Công Khai Xử Tội FULL
Chương 8
Tác giả: Tố Liên Sinh Hoa
Editor: Lân ú nu
Lưu ý: truyện cao H có ngôn từ thô tục xin cân nhắc trước khi đọc!
...!
Nắng sớm vừa lên, màn dâm nhục lăng ngược này tựa như vĩnh viễn không có hồi kết.
Cuối thu mát mẻ, trời quang bạch hạc.
Tia nắng ban mai nhu hòa xuyên qua cửa sổ, ôn nhu bao phủ lấy khuôn mặt tuấn lãng của Sở Khinh Lam, y còn buồn ngủ, lông mi tinh tế hơi hơi rung động, nỗ lực mở bừng mắt.
Vừa mở mắt, Sở Khinh Lam liền thấy rõ vật trong tay mình là gì, mặt bỗng đỏ ửng lên.
Y hôm qua bị các sư đệ lăn lộn quá mệt mỏi, buổi tối còn lấy dương v*t giả luyện tập khẩu giao đến mức ngủ quên, vậy mà hàm vật này suốt một đêm, nước miếng tẩm ướt một khối to trên gối.
Sở Khinh Lam đem dương v*t giả rửa sạch sẽ, để vào trong hộp, đứng dậy rửa mặt thay quần áo.
Mọi thứ chuẩn bị thỏa đáng, Sở Khinh Lam duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào lỗ đít sưng đỏ, đau đến hút một ngụm khí.
Y tối hôm qua không cẩn thận đụng phải tứ sư đệ, bồi nửa ngày đều không vừa ý hắn, cuối cùng vẫn là dẩu cao mông bẻ ra nhục huyệt bị hung hăng đánh mười hạ dây mây.
Tứ sư đệ tính tình bất hảo, lúc trước luyện kiếm bị y nhiều lần răn dạy, hắn ác ý trả thù, lại mệnh y bẻ lỗ đít ra ngồi lên ngựa gỗ, một bên điểm số một bên bị ngựa gỗ **, chủ động đón ý nói hùa mặc cho dương v*t giả thao lộng, bị đùa bỡn như thế suốt một canh giờ, lúc được thả xuống hai chân Sở Khinh Lam nhũn ra, dưới thân ướt nị, quỳ bò trên mặt đất nửa ngày cũng không đứng dậy được, lỗ đít của y bị thô bạo thao lộng trong thời gian dài đến khó có thể khép lại, lộ ra khe thịt đỏ tươi bên trong, chọc đến tứ sư đệ liền tùy tay cầm đồ vật cắm vào nhục huyệt, tùy ý đùa bỡn, chơi đến Sở Khinh Lam không ngừng khóc kêu.
Vừa nhớ đến chuyện hôm qua, Sở Khinh Lam vừa bực vừa thẹn, y giận dỗi bẻ ra lỗ đít sưng đỏ, đem ống mềm cắm vào, lỗ đít có ngoại vật xâm lấn, mấp máy co rút lại, y theo bản năng phát ra rên rỉ khó nhịn, dương v*t dưới thân lại phấn chấn đứng lên.
Sở Khinh Lam nhíu mày, y sau khi bị tứ sư đệ dạy dỗ, thân mình tựa hồ càng lúc càng mẫn cảm dâm đãng.
Y nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, sửa sang lại quần áo.
Hôm nay mọi người phụng theo mệnh lệnh của sư tôn xuống núi săn lang, y mặc một thân trường bào đen bó tay, khí vị sắc bén, đúng như khí khái thiếu hiệp của Thục trung.
Chỉ là phía dưới trường bào, hạ bộ đều phơi bày ra bên ngoài, mỗi bước đi gió lạnh thổi qua dưới thân, xúc cảm khác thường.
Bên trong Diễn Võ Trường, một hàng tuấn mã cao lớn, một đám thiếu niên tuấn lãng ở bên trong vừa nói vừa cười, trong đó Tô Bạch Tố cả dung mạo và khí chất đều là tốt nhất, thanh cao đoan chính, mộc tú vu lâm.
Trong lòng Sở Khinh Lam trầm xuống, y cố tình nhìn về bóng mặt trời, vẫn chưa đến canh giờ ước định, các sư đệ thế nhưng không hẹn mà đều đến rồi.
"Sư huynh như thế nào lại đến muộn?" Một sư đệ trêu đùa mở miệng.
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Sở Khinh Lam, Tô Bạch Tố cũng nhìn qua, toàn thân Sở Khinh Lam cứng lại phảng phất nhớ lại quá trình lăng ngược lúc trước, run nhè nhẹ, y cưỡng bách chính mình phải trấn định, thấp giọng nói "Thực xin lỗi, là ta ham ngủ, các sư đệ đợi lâu."
"Hậu quả của ham ngủ, đại sư huynh còn nhớ rõ sao?" Có sư đệ không có hảo ý hỏi.
Sở Khinh Lam cúi đầu, cắn môi cưỡng bách chính mình mở miệng "Nhớ rõ, để các sư đệ thay phiên vả miệng, sau đó là trừu lạn hậu huyệt" một câu nói xong, y vì nhẫn nhục mà mặt ửng đỏ.
"Hôm nay phải xuống núi chấp hành nhiệm vụ, liền tạm thời tha cho miệng của sư huynh, dùng sọt tre đánh mông trăm hạ đi." Tô Bạch Tố nói.
Trong lòng Sở Khinh Lam run lên, mông y ăn đánh lại phải cưỡi ngựa, lần này tra tấn hẳn sẽ phải ăn đau không ít.
Y không dám cự tuyệt, đành phải ứng một tiếng, chủ động đem trường bào vén lên, cởi quần lót ra, dịu ngoan ghé vào trên bàn đá, đem kiều mông bại lộ trước mắt mọi người.
Mông thịt co dãn mười phần kẹp lấy lỗ đít sưng đỏ đầy đặn, dẫn nhân chú mục.
Tứ sư đệ nhấc sọt tre tiến lên, hôm qua hắn đã đem lỗ đít của đại sư huynh chơi đến sưng đỏ bất kham, nhưng hắn vẫn thấy không đủ, hôm nay vừa vặn lại có thể tiếp tục.
Hắn đi đến bên người Sở Khinh Lam, không chút chần chừ mà giơ cao sọt tre, phá phong đánh xuống, hung hăng quất đánh lên mông đại sư huynh.
Sọt tre này được đan kết từ mười thanh trúc bó lại với nhau, không biết là cố ý hay vô tình, mắt của cây trúc vẫn chưa được mài sạch sẽ, sọt tre thô ráp đánh vào mông thịt liền lưu lại dấu vết đỏ tươi.
"Ô a ——" Sở Khinh Lam không kịp phòng ngừa mà kêu thành tiếng, y vội vàng giơ tay cho chính mình một bạt tai, cắn chặt răng, nắm chặt quyền, như cũ dẩu mông, thân mình không dám động dù chỉ một chút.
Trúc điều mềm dẻo sắc bén, một roi đi xuống, đánh sâu vào mông thịt, đồng thời cũng đánh đến huyệt thịt sưng đỏ, tư sư đệ dường như biết lỗ đít của y sưng đỏ lợi hại mới chọn cái này, vừa có thể đánh mông lại đồng thời đánh vào hình cụ nơi hậu huyệt.
"Bạch bạch bạch!"
"A! A! A!"
Sọt tre như cuồng phong bão tố hung hăng quất đánh mông đại sư huynh, không đến mười hạ, từng đạo trúc bản hiện ra vệt đỏ nối thành một mảnh, mông thịt nhanh chóng sưng đỏ, mông Sở Khinh Lam đau đớn nóng rát, sọt tre như lưỡi đao từng đạo cắt mông, mỗi tấc da thịt đều bị trách đánh chồng chéo lên nhau, nóng như lửa đốt, đau đớn khó nhịn.
Càng khổ sở chính là, sọt tre mỗi lần đánh xuống đều đánh đến lỗ đít, nhục huyệt dưới sự đánh đập liên tục run bần bật, sưng cao một vòng.
Tiếng quất roi không dứt, Sở Khinh Lam không thể ức chế, từ cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Chư vị các sư đệ hứng thú bừng bừng nhìn mông đại sư huynh.
Ngay từ đầu Sở Khinh Lam còn có thể nhẫn nại, sau khi bị đánh đến bốn năm chục hạ, toàn bộ mông đều sưng cao hai tấc, mông thịt nóng bỏng tê liệt, y rốt cuộc không nhịn được nữa, kịch liệt giãy giụa muốn đứng lên.
Hai cái sư đệ tay mắt lanh lẹ tiến lên chế trụ y, bức bách y không được nhúc nhích, tứ sư đệ thấy thế tăng thêm lực đạo, sọt tre "Keng keng" âm thanh quanh quẩn toàn bộ Diễn Võ Trường, Sở Khinh Lam bị ấn xuống đánh mông, đánh đến mức y chỉ có thể lớn tiếng khóc xin.
"A —— a a —— đừng đánh —— tha ta ——"
"Ta sai rồi mông muốn hỏng a a hậu huyệt đau quá tha ta"
"Ta lại không dám —— ân a không dám tham ngủ, ta biết sai rồi cầu sư đệ khai ân —— a!"
Y khóc thút thít xin tha, sọt tre như cũ uy vũ sinh phong, càng mạnh hơn hung hăng quất xuống, đánh đủ một trăm hạ, lại bởi vì y giãy giụa lộn xộn mà bị phạt thêm ba mươi hạ.
Đến khi tứ sư đệ dừng tay, mông Sở Khinh Lam đã sưng cao lên ba tấc, nóng bỏng sưng cao, phảng phất chỉ cần chọc nhẹ liền hỏng.
Sở Khinh Lam nghẹn ngào đứng dậy, mông thịt như bị lửa nướng, run rẩy không ngừng.
Không có các sư đệ cho phép, y không dám xoa mông, thậm chỉ không dám mặc quần vào, chỉ có thể đứng đó nức nở, đem nơi riêng tư chịu đủ chà đạp triển lộ trước mặt mọi người.
Đột nhiên, một đôi đại chưởng ấm áp nắm lấy mông thịt sưng đỏ bất kham của y hung hăng xoa bóp, Sở Khinh Lam đau đến cả người phát run, lại không dám né tránh, lỗ đít bị đánh sưng gắt gao khép kín, mông thịt bị đại chưởng tùy ý xoa bóp, vừa đau vừa ngứa, cọ một hồi liên chảy nước.
Đại chưởng hung ác được một tấc lại tiến thêm một thước, ngón tay đột nhiên chạm đến kẽ mông sưng mềm, sờ đến lỗ dâm, ba ngón tay hung hăng thọc nhập.
Ngày xưa đại sư huynh uy nghiêm cao lãnh bao nhiêu, hiện giờ lại trần trụi mông, trước mặt mọi người bị sờ huyệt chơi động, một tiếng phản kháng cũng không dám thoát ra cổ họng.
Ngón tay thô bạo kéo căng nhục huyệt, tùy ý càng quấy, Sở Khinh Lam chỉ cảm thấy dục vọng dưới thân bắt đầu kích động, y nhịn không được rên rỉ thành tiếng, thịt huyệt co rút lại kẹp chặt lấy ngón tay đang tác loạn, lại bị thọc vài cái hai chân liền nhũn ra, chảy nước liên tục.
Chủ nhân của ngón tay thập phần có kinh nghiệm, ấn vài cái liền dễ dàng tìm ra điểm mẫn cảm của Sở Khinh Lam, Sở Khinh Lam dưới sự công kích mãnh liệt như vậy nhưng không thể cao trào, phân thân cương cứng đứng lên cao cao, đánh tiếc đã bị trân châu chặn lại, hắn chỉ có thể sướng, không thể bắn.
Sở Khinh Lam trước mặt mọi người bị chơi đến mặt đỏ tai hồng, cả người nhũn ra, dẫm đãng bất kham, nhưng vào lúc này y lại bị đẩy một phen, Tô Bạch Tố cười như không cười trào phúng nhìn y, tiếng nói mê người của thiếu niên vang lên "Đại sư huynh, mặc quần vào, lên ngựa đi."
Sở Khinh Lam tim đập tựa hồ ngừng một phách, bị lạc vào tiếng cười của thiếu niên, lỗ đít thật hư không, cảm giác ngứa ngáy như thâm nhập vào trong xương cốt bò trên sống lưng.
Giữa những tiếng cười nhạo của các sư đệ, Sở Khinh Lam mặc quần lót vào, buông quần áo, vải dệt mềm mại cọ xát mông thịt sưng to, y hít vào một ngụm khí, hai chân run run, mồ hôi đầm đìa.
Nhưng y không dám để các tiểu ác ma này chờ lâu, chỉ có thể giơ tay lau lớp mồ hôi mỏng trên trán, cố nên sợ hãi, xoay người lên ngựa.
Thịt mông nháy mắt tiếp xúc với yên ngựa, Sở Khinh Lam đau đến mức trước mắt tối sầm lại, y khóa người ngồi trên yên ngựa, mông thịt trải qua trận ngược đãi bấy giờ như muốn nát nhừ.
Bên trên yên ngựa lót một khối vải thô, bén nhọn thô ráp chọc đến vết thương chồng chất trên mông, lại là một phen dày vò, đương nhiên nơi phải chịu dày vò nhất là nơi riêng tư yếu ớt.
Y trần trụi mông, lỗ đít sưng to chạm đến cả trên đệm vải, một loại đau ngứa khó thể miêu ta xông lên đỉnh đầu, đau đớn trên mông làm y cơ hồ muốn ngất đi, theo từng bước đi của tuấn mã, lỗ đít lõa lồ dưới thân cọ tới cọ đi trên đệm lót, không bao lâu liền cọ đến chảy nước ướt nhẹp một mảnh.
"Đi thôi!" Nhị sư huynh ra lệnh một tiếng, các sư đệ cũng xoay người lên ngựa, một nhóm thiếu hiệp suất khí kẹp lấy bụng ngựa, trong tay vung roi lên, tuấn mã như mũi tên bén nhọn chạy đi, mấy chục con tuấn mã cứ thế bắt đầu chạy, mã đạp phi yến, tro bụi phi dương, Sở Khinh Lam vô pháp, đành phải cắn chặt răng, phóng ngựa đuổi theo.
Tuấn mã lao nhanh đi, thân mình Sở Khinh Lam lay động cao cao thấp thấp, đệm lót trên yên ngựa hung hăng đâm chọc lỗ dâm, đau đớn bén nhọn như ngân châm, tinh hoàn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Dưới sự kích thích không ngừng, Sở Khinh Lam ngạnh đến muốn nổ tung, chỉ nghĩ muốn được phát tiết, thân thể y theo vó ngựa phập phồng, mông thịt sưng to thường xuyên nâng lên lại nện xuống yên ngựa, thịt huyệt bị vải thô cọ xát đâm chọc lặp đi lặp lại, sớm đã ướt đến rối tinh rối mù, lỗ dâm không biết liêm sỉ bắt đầu khép mở, làm những điểm ráp trên vải thô tiến vào càng sâu.
Một đường xuống dưới, Sở Khinh Lam rên rỉ một đường, trong thống khổ mang theo nồng đậm tình dục cùng tiếng khóc nức nở, nhưng không có sư đệ nào quan tâm y, y chỉ có thể tùy ỳ để đệm lót yên ngựa hung hăng chà đạp lỗ đít y, đem huyệt thịt vốn dĩ sưng đỏ cùng kẽ mông cọ xát càng thêm sưng đỏ bất kham.
Sở Khinh Lam chịu tra tấn trong thời gian dài, cao trào mà không thể phóng thích, nơi riêng tư trần trụi ở trên lưng ngựa chịu chà đạp, toàn thân y nhũn ra nóng lên, vừa đau đớn vừa trâm luân, thần trí sớm đã không rõ ràng.
Các sư đệ tựa hồ xuống ngựa, y cũng bị người kéo xuống khỏi ngựa, tiếp đó lại có một người trách mắng y, hung hăng tát mông y, Sở Khinh Lam bị đánh đau, giống như con rối khóc thút thít, y ý thức càng ngàng càng mơ hồ, đầu óc nóng lên, cảnh tượng trước mắt cùng tham âm dần nhạt nhòa.
"Ngô ân ——" Sở Khinh Lam đột nhiên giãy giụa lên.
Y mơ hồ cảm thấy được, đầu lưỡi mềm có mang theo gai nhọn tham lam liếm láp dương v*t cùng lỗ đít, tiếp đó, hạ thân trần trụi của y tiếp xúc đến da lông bóng loáng, y cả người mồ hôi đầm đìa..
Lang —— là lang đang liếm láp lỗ dâm của y không ngừng, đã vậy không chỉ một con mà là một bầy sói!
Đầu lưỡi mang theo gai ngược liếm láp lỗ dâm ướt nhẹp, mang đến khoái cảm cùng sợ hãi khó có thể giải thích, hai chân Sở Khinh Lam vô lực, lại hoảng sợ bắt đầu giãy giụa!
"A a a! Không cần! Không cần liếm bên trong! Cứu ta Tô Sư đệ"
"Đại sư huynh"
Sở Khinh Lam mơ mơ màng màng nghe được thanh âm Tô Bạch Tố, y giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, gắt gao bắt lấy người thiếu niên bên cạnh, trong miệng rên rỉ không ngừng, nơi riêng tư bị bầy sói liếm đến phun ra càng nhiều dâm dịch.
"Đại sư huynh, đại sư huynh."
Tô Bạch Tố tựa như vội vàng kêu y, y đột nhiên mở bừng mắt, không ngừng thở gấp.
Không phải sơn động, là phòng.
Là sơn môn, là sương phòng chưởng môn đại đệ tử.
Đêm, im ắng, chỉ có một ánh nến leo lắt.
Tiểu sư đệ Tô Bạch Tố dựa vào bên người y, rất có hứng thú nhìn y.
"Đại sư huynh, ngươi mơ thấy ác mộng gì nha, vẫn luôn kêu tên của ta."
Trong lòng Sở Khinh Lam còn sợ hãi, như cũ không ngừng thở gấp.
Y tựa hồ vừa mơ một giấc mộng xuân rất dài, nhưng y vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được, dưới thân y đang ngạnh đến lợi hại, lỗ đít vừa mềm vừa ướt, nước dâm chảy ra làm ướt sũng đêm chăn.
Trong mộng cảm giác quá mức chân thật, y lúc này đối với Tô Bạch Tố theo bản năng mà kính sợ sợ hãi, thân thể lại thành thật bắt đầu phát tao nóng lên.
"Không không có việc gì."
Tô Bạch Tố duỗi tay tham nhập vào bên trong chăn, cách quần lót ướt nhẹp sờ sờ lỗ đít y.
"Ngươi làm càn —— ngô a"
Sở Khinh Lam giận dữ, nhưng Tô Bạch Tố cách quần lót trực tiếp thao nhập lỗ dâm, Sở Khinh Lam ngay lập tức nhũn người, thấp giọng rên rỉ.
Khuôn mặt tiểu thiếu niên tuấn mỹ vô song là khinh thường cùng lãnh mạc không cho phép làm trái "Sư huynh ở trong mộng kêu quá tao, kêu đến mức làm ta cứng —— ta đây cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm với sư huynh đến cùng" hắn chế nhạo nhìn Sở Khinh Lam, "Sư huynh như thế nào lại đại dầm như nữ hài nhi, ướt thành như vậy."
Hắn nói, ngón tay đỉnh đỉnh quần lót thao đến càng sâu.
Sở Khinh Lam lúc này thật hy vọng chính mình mặc quần hở đũng, có thể làm cho tiểu ác ma này trực tiếp ** vào.
Lý trí làm hắn đẩy tay Tô Bạch Tố ra, chuẩn bị mở miệng răn dạy.
"Đại sư huynh, chuyện ngươi tiến vào tư sấm cấm địa, ta thấy được." Tô Bạch Tố một câu liền đánh đòn phủ đầu.
Sở Khinh Lam cả người lạnh thấu, chỉ có lỗ dâm là càng ngày càng nóng, hắn kinh sợ nhìn Tô Bạch Tố.
Cảm giác trong mộng càng chân thật, y kẹp chặt huyệt, đối với Tô Bạch Tố lại nhấc không nổi một tia phản kháng.
Tô Bạch Tố thấy đại sư huynh hoảng sợ đến như thế, tâm liền có chút không đành lòng, hắn ôm lấy cổ Sở Khinh Lam, ôn nhu hôn môi, thấp giọng hống "Đừng sợ, sư huynh hảo hảo hầu hạ ta, sư tôn vĩnh viễn sẽ không biết."
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, máu cả người Sở Khinh Lam liền sôi trào.
"Huống hồ —— ta vẫn luôn hiểu được, sư huynh thích ta, mỗi lần luyện kiếm sư huynh đi đến bên người ta đều phải kẹp chặt huyệt, dưới háng n*ng đến độ nhô lên." Tô Bạch Tố không chút lưu tình chọc thủng phòng tuyến cuối cùng của Sở Khinh Lam.
Sở Khinh Lam trầm mặc một trận, trong lòng đột nhiên đánh cái thở phào nhẹ nhõm, y quyết định đối mặt với dục vọng của chính mình.
Có lẽ giấc mộng xuân dài dòng này chính là dục vọng mà bản thân vẫn luôn kìm nén.
Nếu y tiếp tục nhẫn nại, không biết sẽ như thế nào.
Huống chi, Tô Sư đệ đều đã biết.
"Ta đoán đúng hay không?" Tô Bạch Tố thấy Sở Khinh Lam không đáp, duỗi tay lại chạm vào lỗ đít y, Sở Khinh Lam không có ngăn cản, còn mở rộng hai chân để vị tiểu vương gia này dễ dàng đùa bỡn.
Y lại trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói "Ngươi nói rất đúng, ta thích ngươi."
Tô Bạch Tố đột nhiên cười lên, như ánh sáng mặt trời ban ngày, gương mặt này so với trong mộng càng thêm tuấn mỹ.
Sở Khinh Lam tim đập gia tốc, đáy lòng giao chiến.
"Ta cũng tâm duyệt ngươi, sư huynh." Tiểu ác ma nói.
"Ta còn có một bí mật, muốn nói cho ngươi." Sở Khinh Lam trịnh trọng nhìn Tô Bạch Tố.
"Nói." Tô Bạch Tố thu hồi tươi cười, cũng nghiêm túc lên.
Sở Khinh Lam giật giật đôi môi hồng nhuận, đem bí mật vẫn luôn đè ở đáy lòng suốt mười năm công khai.
"Chúc Long cuối cùng, thật là đẹp mắt."
"..."
Tô Bạch Tố nhẫn nhịn, vẫn là nhịn không được, không kiên nhẫn nói, "Này ai không biết! Ở Hải Đường trực tiếp tìm tòi, hoặc theo dõi Weibo Tố Liên Sinh Hoa, hoặc là trực tiếp tìm trên diễn đàn, xem Chúc Long cuối cùng, tuyệt đối là tuyệt tác, đọc xong sẽ không hối hận! Đủ rồi đi! Xuân tiêu một khắc! Còn mẹ nó cắm quảng cáo!"
Hắn nói xong, hung hăng khiển trách cắn môi Sở Khinh Lam.
Xuân tiêu một khắc, liền không tiếp tục làm quảng cáo nữa.
TOÀN VĂN HOÀN
【 chương trứng màu: 】 Sư huynh bị Tô Sư đệ mang về vương phủ, vương phủ đại hôn ( nạp thiếp), gặp chính quân.
Kinh thành có việc trọng đại, định quốc vương phủ nạp thiếp.
Khắp nơi trong hoàng thành, bá tánh tại tửu lâu đều trêu chọc vài câu, mọi người đều biết, Tô tiểu vương gia sắp đón giai nhân, gióng trống khua chiêng đem người nghênh đón hồi phủ, mời đến bao nhiêu khách quý, ăn uống linh đình, đèn cung đình ba đêm không tắt, đến cả Thánh Thượng cũng mang thường phục đến vương phủ, vì bào đệ duy nhất ăn mừng.
Tuy là lễ nạp thiếp nhưng lại làm giống như đại hôn, theo luân thường thì thập phần bất ổn.
Tô tiểu vương gia thân phận tôn quý, từ nhỏ được hoàng đế cùng thái hậu cưng chiều, niên thiếu khí thịnh, cố tình làm bậy, so với chuyện này thì càng có nhiều chuyện khác còn lớn hơn, cho nên bá tánh càng say sưa tám chuyện về chính quân của vương phủ, xảy ra chuyện này có bao nhiêu nan kham.
"Ta nếu là Vương phi, nhìn đến bộ dáng nạp thiếp như thế này của phu quân, thật là muốn thắt cổ chết."
"Mặc dù là không thắt cổ, cũng sẽ thật thương tâm a, Tô tiểu vương gia tuổi còn nhỏ, gặp được hoa cỏ lạ liền phủng ở trong bàn tay, không quan tâm đến an bình của hậu trách, quan trọng nhất vẫn là thê thiếp hài hòa."
"Ta nghe nói nha, định quốc vương phi —— ninh tướng quân đã nhiều ngày không ở kinh thành, cho nên Tô tiểu vương gia mới dám bốn phía mở tiệc chiêu đãi nạp thiếp đi."
"Nha nha nha, nguyên lai Tô tiểu vương gia là cái dạng này Vương gia ——"
"Chờ Ninh tướng quân trở về, không biết lại muốn nháo thành cái dạng gì, chúng ta lại có thật nhiều dưa ăn ha ha ha ha!"
Bên trong phòng riêng của tửu lâu, đầy bàn là điểm tâm, vài vị thê thiếp hứng thú bừng bừng nhàn thoại việc nhà, tiếng nói không nhỏ.
Sương phòng cách vách, rèm châu đong đưa.
Trong phòng trang trí thanh nhã, một nam tử ngồi sát bên cửa sổ, liên tục uống rượu.
Nam tử khuôn mặt dương cương tuấn lãng, dáng người cường tráng đĩnh bạt, một thân bạch y lỗi lạc, thời điểm hắn lặng im không nói, có một loại uy nghiêm sát phạt tàn nhẫn, vừa thấy đó hẳn là xuất thân binh nghiệp, địa vị cao.
"Chủ tử, ngài đừng nghe những lười nhàn ngôn toái ngữ đó." Một thanh y thiếu niên đầy mặt khó chịu "Một đám bà bà, các nàng biết cái gì."
Ninh tướng quân —— Ninh Giản Ngọc không nói gì, chỉ là ngửa đầu uống rượu.
"Ngài không thể uống nữa, mấy ngày trước ngài vừa bị thương quá nặng ——" thanh y thiếu niên vội khuyên nhủ, đáy lòng một trận khổ sở.
Ninh Giản Ngọc xuất thân tướng quân thế gia, tam đại trung liệt, hắn niên thiếu theo phụ thân tiến đến biên cương đóng giữ 6 năm, nhiều lần lập chiến công, lấy sắt thép ngăn cản thiết kỵ của dị quốc, rất có quân uy; sau hai nước giao hảo, hắn bị triệu hồi kinh thành, gả vào định quốc vương phủ vì chính quân, như cũ vẫn xử lý quân vụ.
Vương phủ khí thịnh, mỹ nhân ùn ùn không dứt, Tô tiểu vương gia đối hắn hứng thú, bất quá chỉ ba tháng.
"Tiểu thương mà thôi." Ninh Giản Ngọc uống xong một bình rượu, thần sắc thanh minh, hắn đột nhiên hỏi "Gia tân nạp sủng thiếp, là loại người gì?"
"Nghe nói là đệ tử phái Thanh Thành, hình như là trong khi thanh tu gia gặp gỡ ở phái Thanh Thành." Thanh y thiếu niên giọng nói pha khinh thường "Còn cái gì mà môn phái trăm năm, luyện thế nào lại luyện ra hồ ly tinh."
Ninh Giản Ngọc không vui quét mắt liếc hắn một cái.
Thanh y thiếu niên vội không ngừng nói "Vâng vâng vâng, tiểu nhân không dám lại lắm miệng, sắc trời không còn sớm, ngài có muốn hồi vương phủ?"
Tay Ninh Giản Ngọc chỉ vào bầu rượu vuốt ve một lát: "Chờ đêm khuya lại lặng lẽ trở về đi, đêm tân hôn, ngày tốt cảnh đẹp, không cần kinh động gia."
Hắn tự giễu cười, tân hôn yến nhĩ, nếu kinh động gia, lại muốn chọc hắn không cao hứng; càng sợ chính là, mặc dù hồi phủ, cũng không được triệu kiến, chính mình đã bao lâu không được triệu kiến? Hai tháng?
Hắn lại thầm nghĩ, ngày mai hắn sáng sớm đi cầu kiến gia, suy nghĩ cho vị kia phân thượng, gia hẳn là sẽ gặp hắn, vậy sau khi gặp mặt nên như thế nào đây? Hắn nên làm gì để lấy lòng gia đây? Dùng một rương kỳ trân dị vật? Chính là......!Tô Bạch Tố đã trưởng thành, hắn sẽ không đồ vật mới lạ liền sẽ vui gọi hắn "Ninh ca ca"......!
Tưởng tượng đến chuyện đó, Ninh Giản Ngọc cười khổ một tiếng, nhưng đối ngày mai vẫn là vô cùng chờ mong, hắn đã thật lâu không có thấy gia, hắn tưởng niệm giống như cỏ dại điên cuồng tăng trưởng, huyết tinh giết chóc cũng vô pháp làm hắn quên đi gia, hắn nhiều lần hy vọng gia sẽ đến ôm hắn, sẽ yêu hắn, nghĩ đến chuyện này, Ninh Giản Ngọc rõ ràng cảm nhận được dưới thân biến hóa.
Phái Thanh Thành, Sở Khinh Lam.
Hắn yên lặng niệm tên này, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.
Trời dần dần tối, màn đêm bao phủ.
...TOÀN VĂN HOÀN...
Đọc xong phiên ngoại tui hoang mang quá, cứ cho đây là HE đi nha mọi người, về sau sợ là công cũng nhanh chán thụ như thụ 8 thì tui xỉu nha! Anh công hậu cung bao nhiêu người vậy mà, nên là hạnh phúc ngang đây thôi về sau thì mặc kệ đi ha!.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
44 chương
22 chương
25 chương
95 chương