nói gì, Hàn Yên Yên cũng cứ thế mà theo anh. Tận lúc đứng ở sảnh lầu chính Đinh Nghiêu mới dừng chân, liếc cô một cái rồi quay đầu gọi: “Lập Quân, ông an bài cho cô ấy một chút.” Người gọi là Lập Quân chính là ông chú râu quai nón có dị năng trị liệu, ông băn khoăn: “Vậy tôi cho cô ấy ở…. Ưm, tầng ba nhé?” Đinh Nghiêu: “Ông tự xem xét đi.” Anh bước vào thang máy lên lầu. Thang máy mở ra, nhóm người Đinh Nghiêu vào trước, Lập Quân và Hàn Yên Yên chỉ có thể đứng chờ lượt sau. Tời tầng 3, Lập Quân mang Hàn Yên Yên tới gõ cửa phòng 317: “Triệu Vũ Huyên, Triệu Vũ Huyên!” Cửa lập tức mở ra, một cô gái thanh tú xuất hiện phía sau cánh cửa, hơi bất ngờ gọi: “Tôn ca.” Cô gái liếc quá Hàn Yên Yên, “Ông tìm tôi….?” Tôn Lập Quân nói: “Đây là … Khụ, cô tên gì nhỉ?” Hàn Yên Yên nói: “Hàn Yên Yên.” “Ừ, đây là Hàn Yên Yên, vừa mới tới. Mấy phòng khác còn chưa sắp xếp lại, cũng không có đồ đạc có sẵn, cô để cô ấy ở phòng cô một đêm nhé, mai tôi qua an bài cho cô ấy.” Tôn Lập Quân nói. Triệu Vũ Huyên “À” rồi nói: “Vậy vào đi.” “Cô nghỉ ngơi đi.” Tôn Lập Quân nói với Hàn Yên Yên, “Lát nữa tôi sẽ mang đồ qua cho cô.” Triệu Vũ Huyên đánh giá Hàn Yên Yên mấy lần, thanh tú sạch sẽ, ăn mặc tinh tươm, rồi dẫn cô vào phòng. Hàn Yên Yên ngước mắt nhìn, hoảng sợ vì sự bừa bộn trong phòng. “Cô ngồi xuống trước đi.” Triệu Vũ Huyên cúi người đẩy mấy cái hộp lộn xộn trên mặt đất sang một bên, dọn một chỗ cho Hàn Yên Yên. Đây là một căn phòng nhỏ gồm hai giường. Một cái chắc chắn là của Triệu Vũ Huyên, chăn đệm gối đầu đầy đủ. Một cái khác trống trơn, chỉ có một cái đệm, còn lại chẳng còn gì cả. Vật tư thời mạt thế rất khan hiếm, chăn nệm gối của khách sạn cũng được xem là vật tư, từ lâu đã bị thu hồi. Trong phòng chứa rất nhiều thùng giấy lớn nhỏ, chất đầy chai lọ, vật dụng lung tung. “Này. Sau này ở đây lâu cô sẽ biết, mọi người đều như thế, không phải chỉ có tôi lôi tha lôi thôi đâu.” Triệu Vũ Huyên vừa nói vừa dọn dẹp bớt mấy thùng giấy, “Nơi này khá an toàn. Một khi an toàn tôi sẽ muốn cất giữ đồ đạc, dù có dùng được hay không, cứ cất giữ trước. Dù sao có vẫn tốt hơn không, tất cả đều là vật tư, một số thứ còn có thể cầm đi đổi chác thứ gì đó.” Vàng bạc và kim cương đã không còn giá trị, hiện tại lúc này đều dùng vật đổi vật. Đồ ăn là loại tiền mạnh, càng là vật tư liên quan tới sinh tồn càng có giá trị cao. Hàn Yên Yên không muốn ngồi yên, ngồi một chút liền đứng dậy phụ Triệu Vũ Huyên thu thập đồ đạc. Hai người vừa sắp xếp đồ đạc xong thì Tôn Lập Quân cũng mang một đống đồ cá nhân tới. “Đây là đệm chăn, đây là quần áo, đây là chìa khóa phòng của cô, phòng 315 ở đối diện. Ngày mai cô chuẩn bị rồi đi đi. Còn có cái này, cho cô đấy.” Tôn Lập Quân đưa đồ cho Hàn Yên Yên. Đồ Tôn Lập Quân đưa tới khiến Triệu Vũ Huyên không khỏi giật mình. Người đàn ông phụ xách đồ với Tôn Lập Quân luôn nhìn mặt Hàn Yên Yên với vẻ tò mò. Tôn Lập Quân đá anh ta một cái: “Đi thôi, đi thôi.” Ông quay lại nói với Triệu Vũ Huyên: “Lại đây tôi nói với cô cái này.” Triệu Vũ Huyên ra ngoài cùng Tôn Lập Quân. Hàn Yên Yên không vội trải giường ra. Thùng giấy Tôn Lập Quân đưa cho cô có chứa một hộp cơm, bên trong là một cái màn thầu và một miếng thịt nướng to bằng bàn tay trẻ em, tuy đều là đồ lạnh nhưng mùi vẫn thơm phưng phức. Giờ Hàn Yên Yên mới nhận ra bản thân đang đói bụng. Cô quyết định để việc sắp xếp xuống đã, ăn uống quan trọng hơn. Còn chưa ăn xong, Triệu Vũ Huyên đã trở lại, ánh mắt nhìn Hàn Yên Yên có chút vi diệu. Cô ấy im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được tò mò hỏi: “Đinh lão đại mang cô về hả?”