Công Lược Boss Phản Diện

Chương 119 : Xin chào học trưởng (22)

"Đi thôi." An Tình yên lặng ghi nhớ tọa độ Cười Giang Nam sau đó click mở bảng điều khiển. Dạo gần đây cô đang rất đau đầu vì hành động khó có thể lý giải của Tần Nguyên Ngăn. Nên nói thế giới của học bá người thường không thể cảm thụ được hay hắn trong lòng đang suy nghĩ điều gì? Cô cũng không cho rằng ân tình đối với Tần Nguyên Ngăn rất lớn, phải chăng đã có điều gì đả động đến hắn? Như vậy, đến khi nào cô mới hoàn thành công lược đây? [Đinh! Người chơi Lãnh Vong Ngạo Thiên đánh lén thành công] Thanh máu bỗng dưng giảm xuống 1/4, tay cô run rẩy, nhân vật Từ Từ San Hô cứ thế đứng im không nhúc nhích. Lúc sau cô di chuyển điểm nhìn của Từ Từ San Hô, đập vào mắt là cái tên quen thuộc. "Anh muốn làm gì?" Lãnh Võng Ngạo Thiên cùng Chanh Ngây Ngô lúc này đang đứng phía sau cách cô không xa. Lãnh Vong Ngạo Thiên mặc một bộ trường y màu trắng, bước rất nhanh tiến đến chỗ cô. "Xoẹt", ánh sáng màu lam chợt lóe, trường kiếm đã được tuốt khỏi vỏ. Ngay lập tức, thanh kiếm bén nhọn đã kề bên cổ Từ Từ San Hô. "Lần trước để vụt mất mạng của cô, lần này sẽ không thế." Ngón tay An Tình dừng lại, tầm mắt đảo qua hình ảnh trên màn hình sau đó khẽ nheo mắt. Cái này liệu có nên gọi là oan gia ngõ hẹp không nhỉ? Vận khí của cô sao lại đen như vậy chứ, vị trí của cô cách Cười Giang Nam còn rất xa, muốn qua đó cũng tốn vài phút. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bọn họ vì sao lại... "Thế nào rồi? Đuổi đến chưa?" Một đám người lục tục kéo đến sau Lãnh Vong Ngạo Thiên. Hi Lộ Lộ: "Nghe nói cô chính là người lần trước hố nữ thần à?" Fan Chanh đồng loạt hô: "Đúng vậy, đúng vậy. Nữ thần tính cách tốt như vậy, cũng chỉ có cô ta mới dám hố cô ấy như thế." Từ Từ San Hô: "..." Với vấn đề này cô không cách nào đáp lại. Chanh Ngây Ngô: "Mọi người không cần như vậy, sự việc lần trước là ngoài ý muốn." Quả Táo Ngây Ngô: "Chanh đừng nói như vậy, lần trước nếu không phải bị cô ta giết, nhiệm vụ đã làm được một nửa của cậu làm sao lại hỏng?" Hi Lộ Lộ: "Hừ, cũng chỉ có loại người ghen tị với tài năng của nữ thần mới không biết xấu hổ làm ra việc như vậy." Cô im lặng suy ngẫm. Xung quanh liên tục kéo người đến, hai bên ước chừng đã có mười người, tất cả họ đều đang sôi nổi vây quanh cô, rất có khí thế không giết chết cô không bỏ qua. "Các người có thể giải thích chuyện này là như thế nào không?" An Tình hỏi. [Trò chuyện riêng] Cười Giang Nam: "Sao còn chưa qua?" [Trò chuyện riêng] Từ Từ San Hô: "... Kỳ thật, em đang bị người ta bao vây." [Trò chuyện riêng] Cười Giang Nam: "?" [Trò chuyện riêng] Cười Giang Nam: "Chuyện gì đấy?" Cô một bên đối phó với đám người, một bên nhắn tin trả lời Cười Giang Nam. Cuối cùng hắn cũng nhắn: "Chờ anh đến." "Giả bộ cái gì? Lần trước nữ thần làm nhiệm vụ ở đảo Mộng Du nếu không phải cô giết thì đồ cũng không đến lượt cô lấy hết, thật không biết xấu hổ!" An Tình sửng sốt, lần tước cô có giết nữ chủ à? Suy nghĩ một lúc lâu cô mới có phản ứng: "Lần trước tôi thấy quái từ phó bản xuất hiện mới động hai cái, ai ngờ kỹ thuật của cô ta cũng quá kém đi." "Cô... cô thật không biết xấu hổ!", Quả Táo Ngây Ngô run rẩy mắng. Từ Từ San Hô: "..." Thật không nghĩ tới đối phương lại gọi đông người tới giết cô như vậy, cô có nên vui vẻ vì có địa vị trong lòng kẻ thù không đây? "Đừng nói nữa." Trường kiếm vẫn kề bên cổ Từ Từ San Hô. Một lát sau, tuy Lãnh Vong Ngạo Thiên nói không động thủ nhưng thanh máu của cô lại từ từ giảm bớt. Thật hiển nhiên hắn không muốn giết cô dễ dàng. Cô sử dụng kỹ năng thoát thân. Hắn đuổi sát phía sau, xuống tay với Từ Từ San Hô không một chút lưu tình. An Tình vô cùng chật vật né tránh. Hồng y nữ tử chạy như bay giữa rừng cây, âm thanh "leng keng" không ngừng đuổi theo. Đối thủ dường như không chịu buông tha cô. "Loại người này quá ghê tởm! Chanh cậu đừng khổ sở, bang chủ không phải đang giúp cậu báo thù sao, về sau chúng ta thấy cô ta một lần thì giết một lần, loại người này phải đem tiếng xấu lan truyền thật xa." "Quả Táo, thông báo tới bang hội Vương Giả Thiên Hạ, về sau hễ gặp được cô ta thì cứ xông lên giết chết." "Dám đối nghịch với đệ nhất bang hội, xem về sau trong game cô ta làm thế nào." Chanh Ngây Ngô: "Như vậy... Không tốt lắm đâu." "Chanh à, chị đừng mềm lòng." Đảo mắt trôi qua, thanh máu của nhân vật Từ Từ San Hô trong tay An Tình chỉ còn dư lại chưa đến 30%. Lãnh Vong Ngạo Thiên không có lập tức tàn nhẫn giết chết cô mà giống như đang trêu đùa con mồi, xem cô không kịp đề phòng mà thực hiện phản kích, vờn quanh cô như là chuyện này vô cùng thú vị. "Xoẹt", nhân vật Từ Từ San Hô chợt thu hồi vũ khí. Nhìn đám người vây quanh, cô bỗng nhiên đứng yên bất động. Lãnh Vong Ngạo Thiên cũng dừng lại. Cô ta đang muốn làm gì? Hai bên đều khó mà thoát chết, An Tình cũng lười cùng bọn họ giằng co, cùng lắm thì bị quay về điểm hồi sinh, quả thật không cần thiết cùng mấy người kia chơi đùa. Giằng co như vậy được một lát, Lãnh Vong Ngạo Thiên cuối cùng cũng đánh tới. "Phụt——" lưỡi kiếm lạnh băng đã hoàn toàn cắm sâu vào ngực cô. Hiệu ứng đặc hiệu màu lam loang loáng bao quanh thân thể, "xoát xoát xoát——" thanh máu cũng theo đó không ngừng giảm xuống. "Xứng đáng." "Loai người này vì sao còn xuất hiện trong trò chơi?" An Tình mắt lạnh nhìn tin nhắn chửi rủa không ngừng gửi tới trò chuyện riêng, không nhịn được cong môi lạnh lùng cười. Bang chủ bang hội Vương Giả Thiên Hạ là Lãnh Vong Ngạo Thiên, mà bang đó hiện tại lại là đệ nhất bang. Trong game, nam chủ thành lập bang hội, về sau dựa vào năng lực chính mình nhanh chóng khiến nó trở lên lớn mạnh. Bang hội của hắn cũng có thế lực lớn, trong 10 người có tên trên bảng xếp hạng PK đơn thì 4 người đã nằm trong bang hắn. Vừa nghĩ An Tình vừa liếc qua thanh máu của Từ Từ San Hô. Một đống người đứng xung quanh còn Chanh Ngây Ngô đang đứng ở giữa. An Tình có chút không cam lòng nhưng cũng chẳng nói lên được vì sao, chung quy đây chỉ là trò chơi mà thôi, cô không cần để ý như vậy. Cô lại lần nữa nhìn cột máu trên đỉnh đầu mình.