Công Lược Boss Phản Diện

Chương 144 : Hoạn quan và nữ hoàng (16)

Việc xuất cung rất thuận lợi. Nữ hoàng bệ hạ chơi đến vô cùng sảng khoái, chỉ khổ đám người theo hầu nàng. Nàng hết đi đông lại sang tây khiến bọn họ chạy theo mệt đứt hơi. Cả đường đi nữ hoàng đặc biệt vui vẻ, còn Lục Sanh vốn là bộ dáng mỹ nam cao đẹp, lúc đi theo lại luôn kinh hồn táng đảm*, dáo dác nhìn khắp xung quanh. (*kinh hồn táng đảm: sợ hãi đến kinh hoàng, hoảng hốt, mất hết tinh thần.) Trong lòng Lục Sanh cực kỳ phiền chán nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi nàng một phút giây nào, vì nếu để xảy ra bất kì một sơ xuất nhỏ nào, người chịu tội sẽ là hắn! "Theo ta vào tửu lâu (quán rượu) trước mặt." Nữ hoàng bệ hạ đi dạo hồi lâu rốt cuộc cũng cảm thấy hơi mệt nhưng trên mặt vẫn còn tỏ ra thèm muốn. Thấy vậy, Lục Sanh vội vàng hành lễ, khuyên nhủ: "Điện..., công tử, nên bảo trọng thân thể ạ." Nàng hơi mỉm cười, duỗi tay nắm chặt tay hắn, ái muội liếc mắt một cái: "Đã biết, dù sao gia vẫn phải chừa sức lực để buổi tối thỏa mãn ngươi." Một câu nói dẫn tới người bốn phía đều sôi nổi quay lại nhìn, trên mặt đỏ bừng kích động. Khóe mắt Lục Sanh run rẩy, mặt lập tức ửng đỏ. Hắn rũ mắt, trong lòng đem nàng mắng mấy lượt. Thật lâu sau, trên mặt hắn lại khôi phục tươi cười quen thuộc: "Công tử cứ đùa." "Nói đùa?" Nghe vậy, An Tình lạnh lùng nhướng mày, chợt nhếch môi, tiến lên dựa vào gần hắn: "Gia có nói đùa hay không, chẳng phải ngươi thử sẽ biết sao?" Dứt lời, nàng nắm lấy một lọn tóc xõa trên vai hắn, nâng lên bên môi nhẹ nhàng hôn, bộ dáng cực kỳ giống đám lưu manh. "Hử?" Âm điệu ngả ngớn ngân dài truyền vào trong tai, sắc mặt Lục đại tổng quản cuối cùn cũng biến đổi, quả thật đặc sắc y như tắc kè hoa. Thử hỏi trên đời thứ vô lý nhất là gì? Trả lời: đó chính là tranh luận cùng nữ nhân say rượu. "Gia còn muốn uống!" Nữ nhân say xỉn mặt đỏ ửng, Lục Sanh tốn bao nhiêu sức lực mới kéo được người từ quán rượu ra ngoài. An Tình lúc này giống như là bạch tuộc, gắt gao bám lấy cổ hắn. Hết cách, Lục đại tổng quản đành phải dùng tấm thân gầy yếu của hắn bế nàng lên. Cũng may ra ngoài mang theo xe ngựa, hắn chỉ tốn ít lực cũng đem nàng vào trong phòng xe. "Điện hạ, uống một chút canh giải rượu đã." Lục Sanh đem chén ngọc đến bên môi nàng, khẽ gọi. Có lẽ vì đã uống đến mơ màng, nàng lúc này trở nên đặc biệt nghe lời. Nhìn An Tình tiếp tục lâm vào ngủ say, Lục Sanh mới khẽ thở phào, giơ tay lau mồ hôi trên trán, ngồi nhích sang một bên. Giờ phút này khi thần kinh thả lỏng, hắn mới cảm thấy cả người vô cùng mỏi mệt. Lơ đãng nghiêng đầu nhìn gương mặt đối phương đang ngủ, hắn chỉ cảm thấy hận đến ngứa răng! Càng nhìn gương mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia, hắn càng muốn dùng sức véo vài cái cho hết giận. Xe ngựa xóc nảy, theo màn đêm dần buông chậm rãi tiến về hoàng cung. Rốt cuộc cũng đem được nữ hoàng bệ hạ về giường, nhưng đối phương lại giống như nổi điên, nhất quyết không yên ổn nằm xuống. Tiểu cung nhân lộ vẻ khó xử. Lục Sanh siết chặt tay một lát rồi buông lỏng, hắn cố nén tức giận, nói: "Hôm nay để ta trông điện hạ, các ngươi lui được rồi." Tiểu cung nhân lập tức vui vẻ, ái muội nhìn thoáng qua hắn, vội vàng phúc thân rồi lui ra ngoài. Đáy mắt Lục Sanh âm trầm, nghiến răng nghiến lợi di chuyển người trong lòng.